Trên tinh đồ, ngoại trừ hai mươi tám ngôi sao mà Truyền Ưng quen thuộc, còn lại có vô số các ngôi sao khác y chưa từng thấy ghi chép lại trong điển tích, bên cạnh hình tròn tinh đồ, khắc rất nhiều cái tên quái dị mà hắn chưa từng nghe thấy. Ở trong con mắt của chuyên gia thiên văn học Truyền Ưng này, y chỉ cảm thấy nhất thời trời đất vũ trụ được mở rộng, giống như bước chân vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Đúng là sáng được nghe đạo, tối chết cũng yên lòng*.
*Sáng được nghe Đạo, tối chết cũng yên lòng: là một cảnh giới của người tu luyện, tinh thần của họ đã đồng hóa với vũ trụ, với trời đất, với tự nhiên. Tất cả những được mất thế gian cũng như sự tồn vong của nhân thân, đối với họ mà nói đã không còn lo nghĩ lưu luyến nữa, hoàn toàn đã không còn khái niệm đó nữa. Nói cách khác họ đã đạt đến cảnh giới của Chân nhân, của Thần rồi.
Đại điện đột nhiên tối đen như mực, đưa tay lên không thấy năm ngón tay, Truyền Ưng thầm mắng một tiếng, y đang chuẩn bị lấy thanh pháo sáng thứ hai ra châm lửa, còn chưa lấy ra, động tác đột nhiên dừng lại, nội tâm y giãy dụa một phen, rốt cuộc y cũng buông tha dục vong muốn tiếp tục quan sát tinh đồ mà chuyển sang tìm kiếm những bí mật khác liên quan đến mê cung dưới lòng đất này.
Truyền Ưng dựa vào quan sát vừa rồi, mò mẫm theo vách tường đi điều tra chín cửa vào vừa rồi, sau khi tính toán cẩn thận, cuối cùng y lựa chọn cửa vào đối diện với bức tinh đồ chính giữa bức tường kia. Hóa ra lúc y đứng trước cửa vào này, y đặc biệt cảm thấy một luồng không khí ẩm ướt thổi ra mà các cửa khác không có, có một loại sức sống mãnh liệt giống như sắp trào ra từ bên trong.
Y châm thanh pháo sáng thứ hai lên, trước mắt hiện ra một hành lang lấy góc ba mươi độ không ngừng chạy dài xuống phía dưới, dưới ánh lửa chiếu rọi, hành lang này dài đến vô tận, không có điểm cuối, giống như con đường tắt dẫn đến cõi U Minh.
Truyền Ưng thét một tiếng thật dài, tiếng vang vọng khắp cả đại điện và lối đi trước mặt, làm người kinh ngạc, y sải bước tiến về phía trước, bước vào hành lang đi xuống phía dưới.
***
Ba canh giờ sau trận chiến ở cung Kinh Nhạn, lúc này cũng chỉ mới bắt đầu.
Bên trong Hữu Nhạn Dực điện, Tư Hán Phi đứng trong điện, sắc mặt y trắng bệch, đông cứng, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu lòng đất. Ở bên cạnh y, đứng một bên là Lạt ma đầu trọc mặc áo cà sa màu đỏ, dáng người cao lớn hơn Tư Hán Phi một chút, sắc mặt trắng hồng, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, diện mạo tuấn mĩ lại có một mị lực nam tính gần như ma quái, hai mắt y lóe tính quang như ẩn như hiện lại như nhìn thẳng vào lòng người, dưới vòm trời rộng lớn, y đứng đó lại tự thân tản ra hương vị xuất trần thoát tục, phong thái của y không để cho Tư Hán Phi nổi bật một phương.
Đứng một bên là Thôi Sơn Kính và Tất Dạ Kinh, hai người này hiển nhiên có chút kiêng kị với Lạt Ma kia, vẻ mặt rõ ràng hơi bất an.
Xích Trát Lực và Nhan Liệt Xạ đứng ở bên kia, người trước sắc mặt trắng bệch, nội thương chưa lành. Sắc mặt Nhan Liệt Xạ hồng nhuận hơn, xuân phong đắc ý*, đương nhiên là bởi vì y có thể bắn chết Hàn Công Độ mà kiêu căng thỏa mãn.
*Xuân phong đắc ý: Tắm mình trong gió xuân, ý chỉ sự thỏa mãn trước thành tựu mình đạt được.
Lúc này một Thiên phu trưởng người Mông Cổ đi tới trước mặt Tư Hán Phi và Lạt Ma kia, y không hành lễ với Tư Hán Phi mà quỳ xuống dưới chân Lạt Ma hành đại lễ, lúc này mới đứng dậy kính lễ với Tư Hán Phi. Mọi người nhìn thấy vậy cũng không khỏi cảm thấy khác thường.
Tư Hán Phi phất tay ra hiệu, Thiên phu trưởng báo cáo: “Báo cáo kiểm kê thương vong đã hoàn thành, bên ta có 1.252 người thiệt mạng.”
Dừng lại một chút, y do dự nói: “Báo cáo thương vong thật ra đã hoàn thành từ hai canh giờ trước, nhưng mất rất nhiều thời gian, lục soát toàn bộ cung này, cũng không tìm thấy thi thể của bất kỳ một địch nhân nào.”
Ngoại trừ Lạt Ma kia ra, sắc mặt mỗi người đều khẽ biến, Nhan Liệt Xạ càng thêm nóng vội, nói: “Chính tay ta giết chết Hàn Công Độ, thi thể của y sao có thể chạy mất được?”
Tất Dạ Kinh phóng ánh mắt tới, hiển nhiên là trách cứ Nhan Liệt Xạ vơ hết công lao giết Hàn Công Độ vào người mình.
Tư Hán Phi nói: “Hoành Đao Đầu Đà thi triển đại pháp Phá Tinh Tự Tuyệt bạo cùng địch nhân, thi thể đã hóa thành bãi máu, có thể không đề cập tới. Lăng Độ Hư bị một quyền của ta chấn vỡ nội tạng, tuyệt không còn sự sống, mặc dù có thể chạy thoát khỏi nơi đây nhưng tính mạng cũng một sớm một chiều. Điền Quá Khách bị ta đánh bị thương, lại được Mâu tông Trực Lực Hành cứu thoát khỏi vòng vây. Kẻ tiến vào bí đạo kia có thể không bàn đến. Hàn Công Độ đã chết, điều này chắc chắn tuyệt đối không thể nghi ngờ gì. Trước mắt chỉ còn lại Bích Không Tình, sau khi phá vỡ cửa sắt, vẫn không thấy bóng dáng đâu. Thi thể Hàn Công Độ mất tích có lẽ có liên quan đến y.”
Người này không hổ là trí kế tuyệt luân (trí tuệ và mưu kế vô song), chỉ một câu đã có thể phân tích rõ ràng toàn bộ cục diện.
Lúc này một người dáng vẻ như thợ thủ công đi tới, sau khi hành lễ xong, nói: “Hoàng gia, chúng ta đã thăm dò hơn ba canh giờ, khẳng định từ mặt đất xuống đến năm trượng sâu dưới lòng đất đều là thực địa, cũng không có bất kỳ địa đạo nào, huống hồ nền đất đá ngầm này cứng hơn sắt thép, khó có thể đào được.”
Tư Hán Phi quay sang phía Thôi Sơn Kính nói: “Thôi tiên sinh, ngài có ý kiến gì về chuyện này không?”
Sắc mặt Thôi Sơn Kính âm u, hiển nhiên là bởi vì chuyện Truyền Ưng xâm nhập vào bí đạo mà chán nản, nghe vậy thì nói: “Hoàng gia, kỳ thật chuyện này đã sớm nằm trong tính toán của bản nhân. Phải biết rằng từng tấc đất từng viên đá ở cung Kinh Nhạn này đều được chế tác vô cùng khéo léo, ngày đó chúng ta dùng bảy ngày bảy đêm, tốn nhiều công sức tra từng ngóc ngách, đặc biệt là chủ điện Nhạn Tường và Tả Hữu Nhạn Dực cũng hoàn toàn không thu hoạch được gì, hôm nay chẳng qua lặp lại công việc ngày đó mà thôi.”
Tất Dạ Kinh nói: “Chẳng lẽ bí đạo dưới lòng đất đột nhiên biến mất sao?”
Tư Hán Phi nói: “Khắp cung Kinh Nhạn này đều vô cùng thần bí, nếu chín bí đạo đột nhiên biến mất, ta cũng không ngạc nhiên.”
Nói xong, y quay đầu nhìn Lạt Ma vẫn đứng bất động bên cạnh, nghiêm nghị nói: “Quốc sư, mời ngươi chỉ điểm.”
Thì ra Lạt Ma này là quốc sư Bát Sư Ba uy chấn đương thời của Mông Cổ, Hoành Đao Đầu Đà mặc dù đã ở cấp bậc tông sư những vẫn bị y đánh chết, hiện tại chỉ mới là bắt đầu, Bát Sư Ba cam đoan là đến sớm hơn một canh giờ so với Hoành Đao Đầu Đà, Hoành Đao Đầu Đà hiển nhiên là đã đánh giá thấp y.
Bát Sư Ba nói: “Trước kia ta chưa từng vào cung Kinh Nhạn, ta đã từng dùng tâm pháp Mật Tàng Vô Thượng âm thầm quan sát số mệnh của cung này, cảm thấy có một cỗ lực lượng tự nhiên khổng lồ vượt qua sức con người gắn kết thành một thể với từng cái cây ngọn cỏ ở cung Kinh Nhạn này, không phải thứ mà sức con người có thể phá hỏng được, cho nên dùng phương pháp đào bới tìm kiếm dưới lòng đất như này, vừa lãng phí nhân lực lại vừa phí công vô ích, các ngươi có thể dừng lại được rồi.”
Thanh âm của Bát Sư Ba nhu hòa lại vô cùng êm tai.
Xích Trát Lực nói: “Quốc sư tinh thông đạo Thiên Nhân, mỗi lời nói đều có lý, huống hồ nghe nói bí đạo này ba mươi năm mới mở ra một lần, người tiến vào bí đạo kia, thật không khác nào tự sát, cho nên để so sánh mà nói, chúng ta tuy rằng đau đớn mất đại soái Bác Nhĩ Hốt, Nha Mộc Ôn, Phó thống lính và hơn ngàn cận vệ, nếu từ nay về sau võ lâm của người Hán không gượng dậy nổi thì sự hy sinh của bọn họ vẫn có giá trị.”