• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Nhai có dáng vẻ thư sinh, nhưng khí khái bừng bừng, tuyệt đối không có phong thái văn nhược. Mã Lâm Giang là một đại hán thô kệch, tướng mạo đoan chính, cũng là một nhân vật.

Hướng Vô Tung liếc thấy ánh mắt của hai người này đại đa số thời gian đều dừng trên người cô nương đang đánh đàn kia, trong lòng hiểu ra hai người này là tôi tớ dưới váy của vị mỹ nữ này rồi. Vừa rồi Quan Tiệp muốn hai người này đoán thân phận của y, có lẽ là cho hai người này cơ hội được thể hiện.

Hướng Vô Tung nói với cô nương đánh đàn: “Cô nương trời sinh tuệ căn, tài nghệ đánh đàn xuất thần nhập hóa, bản nhân nhất thời khó kìm lòng nổi, mong cô nương đừng chê cười.”

Quan Tiệp nói: “Cao Điển Tĩnh xuất thân Giang Nam, nàng có đôi tay đánh đàn tốt nhất hiện nay, Hướng huynh thật sự hữu duyên.”

Sắc mặt Trịnh Nhai trầm xuống, nghe từ ‘hữu duyên’ mang hai ý nghĩa của Quan Tiệp, y hiển nhiên là không vui vẻ nổi. Sắc mặt Mã Lâm Giang vẫn như thường, lòng dạ xem ra khá rộng rãi.

Hai hàng mi thanh tú của Cao Điển Tĩnh khẽ nhướng lên, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hướng Vô Tung, nói: “Được tiên sinh khen ngợi như thế, tiểu nữ tử không khỏi xấu hổ.”

Hướng Vô Tung nhìn ra một tia cảm kích trong mắt nàng. Nàng biết y ở ngoài cửa vì tiếng đàn mà than thở, lúc ấy còn chưa nhìn thấy tư sắc của nàng, thật sự là bậc tri âm chân chính, mà không phải tham mỹ mạo của nàng, cho nên nàng biết y thật lòng ca ngợi cầm kỹ của nàng.

Hướng Vô Tung nhìn ra được sự ưu tư vô hạn trong mắt nàng, thấy mà thương yêu, nhất thời hiểu được cảm thụ của hai người Trịnh, Mã, nội tâm y cũng không khỏi nghiêng ngả.

Trịnh Nhai ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là bất mãn với việc Hướng Vô Tung tỏ vẻ hứng thú với người trong lòng của y, y nói: “Ta nghe nói khinh công của Hướng huynh không kém, không biết là học ở phái nào, để cho ta xem có bằng hữu quen biết ở quý phái hay không.”

Ngữ khí khinh thường, bóng gió châm chọc Hướng Vô Tung chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.

Hướng Vô Tung cười nhạt một tiếng, cũng không so đo.

Quan Tiệp nói: “Hướng huynh học từ gia môn, phụ thân của Hướng huynh là Mị ảnh Hướng Cực, hai vị có từng nghe qua.”

Lúc này Cao Điển Tĩnh đứng lên, nhất cử nhất động của nàng đều mang phong thái uyển chuyển hấp dẫn lòng người, lực chú ý của hai người Trịnh, Mã gấp gáp quay trở lại trên người nàng, đồng loạt muốn giữ lại, Cao Điển Tĩnh lắc đầu.

Quan Tiệp là người lão luyện, y lên tiếng hòa giải: “Trịnh huynh Mã huynh, xin thứ cho tiểu đệ nói một lời cho công bằng, vừa rồi Cao cô nương đến đây đánh đàn đã hẹn ước chỉ ba khúc, hiện giờ Cao cô nương đã phá lệ khai ân đánh thêm một khúc nữa, chúng ta cảm kích còn không kịp, không bằng hẹn nàng lần sau, chẳng phải tốt hơn sao?”

Hai người Trịnh, Mã nghe xong cũng cảm thấy có lý, vội hẹn gặp lần sau, Cao Điển Tĩnh biết không thể từ chối được, đành phải nói ngày tháng, sau đó nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn theo bóng lưng yểu điệu của nàng, Hướng Vô Tung cũng không khỏi ngây người mất một lát rồi đột nhiên định thần lại, chỉ là lúc thấy Quan Tiệp nhìn mình cười thần bí một tiếng, y bất giác cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Mấy người còn lại ở trong phòng uống rượu một hồi, lúc này bầu không khí cũng hòa thuận hơn rất nhiều, trong bữa tiệc, Quan Tiệp cáo tội với từng người, sau đó dẫn Hướng Vô Tung tránh sang một gian phòng yên tĩnh để mật nghị (thương nghị bí mật).

Sau khi vào phòng, sắc mặt Quan Tiệp lập tức trở nên nghiêm túc, y nói: “Hướng huynh đệ vất vả rồi, ta đã xem xét kỹ lưỡng báo cáo về chuyến đi cung Kinh Nhạn này của ngươi, kết hợp với các tư liệu khác, toàn bộ sự việc đã bắt đầu có chút manh mối.”

Hướng Vô Tung im lặng không nói.

