• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay thời tiết rất tốt, bầu trời đêm bình nguyên Lưu Mã bao phủ đầy sao tạo cảm giác vũ trụ huyền bí thật mênh mông rộng lớn. Doanh trại Mông Cổ đóng trước Kinh Nhạn cung được đốt bằng đuốc chiếu sáng rõ đến nửa bầu trời, phía sau là Kinh Nhạn cung đứng sừng sững, ẩn hiện trong bóng đêm, quỷ dị khó dò, giống như một kiến trúc được dựng nên từ bí ẩn.

Nhìn xuống tình cảnh tráng lệ này, Hàn Công Độ nhanh chóng tính toán mọi chi tiết của kế hoạch trong đầu, giảm thiểu khả năng thất bại. Ông đứng ở một ngọn đồi cách Kinh Nhạn cung bảy dặm. Nửa dặm phía sau là miếu Hổ Quân sơn, cũng là địa điểm ước định tụ tập.

Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm, chuyện thành hay bại đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông, kẽ hở lớn nhất chính là thế lực của phe mình và kẻ địch, ông hoàn toàn không nắm rõ điều này. Chưa bàn tới kẻ địch, về phía mình, ông hẹn tối nay có sáu người nhưng chưa biết có bao nhiêu người tới.

'Âm Nhu thủ' Điền Quá Khách, 'Mâu Tông' Trực Lực Hành và ông đặt canh nhau gọi là ba đại cao thủ của Đạo môn. Cả ba giao tình đã cả đời, đều kẻ sĩ ưu quốc ưu dân, nhận được thông báo, tất hai người họ sẽ vì nghĩa mà đến.

Lăng Độ Hư danh chấn thiên hạ, nghe nói thủy hỏa bất xâm, Tiên Thiên khí công đạt tới cảnh giới xưa nay chưa từng có, nếu có thể đến trợ giúp, chắc chắn sẽ giúp sức mạnh phe mình tăng lên rất nhiều, nhưng người này phù vân dã hạc, phiêu bạt vô định, có thể nhận được thông báo hay không hoàn toàn do số mệnh.

'Song Tuyệt quải' Bích Không Tình một thân ngạnh công, trời sinh thần lực, xung phong trong thiên quân vạn mã, chém thủ cấp tướng địch như lấy đồ trong túi, càng là trợ giúp lớn.

Hoành Đao Đầu Đà mấy chục năm qua được tôn xưng là đệ nhất cao thủ của Phật môn, nghe nói là đệ nhất nhân chỉ dưới Vô Thượng tông sư Lệnh Đông Lai. Nếu ông ta không thể tới, chắc chắc lực lượng phe mình giảm mạnh, ông ta đã mất tích nhiều năm, cơ hội tới đây thật xa vời.

Cuối cùng là 'Kháng Thiên thủ' Lệ Linh thần bí khó lường, nghe nói người này đã nghiên cứu phương thức hợp nhất giữa trời và người, đạt đến trình độ quỷ thần khó dò, y không màng thế sự, may mà sư môn và Lệ Linh có quan hệ sâu xa, nhưng y có thể đến đây hay không, cũng chỉ là có tỉ lệ 5/5. Nhưng mọi thứ là chuyện bắt buộc phải làm rồi.

Nghĩ tới đây, tâm thần ông vừa động, xoay người lại, cách đó mười trượng có một người mập mạp mặc quần áo dạ hành, tuy rằng tùy tiện đứng ở nơi đó, nhưng lại giống như núi cao, khiến cho nhân sinh sinh ra cảm thấy hoàn toàn không có cơ hội để lợi dụng. Chính là 'Âm Nhu thủ' Điền Quá Khách.

Bốn mắt của hai đại cao thủ của Đạo môn chạm nhau như có luồng điện quang kích thích, từ khi gặp nhau bốn mươi năm trước, cả hai đều từ kẻ vô danh vươn lên hàng ngũ cao thủ nhất lưu, nhiều năm qua vào sinh ra tử tất nhiên khó tránh khỏi có giao tình trong đó. Đột nhiên vào lúc này, họ hòa quyện vào nhau, cả hai thăng cấp lên một cảnh giới siêu việt hơn khó diễn tả bằng lời.

Hàn Công Độ nói: "Tốt!"

Điền Quá Khách đáp: "Ta đến rồi!"

Một đôi sinh tử chi giao, thời điểm này lập tức hiện ra giao tình còn hơn tính mạng.

Điền Quá Khách nói: "Trực Lực Hành cũng tới."

Khi Hàn Công Độ và Điền Quá Khách đến miếu Sơn Quân, 'Mâu Tông' Trực Lực Hành đã đứng trước một bức tượng của miếu, thoạt nhìn qua cứ tưởng ông là một bức tượng thần khác với hai cây mâu cắm phía sau. Địch nhân của ông ta đều biết hai cây mâu có thể gắn với nhau tạo thành một trường mâu dài một trượng hai thước, cực kỳ biến ảo, quỷ thần khó lường làm người khác không thể ngăn cản, thật là đại sư song mâu cổ kim khó có.

'Mâu Tông' Trực Lực Hành nghiêm túc thận trọng, nhìn thấy hai vị lão hữu nhiều năm không gặp nhưng chỉ gật đầu làm lễ.

Điền Quá Khách nhếch miệng cười nói: "Lão Trực, ngươi đến sớm."

Trực Lực Hành không đáp. Hàn Công Độ đột nhiên nhìn thấy cố nhân, liền muốn ôn chuyện, đang định mở miệng thì một thanh âm từ xa truyền đến nói: "Ta cũng tới sớm!”

Chữ "ta" đầu tiên phát ra tựa hồ vẫn còn cách mười trượng, câu chưa nói hết thì người này đã bước vào cửa miếu, vẻ mặt thong dong, như thể không phải là người đi ngang qua, chính là Lăng Độ Hư trước đó Hướng Vô Tung gặp phải.

Hàn Công Độ mừng rỡ nghênh đón, Lăng Độ Hư xua tay nói: "Hàn huynh, ta là người cởi mở, không cần nói lời khách khí." Đột nhiên, ông lộ ra thần thái lắng nghe, nói tiếp: "Có người đang chạy tới." Sau đó, mặt biến đổi: "Khinh công thật kinh người.” Lời ông còn chưa dứt thì người đó đã đến, dừng lại ngoài cửa miếu.

Trong miếu, tứ đại cao thủ phân ra bốn vị trí, chuẩn bị sẵn sàng đánh giết nếu người đó là kẻ địch. Những cao thủ này là người có kinh nghiệm thực chiến, trong nháy mắt mỗi người chuyển đến vị trí chiến đấu có lợi nhất, dưới một kích liên thủ của các cao thủ bực này, tin tưởng nếu người tới có thể không chết ngay tại chỗ, hẳn là có thể xem là thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Người ngoài điện còn chưa kịp xuất hiện, một cỗ sát khí nồng đậm từ ngoài cửa điện tràn vào, bốn người trong điện nhanh chóng vận công kháng cự, hình thành một cỗ khí thế kinh người khác, dưới hai cỗ khí thế khổng lồ giao phong, trong cổ miếu nhất thời kình khí tản ra hai bên.

Người bên ngoài lên tiếng nói: "Đây là cách đãi khách hả?" Bốn người trong miếu đồng loạt chấn động, dưới áp lực của tứ đại cao thủ mà vẫn có thể thong dong nói chuyện, thực lực quả thật là kinh người.

Sau khi Hàn Công Đô lên tiếng, tứ đại cao thủ đồng loạt thu hồi công lực, loại khí thế giằng co này là giao phong ở tinh khí thần, nó còn hung hiểm hơn so với binh khí. Cho nên nhất định phải là bên mạnh hơn mới có thể thu thế lui ra, giống như hôm nay, dưới sát khí của Lăng Độ Hư đã khiến Hướng Vô Tung chết ngứ tại chỗ.

Một nam tử cao lớn bước vào, lưng đeo song quải, chính là người dùng lực đụng cây mượn vật truyền lực, hét to truyền âm làm bị thương cao thủ Liệt Nhật Viêm.

Đại hán nhìn lướt qua mọi người, ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Bích Không Tình ta hôm nay có thể cùng các vị bằng hữu tụ tập một chỗ, vậy thì không còn gì đáng tiếc." Lão tỏa ra thần thái khẳng khái tung hoành, không hổ là hào sĩ đương thời.

Hàn Công Độ nói: "Hôm nay gặp Bích huynh, gặp mặt hơn xa nghe tiếng." Thì ra đây là lần đầu hai người gặp nhau.

Bích Không Tình nói: "Lệnh sư huynh từng ở trước mặt ta nhiều lần nhắc tới Hàn huynh mà mãi không có duyên gặp nhau, không biết tình hình gần đây của sư huynh thế nào?”

Sư huynh của Hàn Công Độ là Hoàn Đan đạo nhân, võ công dù hơi kém Hàn Công Độ nhưng cầm kỳ thi thư không gì không tinh, lại thích uống rượu kết giao hữu, quen biết khắp thiên hạ, được nhiều người tôn sùng.

Khuôn mặt Hàn Công Độ ảm đạm, đáp: " Chuyện này để sau lại nói."

Chúng cao thủ đồng loạt ngạc nhiên, biết Hoàn Đan đạo nhân xảy ra vấn đề.

Bích Không Tình chắp tay với Lăng Độ Hư nói: "Nếu như ta vừa rồi cậy mạnh xông vào miếu, nhất định sẽ không chọn chỗ Lăng huynh trấn giữ.”

Bích Không Tình quang minh lỗi lạc, không che giấu suy nghĩ của bản thân, nói ra điều này chẳng khác nào cho rằng trong số cao thủ này, Lăng Độ Hư là người khó chọc nhất.

Lăng Độ Hư khẽ cười đáp: "Bích huynh khách khí.”

Mấy cao thủ tiếp xúc một chút, mọi người đều có một mức độ tự tin nhất định, chuyện trò trở nên vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK