• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyền Ưng nhảy xuống bí đạo, cửa vào ở phía trên lập tức đóng lại, trước mắt một mảnh tối đen như mực. Mặc dù Truyền Ưng có khả năng nhìn xuyên đêm nhưng giống như mắt mèo, y vẫn phải mượn ánh sáng yếu ớt để mở rộng tầm nhìn, nhờ vậy y mới có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối. Nhưng lúc này xâm nhập sâu vào lòng đất, tất cả ánh sáng đều biến mất, cho nên nhãn lực của Truyền Ưng cho dù nhìn xa hơn người thường, giờ đây cũng không khác nào bị mù.

Cả người Truyền Ưng vẫn tiếp tục rơi xuống, rơi khoảng chừng ba mươi lăm trượng thì trong thân thể y không ngừng vận chuyển chân khí, một mặt đề khí khinh thân, một mặt vận công hộ thể, hy vọng không thể cứ như vậy mà ngã chết được. Y mơ hồ cảm thấy, nếu cứ ngã chết như vậy thì thật sự không đúng với thiết kế của mật đạo. Đến mức y cũng không thèm quan tâm mình có thể trở lại mặt đất hay không, đối với y mà nói sống ở bên ngoài hay trong này, đến tột cùng hơn hay kém như nào cũng khó có thể kết luận, thậm chí sống hay chết cũng không còn liên quan đến y nữa.

Ngược lại, mê cung thần bí khó lường dưới lòng đất này, đang đại diện cho giấc mơ mà y theo đuổi, thay vì sống nửa quãng đời bình thường còn lại, chi bằng khám phá cái ‘ẩn số’ ngập tràn sợ hãi này đi, đây cũng chính là nguyên nhân khiến y dứt khoát nhảy xuống. Đến nỗi Nhạc Sách và Chiến Thần Đồ Lục chỉ là một nhiệm vụ phụ mà thôi.

Đột nhiên, Truyền Ưng ngã xuống một cái lưới. Độ đàn hồi của cái lưới này rất lớn, lúc thân thể y chạm mặt lưới, đầu tiên là cả người chìm xuống khoảng nửa trượng, tiếp theo đó cả người y bị lực đàn hồi ném ngược lên không trung, cứ ném lên ném xuống như thế vài lần, Truyền Ưng mới nằm ngang trên lưới. Truyền Ưng nằm im bất động, nhắm hai mắt lại, dù sao mở mắt hay nhắm mắt thì trước mắt đều tối đen như vậy, không có khác biệt gì lớn. Y không ngừng chuyển động chân khí trong cơ thể, hy vọng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức trong một lúc để ứng phó với những gì sắp tới có thể xảy ra. Tinh thần cả người bắt đầu trầm xuống, tiến vào cảnh giới Vật Ngã Lưỡng Vong, ngủ như không ngủ.

Không biết trải qua bao lâu, Truyền Ưng công hành viên mãn, so với trạng thái trước khi tiến vào cung Kinh Nhạn càng thêm ưu việt hơn. Như thể vừa trải qua trận khổ chiến đẫm máu lúc trước, công lực lại tinh tấn thêm một tầng, những vết đao trên cơ thể đều đã kết vảy, không có gì đáng ngại. Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên chính là trở tay chạm vào tấm lưới đang nâng đỡ toàn bộ trọng lượng thân thể y, y cảm thấy tấm lưới này được đan bằng vô số sợi dây thừng to bằng cánh tay trẻ con đan xen ngang dọc, chất liệu như tơ mà không phải tơ, cũng không biết là chất liệu gì mà lại có độ đàn hồi cực kỳ lớn như vậy, khó trách y rơi xuống mà vẫn bình yên không bị tổn thương chút nào. Đương nhiên đổi lại nếu là một người bình thường không biết võ công ngã xuống, tất khó tránh khỏi việc gãy cổ.

Truyền Ưng lấy một đồng tiền ra, ném xuống dưới, đồng tiền rất nhanh va chạm với phía dưới phát ra một tiếng rất trầm thấp sau đó là tiếng đồng tiền lăn trên mặt đá, nghe ra nền phía dưới cực kỳ trơn nhẵn. Truyền Ưng bò sang bên cạnh lưới, ước chừng chỉ bò thêm một khoảng ngắn, sau đó y xoay người nhảy xuống khoảng một trượng, hai chân chạm đất.

Truyền Ưng hít sâu một hơi, thấy không khí dưới này cũng khá trong lành thì không khỏi cảm thấy kỳ quái. Ở một nơi bị bịt kín, nằm sâu dưới lòng đất chừng khoảng ba mươi lăm trượng này mà lại có không khí trong lành sao, tuyệt đối không thể có chuyện này được.

Sau đó Truyền Ưng bắt đầu mò mẫm tìm kiếm trên mặt đất. Y rất nhanh tìm được một sợi dây thừng vừa dài vừa thô ráp đến gần như mục nát, trong lòng thử ước chừng chiều dài của sợi dây thừng là khoảng mười lăm trượng, vừa rồi đồng tiền vừa vặn rơi vào sợi dây thừng, khó trách tiếng va chạm phát ra lại trầm thấp như vậy. Đây nhất định là công cụ mà năm đó Bắc Thắng Thiên dùng để lên xuống mật đạo này, đáng tiếc thời gian trôi qua đã lâu, cửa mật đạo lại đóng kín, phong bế một công trình lớn của thế hệ trước ở nơi này, đương nhiên, đây cũng rất có thể chính là vận mệnh tương lai của Truyền Ưng y.

Truyền Ưng cố nén xúc động đốt pháo sáng, bởi vì lúc này trên người y chỉ có bốn thanh pháo sáng, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được hai đến ba canh giờ, thật sự không nên lãng phí. Hơn nữa, trực giác của y cho thấy nơi này không hẳn là không có sinh mệnh, nếu chẳng may có chim thú kỳ dị nào thì ánh lửa sẽ lập tức trở thành mục tiêu bị tấn công, như vậy thì quá nguy hiểm. Y căng thẳng cầm trường đao trong tay, bắt đầu dò xét ra bốn phía tối đen như mực.

Truyền Ưng lấy mình làm trung tân, chậm rãi đi vòng quanh rồi bỗng nhiên ngừng lại, y vẫn không nhìn thấy gì, chỉ là cảm thấy không khí ở hướng này trong lành hơn, ‘trong lành’ cũng không phải là đại từ để mô tả phóng đại, mà quả thật không khí nơi này làm cho tinh thần người ta sảng khoái, y cảm thấy hoàn cảnh ở đây tựa hồ cũng không quá tệ.

Truyền Ưng lấy một thanh pháo sáng ra đốt, lúc này y nhất định phải nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mới có thể quyết định cho hành động tiếp theo được. Ánh lửa đột ngột chiếu sáng toàn bộ không gian, mặc dù Truyền Ưng đã chuẩn bị tâm lý nhưng y vẫn không khỏi hoảng sợ. Dưới ánh lửa bập bùng, y nhìn thấy mình đang ở trong một không gian lớn đến dọa người, chủ điện Nhạn Linh của cung Kinh Nhạn đã được xem là kiến trúc đồ sộ nhưng để so với nơi này vẫn chỉ như gặp sư phụ.

Truyền Ưng giơ cao thanh pháo sáng, chiếu lên khoảng phía trên, cách mặt đất khoảng một trượng là một cái lưới màu xám bạc, rộng khoảng sáu, bảy trượng vuông, xuyên qua tấm lưới chiếu lên trên, đỉnh của hang động cách vị trí y đứng cao ít nhất ba mươi trượng, cao gấp đôi điện Nhạn Tường. Ở giữa đỉnh động có một cái hố hình vuông rộng khoảng một trượng, hiển nhiên là cửa động mà y vừa ngã xuống.

Truyền Ưng nhìn xung quanh thấy mình đang đứng trong một đại điện hình vuông vô cùng khổng lồ. Một bên mặt tường có một hình tròn rất lớn, bên trên điêu khắc rất nhiều hoa văn và đồ án, bởi vì hiện tại y đang đứng giữa đại điện, cách mỗi bên tường ít nhất khoảng hai mươi trượng, cho nên y không thể nhìn thấy rõ nội dung trên đó là gì.

Ba mặt tường còn lại, mỗi mặt tường bố trí ba cửa vào, mỗi cửa đều sâu hun hút khiến cho người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy đau đầu, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lầm đường lạc lối. Tấm lưới nằm ở trung tâm điện, mỗi góc lưới đều được gắn chặt với một sợi dây cáp dùng chất liệu, kéo lên trên theo góc nghiêng bốn mươi lăm độ, nối với bốn góc đại điện, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị.

Thuở nhỏ Truyền Ưng khổ tu thiền định, rèn được tâm trí kiên định như sắt đá, y cũng không vội vàng đi tìm hiểu chín cửa vào, mà ngược lại đi quan sát mặt tường có bức phù điêu hình tròn khổng lồ kia.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, Truyền Ưng ước chừng hình tròn kia có đường kính ít nhất phải đến năm trượng, nằm ở chính giữa bức tường, y nhìn kỹ lại phát hiện ra đây là một bức tinh đồ. Có thể nói Truyền Ưng chính là một tông sư trong lĩnh vực thiên văn học, ngoài việc là chân truyền của cữu phụ Lệ Linh ra, niềm hứng thú với vũ trụ vô biên của y không kém so với võ đạo bao nhiêu, cho nên y cũng từng khổ công quan sát và lật xem rất nhiều điển tích, nhưng vừa nhìn thấy bức tinh đồ này, y lập tức toát mồ hôi đầm đìa.

Bên trong hình tròn khắc chi chít những hạt nhỏ đại diện cho các vì sao, trong đó có hơn mười hạt kích thước đặc biệt lớn hơn, Truyền Ưng nhận ra bảy hạt là nhật nguyệt ngũ tinh*, còn mấy hạt khác, Truyền Ưng quả thực chưa từng nghe qua. Những ngôi sao lớn hơn này đều được chạm khắc nằm trên những đường cong khác nhau, biểu thị quỹ đạo quay của chúng trên bầu trời, tạo thành những hình tròn chồng chéo nhau, trông vô cùng đẹp mắt.

*Nhật nguyệt ngũ tinh: Mặt trời, mặt trăng và năm sao khác trong hệ mặt trời, theo nhận biết của người xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK