Hàn Công Độ nói: "Đồ đệ của ông ta ở bên ngoài khổ sở chờ đợi hai canh giờ thì đột nhiên phát giác cơ quan phát động, toàn bộ mê cung dưới lòng đất bắt đầu đóng lại. Khi cửa sắp đóng lại, hắn ở khe hở cửa vào nhìn thấy Bắc Thắng Thiên đang điên cuồng trèo lên từ dây thừng thì đã chậm một bước.”
Mọi người tưởng tượng cảnh tượng thê thảm lúc đó, không khỏi lắc đầu thầm thở dài.
Hàn Công Độ tiếp tục nói: "Lúc đó Bắc Thắng Thiên vẫn còn tỉnh táo, ông nói nhanh cho đệ tử hai chuyện. Chính là trong mê cung có giấu Chiến Thần Đồ Lục, chuyện khác là một ngày nào đó của ba mươi năm sau hắn lại đến mở cửa là có thể vào được. Sau đó trong vòng ba tháng, đệ tử ông ta đã thử đủ loại phương pháp nhưng cũng không thể mở được mê cung, lúc này hắn mới biết lời của Bắc Thắng Thiên là không sai, đành ảm đạm rời đi.”
Chuyện này ly kỳ quanh co, xuất hiện ngoài ý muốn, ngay cả Truyền Ưng cũng lộ ra vẻ chú ý.
Hàn Công Độ khẽ thở dài một hơi nói: "Mấy tháng trước ta tình cờ gặp được đồ đệ Bắc Thắng Thiên này, bấy giờ hắn đã là một lão nhân đang hấp hối, biết ta muốn phản công phục quốc, liền đem bí mật này nói rõ cho ta.”
Truyền Ưng lần đầu tiên chủ động xen vào nói: "Hàn tiên sinh, chỉ không biết ngày đó là ngày nào, giờ nào?"
Hàn Công Độ mỉm cười, nghĩ thầm ngay cả ngươi cũng động tâm, đáp: "Là giờ Dần tối nay, còn hai canh giờ nữa."
Mọi người im lặng, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Sự tình hung hiểm vượt xa tưởng tượng của mọi người, mặc dù có thể xông qua quân Mông, nhưng mê cung ngay cả đại sư cả đời xây dựng cơ quan cũng khốn sống khốn chết, thật sự càng hung hiểm gấp trăm lần, vượt qua phạm trù con người có khả năng khống chế.
Điền Qua Khách thở ra một hơi nói: "Cho nên tối nay là bắt buộc phải làm. Quân Mông cũng biết thời khắc này, nhất định sẽ mở miệng hổ chờ chúng ta tiến vào, chỉ không biết bọn họ có biết lối vào mê cung hay không?”
Hàn Công Độ nói: "Đây là điểm lợi trong tay chúng ta. Bởi vì lối vào mê cung cần biết suy tính dịch lý, đến tệ sư huynh cũng không hiểu biết."
Mâu Tông vẫn trầm mặc không nói thẳng nói: "Vậy thì vẫn còn một đường sinh cơ.”
Thì ra trong lòng tất cả mọi người đều nặng trĩu, nhưng hiện tại thấy có chút chuyển biến, ngay cả người luôn hành động thẳng thắn, không thích nhiều lời là Trực Lực Hành cũng nhịn không được biểu lộ suy nghĩ trong lòng.
Điền Quá Khách nói: "Xin cho ta hỏi một vấn đề, nếu dưới Kinh Nhạn cung có mê cung, vì sao không phát động nhân thủ, khai quật xuống dưới.”
Hàn Công Độ nói: "Ta cũng từng hỏi qua đồ nhi của Bắc Thắng Thiên, theo sư phụ hắn nói, việc này tuyệt đối không thể. Nguyên nhân có ba, đầu tiên chính là lối vào thẳng và sâu, chứng minh mê cung ẩn rất sâu dưới lòng đất. Thứ hai chính là nền móng của Nhạn Tường điện và hai bên trái phải của Nhạn Dực điện đều được xây dựng từ một loại vật liệu không biết tên, nhìn giống đá cẩm thạch nhưng lại có màu vàng đen trong đó, cứng rắn hơn thép, cơ hồ không có khả năng đào được. Thứ ba là điểm bí ẩn nhất, Kinh Nhạn cung tương ứng với hai mươi tám chòm sao trên trời và ngũ hành của trái đất. Bất cứ ai muốn phá vỡ quy luật này sẽ bất ngờ gặp tai họa.”
Nói tới đây, mọi người chỉ cảm thấy càng biết nhiều chuyện liên quan đến Kinh Nhạn cung càng cảm thấy thần bí, mạo hiểm.
Hàn Công Độ thấy tất cả mọi người đều chìm trong trầm tư, liền nói: "Còn vài tiếng nữa mới đến giờ mở cửa, chúng ta nên lên đường, trên đường lại cùng các vị nghiên cứu sách lược tiến vào mê cung.”
Lăng Độ hư nói: " Vậy cũng được, chỉ là không biết thực lực của địch nhân như thế nào?"
Mọi người đều biết một trận chiến khó khăn là không thể tránh khỏi, cho nên thực lực của địch nhân là thông tin cấp bách nhất.
Lúc này một thanh âm ở bên ngoài miếu vang lên: "Bần tăng Hoành Đao, có thể cam đoan Bát Sư Ba không thể đến trước trưa ngày mai.” Một tăng nhân tiến vào, chính là Hoành Đao đầu đà được xưng là đệ nhất cao thủ của phật môn.
Hoành Đao đầu đà có dáng người không cao, nhưng khí độ lại khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ như đứng trước núi cao. Lúc này, khuôn mặt ông nghiêm trang nhưng có vẻ khá tái nhợt khiến người khác phải bất an.
Hoành Đao đầu đà đi vào giữa mọi người, quét qua một lần, dừng ánh mắt trên người Truyền Ưng, Truyền Ưng không hề lùi bước mà nhìn thẳng lại.
Trong mắt Hoành Đao đầu đà hiện lên một tia tán thưởng nói: "Lệ thí chủ cũng không khiêm tốn, Truyền Ưng ngươi quả là rồng trong loài người.”
Truyền Ưng lạnh nhạt đáp: "Đại sư, ta ngửi được mùi tử vong trên người ngài." Ngữ khí của hắn cứng rắn, nội dung lại kinh người.
Khóe miệng Hoành Đao đầu đà khẽ hiện nét cười khổ, mở vạt áo trước ngực cho mọi người xem, chỉ thấy dưới vai phải có một chưởng ấn rõ ràng màu hơi đỏ sẫm, ngay cả vân tay cũng có thể nhìn thấy, cực kỳ đáng sợ. Chúng cao thủ chấn động, không biết trên đời còn có ai có thể khiến Hoành Đao đầu đà bị thương.
Bích Không Tình giận dữ nói: " Trời đánh Bát Sư Ba." Lão từ thương thế của Hoành Đao đầu đà nhận ra là Diệt Thần Chưởng của Bát sư Ba danh chấn thiên hạ.
Hoành Đao đầu đà nói: "Bản nhân trên đường tới đây thì gặp Quốc sư Mông Cổ Bát Sư Ba, trải qua quyết chiến, vì hắn thi triển Biến Thiên Kích Địa tinh thần đại pháp, bần tăng thiền tâm chưa đủ kiên định, bị hắn thừa dịp dùng Diệt Thần Chưởng bí truyền của Tây Vực đánh bị thương. Nhưng dưới phản kích Thiên Nhất Chưởng của bần tăng, hắn cũng bị nội thương. Mặc dù so với bần tăng nhẹ hơn nhiều, cũng phải tìm chỗ tiềm tu ít nhất mười hai canh giờ mới có thể khôi phục. Nếu không thực lực sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên bần tăng mới dám cam đoan, đến giữa trưa ngày mai Bát Sư Ba sẽ không tới đây."
Khi ông nói đến Bát Sư Ba, tựa hồ đối với tử địch này cũng có thần sắc tôn kính.
Trên mặt Hoành Đao đầu đà hiện ra vẻ nhớ lại, nói: "Biến Thiên Kích Địa đại pháp của Bát Sư Ba đã vượt xa phạm trù võ kỹ, đấu tranh hùng bình thường. Lão nạp tọa thiền sáu mươi năm, thu hết phàm tâm, đã đến cảnh giới giếng cổ không sóng, nhưng chưa động thủ đã bị Biến Thiên Kích Địa của hắn kéo vào trong vô số thế quỷ thần sinh tử luân hồi kiếp trước. Trong phút chốc trải qua trăm ngàn đời hỉ nộ ái ố, vạn trạng cảnh tượng đều qua trong lòng, trí thiền tâm thất thủ, bị hắn thừa cơ mà vào, bần tăng tâm phục khẩu phục.”
Mọi người đến đây mới giật mình vì Hoành Đao đầu đà cuối cùng lại nói một câu như vậy, một bên vui, còn một bên không khỏi lo lắng.
Đêm nay Bát Sư Ba không có ở đây, tất nhiên phần thắng tăng lên rất nhiều, nhưng Hoành Đao đầu đà bị thương rất nặng cũng làm suy yếu thực lực bên mình đi nhiều. Hơn nữa, Bát Sư Ba có thể đánh trọng thương tuyệt đại cao thủ của huyền môn này cho thấy y có năng lực thông thiên triệt địa, sau này ắt là mối họa lớn.
Hoành Đao đầu đà tiếp tục nói: "Ta biết sự tình khẩn cấp, cấp tốc vận Phật môn xả thân đại pháp, áp chế thương thế sau đó mới có thể chạy tới đây, hy vọng có thể ủng hộ các vị hoàn thành nhiệm vụ." Mọi người nghe thấy đồng loạt biến sắc.
Bích Không Tình đột nhiên tiến lên cung kính hành lễ với Hoành Đao đầu đà: "Đại sư đại từ đại bi, vì thiên hạ lê dân, cam xá thân này, bản nhân trước tiên kính lễ, đại đức của đại sư, ngày khác tự nhiên có công luận.”
Thì ra đại pháp xả thân này là tâm pháp cực kỳ hung mãnh, kích phát tiềm lực, người thi pháp mặc dù có thể tạm thời áp chế thương thế, nhưng khi thương thế tái phát thì không có cách nào khôi phục. Hành vi của Hoành Đao đầu đà chính là ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục đây.
Trong lòng mọi người dâng lên một đoàn nhiệt hỏa, ý chí chiến đấu cao ngất, nghĩa hành của Hoành Đao đại sư đã khơi dậy lòng căm thù cùng chung kẻ địch.