Lúc này, Hướng Vô Tung đã hạ quyết tâm, hy vọng có thể ở trên người hán tử để truy ra mục đích của người Mông Cổ đến đây.
Hán tử cao lớn bước xuống tửu lâu, không chậm không nhanh đi về phía kỵ binh Mông Cổ vừa rồi biến mất.
Hướng Vô Tung đợi gã đi xa rồi mới nhanh chóng xuống lầu. Ra tới đường lớn, y rẽ vào một con hẻm, sau đó triển khai thân pháp, nhanh như quỷ mị len lỏi trong các hẻm nhỏ, y vừa đuổi theo vừa cởi quần áo trên người, lộn ngược lại rồi mặc vào. Sau đó, y lấy ra một loại nước thuốc bôi lên mặt, lúc làm những động tác phức tạp này, chân y không hề chậm lại chút nào. Khi y thấy được bóng lưng của hán tử cao lớn thì gã đã ra khỏi Lưu Mã dịch, còn Hướng Vô Tung cũng từ trang phục thương nhân biến thành một nông dân màu da như đất, ai trông thấy cũng tưởng như có ma pháp biến thành.
Hướng Vô Tung lợi dụng bụi cây lớn bên đường che giấu hành tung nhưng y không dám đi theo quá gần, bởi vì y cực kỳ cảnh giác với hán tử cao lớn này, chỉ cần thoáng chút sơ hở cũng sợ là sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Tuy vậy, đối với thuật truy tung, khinh công và thân pháp của mình, Hướng Vô Tung vẫn rất có lòng tin, tự hỏi nếu như cần bỏ chạy, cho dù kẻ địch có mạnh hơn y gấp hai mươi lần thì cũng không làm gì được.
Lúc này, hán tử cao lớn đột nhiên từ đường lớn đi đồi Thiên Lý của Kinh Nhạn cung đổi sang đường nhỏ khiến Hướng Vô Tung rất do dự. Y tới đây cũng đã năm ngày, hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh như lòng bàn tay. Đối với những kẻ trinh sát, am hiểu truy tung thì đều có trí nhớ hơn người, nhờ đó mới làm ít được nhiều. Vì vậy, Hướng Vô Tung vừa thấy hán tử cao lớn định đổi phương hướng, y biết hướng kia không có cây cao, rất bất lợi cho việc ẩn nấp. Bây giờ y chỉ có hai lựa chọn, hoặc theo dõi bằng vết dấu chân hoặc là từ bỏ.
Nghĩ tới đây, Hướng Vô Tung biết mình phải quyết định thật nhanh. Mà cũng phải nói lại, nếu như không phải mục tiêu sâu không lường được thì y cũng không cần phải băn khoăn nhiều như thế.
Ngay lúc này, một cỗ sát khí cường đại như vật thật từ phía sau người ập tới, Hướng Vô Tung giật mình, không nghĩ nhiều phóng người về phía trước.
Y giống như mũi tên, chỉ vài giây ngắn ngủi đã vượt tới trước tới hơn hai mươi trượng. Y khiến thân thể của mình phát huy đến cực hạn, nhưng cỗ sát khí kia theo sát y như hình với bóng, không tăng cũng không giảm, bất kể xông lên nhanh bao nhiêu đều không lúc nào không gắt gao uy hiếp.
Hướng Vô Tung rất nhanh quyết định, y dừng lại rồi đề khí phóng về phía trước, cách này thật sự rất tiêu hao sức lực nhưng nếu y không dừng lại thì không cần mượn tay người khác, tiếp tục tình thế như vừa nãy, kết cục y sẽ chết vì kiệt sức. Nhưng sau khi y làm vậy, sát khí kia vẫn như cũ duy trì tình trạng như vậy, nó tựa như chưa từng thay đổi vị trí chút nào. Đương nhiên, Hướng Vô Tung biết sức lực mình không bằng so với lúc đầu. Hiện tại, toàn thân công lực của y đã hao tổn đến sáu, bảy thành, không có cơ hội điều tức, sát khí sau lưng vọt tới như cuồng phong cự lãng, từng đợt từng đợt xông tới, Hướng Vô Tung đã mất hết tiên cơ, cho dù y gặp phải thiên quân vạn mã thì cũng không phải uất ức như bây giờ.
Đột nhiên sát khí hơi chậm lại, ngay lúc Hướng Vô Tung tiến tới sát ranh giới sụp đổ, nó đột nhiên ‘thu chân’ lại, sau lưng y truyền đến một thanh âm cực kỳ trầm hùng: “Hướng Cực có quan hệ thế nào với ngươi?”
Trong lòng Hướng Vô Tung sinh ra một tia hy vọng, vội vàng đáp: "Chính là gia phụ.”
Người phía sau thoáng trầm ngâm, Hướng Vô Tung chợt cảm thấy áp lực toàn thân biến mất, vội vàng quay đầu lại.
Cách y một trượng là một hán tử cao lớn, tay không binh khí. Chẳng lẽ người này không cần binh khí mà vẫn có thể phát ra sát khí như vậy?
Hướng Vô Tung chắp tay hành lễ nói: "Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.”
Hán tử cao lớn đáp: "Không cần khách sáo, nếu không phải ta thấy ngươi vừa rồi trong tình thế nguy cấp thi triển thân pháp Quỷ Mị Tiềm Tung của Hướng huynh thì hiện tại người đã thật sự hóa thành quỷ rồi.”
Hướng Vô Tung tự biết mình vừa đảo một vòng qua Quỷ Môn quan, trong lúc bất chợt, tâm niệm vừa động, nhớ tới một người, sững sờ hỏi: "Tiểu tử có mắt không tròng, tiền bối có phải là đại hiệp Lăng Độ Hư?”
Lăng Độ Hư khẽ cười nói: "Quả thật là hậu nhân của cố nhân, công phu không tầm thường, phương pháp truy tung đã được chân truyền.”
Nghe đến đó, Hướng Vô Tung không khỏi đỏ mặt.
Lăng Độ Hư lại hỏi: "Tình hình gần đây của Hướng huynh thế nào?”
Hướng Vô Tung đáp: "Năm trước, trong lúc tiên phụ luyện công, khí mạch đảo ngược xông vào tim, đã quy tiên.”
Lăng Độ Hư than dài một tiếng, nghiêng người, chắp tay nhìn trời, lẩm bẩm: "Chết sống có số, quả thật không dễ chịu chút nào. Ai! Không ngoài dự đoán."
Mấy câu nói này khiến Hướng Vô Tung hoàn toàn không hiểu.
Lăng Độ Hư lại nói: "Hướng tiểu đệ vì sao lại theo dõi lão phu?”
Hướng Vô Tung vội vàng trả lời: "Thật xấu hổ, tiểu tử hiện tại là Tổng tuần dưới cờ của Nhậm Thiên Văn, phụ trách trinh sát tình hình địch, hi vọng có thể đánh đuổi được Thát tử, đòi lại non sông nước nhà. Mấy ngày trước vãn bối nhận được thông tin Đại hãn Mông Cổ rút hơn hai vạn tinh binh từ Biện Lương di chuyển đến Lưu Mã dịch. Biết nơi đây nhất định có chuyện lớn nên nhận lệnh tới đây, nhưng sau nhiều ngày dò xét, vãn bối vẫn không có manh mối gì. Không biết tiền bối có thể chỉ điểm một, hai?”
Nói xong, y nhìn Lăng Độ Hư dò hỏi, hi vọng ông đồng tình mà kể ra.
Lăng Độ Hư nghe Hướng Vô Tung ra sức trong lúc quốc gia nguy nan, liên tục nói mấy tiếng “Tốt!”, ánh mắt ông lộ vẻ vui mừng nhưng chỉ đáp: “Tiểu đệ, hôm nay gặp mặt chỉ dừng tới đây thôi.”
Ông không nói tiếp câu ‘sau này gặp lại’ mà quay người bỏ đi.
Trong lòng Hướng Vô Tung run lên, kỳ nhân này là chí giao của phụ thân mà chỉ nói như vậy rồi đi. Y vừa định mở miệng thì Lăng Độ Hư ném tới một tấm tranh lụa màu vàng, thứ này hiển nhiên là vật Lăng Độ Hư cất trong người.
Tiếng Lăng Độ Hư từ xa vang đến: “Trên tấm lụa này có chút tâm đắc về luyện công, tiểu đệ nếu lĩnh hội được thì có thể tránh được đường cũ của phụ thân, tự giải quyết cho tốt.”
Nói đến câu cuối cùng, Lăng Ba Hư ít nhất đã đi xa hơn nửa dặm, thế mà thanh âm vẫn giống như nói nhỏ bên tai, công lực của ông quả thật kinh thế hãi tục, sâu không lường được.
Hướng Vô Tung nhận được sách quý, cực kỳ vui mừng nhưng cũng mơ hồ nhận ra lời Lăng Độ Hư giống như ông đang lâm nguy. Y cảm thấy bất an, cấp bậc cao thủ như Lăng Độ Hư mà cũng lo lắng khó thoát khỏi kiếp số, nhất định là đang xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Hai chân y bất chợt mềm nhũn, Hướng Vô Tung ngồi phịch xuống đất, thì ra vừa rồi y đã sớm hao hết chân lực nhưng để tránh cho xấu mặt trước Lăng Độ Hư, Hướng Vô Tung gắng gượng mà đứng. Lăng Độ Hư đã rời đi, không còn lý do duy trì nữa, trong lòng y buông lỏng nên mềm nhũn ngã xuống đất. Lăng Độ Hư không cần tấn công một chiêu mà cũng đủ để giết địch thủ thắng, chuyện này nghe mà rợn người.