Quan Tiệp tiếp tục nói: “Ta thân là Phó kỳ chủ Phục Tôn Kỳ, tổng phụ trách địa phận Hàng Châu, thân phận bên ngoài lại là một phú thương làm ăn được cả trên hai đường hắc bạch, cho dù là đám người Mông cũng coi ta là đối tượng được chào đón, cho nên cũng thuận tiện không ít, mấy cái biến động trọng yếu của đám người Mông, đương nhiên không thoát khỏi tai mắt của ta.”

Quan Tiệp tựa hồ cực kỳ hài lòng đối với thành tích của mình, y lại nói: “Đầu tiên là Trác Hòa được xưng là đệ nhất cao thủ của người Sắc Mục đã đến nơi này, y tổ chức một mạng lưới tình báo, thế lực trải rộng khắp toàn bộ Hàng Châu, tầng ngoài bao gồm cả đám lưu manh du côn. Nhân vật ở tầng giữa thì phức tạp nhất, có cả bang phái bình thường, từ xã hội đen cho đến cả người Hán đầu hàng. Trung tâm lấy các cao thủ người Sắc Mục và người Mông làm nòng cốt, cũng bao gồm các bá chủ hắc đạo như Liệt Nhật Viêm, Trình Tái Ai, thực lực kinh người.”

Quan Tiệp chợt thấy Hướng Vô Tung lộ vẻ hoài nghi thì vội vàng nói: “Bởi vì bản nhân cũng trở thành một trong những đối tượng thu nạp của bọn chúng, cho nên mới nghe được bí mật này.”

Y cũng không nói chuyện y có gia nhập hay không, nếu có, y liền biến thành một người có thân phận kép.

Hướng Vô Tung nói: “Trác Hòa là một tay võ học cự phách, nghe nói công lực của y tương đương với Tư Hán Phi, y vẫn luôn ở Mạc Bắc phục vụ người Nguyên, đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến y đích thân đến nơi này?”

Quan Tiệp nói: “Huynh đệ còn chưa biết Long Tôn Nghĩa đã phát mật thư cho kỳ chủ của ta, tuyên bố đã ước định với đại hiệp Hàn Công Độ, ngày mười lăm tháng bảy này ở Hàng Châu giao Nhạc Sách cho y, y hy vọng phía ta có thể toàn lực trợ giúp việc này. Cùng một mật thư, y đồng thời gửi đến các gia tộc lớn khác, hiện tại Hàng Châu đã nổi sóng.”

Hướng Vô Tung chấn động trong lòng, tất cả mọi chuyện tưởng chừng không liên quan nhưng lại xâu chuỗi với nhau.

Quan Tiệp hạ giọng nói: “Long Tôn Nghĩa đích thân dẫn thủ hạ đại tướng Hồng Thương Đàm Thu Vũ, Hồng Phấn Diễm Hậu Tích Bích Thược lẻn vào Hàng Châu, ẩn náu ở một nơi bí mật, giờ đây nơi này đã trở thành nơi ngọa hổ tàng long.”

Quan Tiệp đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Lần này ta thấy phong thái ngươi khác biệt, hình như là công lực đột nhiên tăng mạnh, không biết gần đây ngươi đã gặp được kỳ ngộ gì?”

Hướng Vô Tung sợ hãi trong lòng, thầm kính nể khả năng quan sát của người này, nhưng đương nhiên không thể tiết lộ ra chuyện mình được Lăng Độ Hư tặng bảo tráp, y vội vàng đáp: “Huynh đệ có nghiên cứu tâm pháp của gia môn, lĩnh ngộ được một chút, gần đây mới có tiến triển.”

Hướng Vô Tung tuy phục vụ Phục Tôn Kỳ nhưng lại mang thân phận Khách Khanh*, là người có địa vị, Quan Tiệp cũng không tiện hỏi nhiều.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, sau đó Hướng Vô Tung mới rời đi.

*Khách Khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.

Hướng Vô Tung bước ra ngoài cửa Phiêu Hương lâu, lang thang dọc theo đường cái không có mục đích, lúc y rời khỏi khu thanh lâu thì đã là giờ tý, người đi trên đường cũng dần thưa thớt, ngẫu nhiên có vài chiếc xe ngựa chạy qua đường. Hướng Vô Tung chợt nhớ đến quyển sách mà Lăng Độ Hư đưa cho, trong lòng thầm nhắc lại mấy câu trong đó: “Tay, eo, chân là ba thứ bên ngoài con người, động mà bất động; nê hoàn, đan điền, dũng tuyền là ba thứ bên trong con người. Trong ngoài tương hỗ, mới nhìn được nơi sâu nhất.”

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên dũng tuyền nóng lên, một cỗ chân khí chạy từ lòng bàn chân dọc theo chân mà đi lên, trong lòng vui mừng liền tiêu tan. Sau đó đan điền nóng lên, nê hoàn nhảy lên, cả người thư thái, tiến vào trạng thái yên tĩnh trước nay chưa từng có, linh hợp vô cùng thanh minh. Hướng Vô Tung biết chân khí còn chưa thể thông suốt, nhưng đã bắt đầu tiến cảnh.

Nhưng vào lúc này, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến tiếng quần áo bay lượn cực kỳ nhỏ, nếu không phải Hướng Vô Tung là người luyện công, thính giác linh mẫn hơn so với người bình thường thì y nhất định cho rằng mình nghe lầm. Hướng Vô Tung khẽ động, y nhanh chóng bám theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK