Hàn Công Độ nói: "Đêm nay được các vị nhận lời mời tới đây, có thể thấy được khí số Hán thất ta còn chưa tận tuyệt. Hiện tại chỉ còn lại Lệ Linh và Hoành Đao đại sư nhưng chúng ta không thể đợi thêm." Dù mấy vị này cái thế cao nhân nhưng nghe tên của hai người này cũng phải động dung.
Điền Quá Khách nói: "Lão Lệ không hỏi thế sự, nhưng lão Hàn sao ngươi không làm hắn động được?”
Hàn Công Độ đang muốn trả lời, Bích Không Tình quát một tiếng, hai tay chống nạng điên cuồng xông tới cửa miếu. Mọi người quay đầu lại nhìn, đều kinh hãi thất sắc, chỉ thấy một nam tử tuổi chừng ngoài ba mươi, dáng người cao gầy, đôi mắt tinh mang ẩn hiện, quần áo y bị kình lực của Bích Không Tình thổi bay phần phật.
Những cao thủ như bọn họ đã trải qua nhiều năm khổ luyện, xúc giác gần như là giác quan thứ sáu, nếu có người tiếp cận, tất nhiên sẽ sớm phát giác. Bọn họ lăn lộn trong giang hồ, nhiều lần trở về từ cõi chết là đều dựa vào loại xúc giác vượt quá cảm quan bình thường này. Nhưng sau khi nam tử trẻ tuổi này tiến vào cửa miếu, bọn họ mới có cảm ứng, bởi vậy Bích Không Tình mới phải dùng tới song quải nhiều năm không đụng tới. Chỉ điểm này thôi đã đủ y có thể nổi danh giang hồ.
Bích Không Tình thấy người mới tới dưới áp lực khí thế của mình, chẳng những không chút ở hạ phong mà còn giữ được lực phản kích mạnh mẽ, lão cũng hơi kinh ngạc, không biết nhân vật lợi hại như vậy lòi ra từ địa phương nào. Những cao thủ khác thấy hắn tuổi còn trẻ cũng ngại liên thủ hợp kích, huống hồ bạn địch chưa rõ, chỉ hơi di chuyển vị trí, phòng ngừa y chạy trốn.
Người trẻ tuổi nhíu mày, Bích Không Tình đột nhiên cảm giác được y đang muốn nói chuyện nên vội vàng giảm bớt áp lực. Lão cảm thấy kỳ lạ, dường như người trẻ tuổi xuyên thấu qua tâm linh thông báo cho lão.
Áp lực của người trẻ tuổi nhẹ đi, hắn mở lời: "Tiểu tử Truyền Ưng, có cậu là 'Kháng Thiên thủ' Lệ Linh." Dứt lời hắn ngậm miệng, tích chữ như vàng.
Hàn Công Độ cẩn thận đánh giá, Truyền Ưng tư xưng là cháu của Lệ Linh, diện mạo hắn có thiên đình rộng lớn, hai mắt sáng ngời có thần, tinh linh thâm thúy, khiến người khó mà suy đoán, tướng mạo xuất chúng, là loại người dám nghĩ dám làm, gan to bằng trời. Hàn Công Độ đã nhìn thấy hàng vạn người, kinh nghiệm nói cho ông biết đây là kẻ trời sinh cho tính cách chính trực, lại còn linh hoạt, đa mưu túc trí. Điều duy nhất khó hiểu tựa hồ là hắn có một loại khí chất rất đặc biệt, với người vốn là kẻ giang hồ già đến mức không thể già hơn mà cũng khó phân lại được hắn.
Hàn Công Độ nói: " Chuyện này rất quan trọng,Truyền tiểu huynh vật gì làm chứng không?”
Tình thế khẩn trương, nếu Truyền Ưng không thể chứng minh thân phận của mình, Bích Không Tình sẽ bị ép phải ra tay. Truyền Ưng có thể làm cho mấy vị cao thủ xuất chúng này khẩn trương như vậy, đích xác là không tầm thường.
Truyền Ưng thong dong bình tĩnh, một mặt đối kháng khí thế cường đại của Bích Không Tình, thò tay vào ngực, lấy ra một phong thư, vận kình nhẹ nhàng bắn ra, phong thư kia nhanh như mũi tên rời cung bay về phía Hàn Công Độ.
Truyền Ưng lần nữa lộ ra một tay, hắn có thể dưới áp lực của Bích Không Tình, vận công đem thư bay qua, trong mắt các cao thủ đã là kẻ bất phàm.
Hàn Công Độ không dám xem nhẹ, há miệng thổi ra một đạo chân khí, kéo mở phong thư, chỗ niêm phong bị nứt rơi ra thư bên trong. Tiếp theo, ánh đao chợt lóe, một thanh tiểu đao từ tay Điền Quá Khách bay ra, xuyên qua lá thư của Truyền Ưng cắm trên cánh cửa. Truyền Ưng không nhúc nhích, tựa như tiểu đao tuyệt đối sẽ không "chào hỏi" hắn, quả thật là kẻ trấn định hơn người.
Bức thư đó buông xuống thật dài, trên đó viết:
[Xin gửi cho Công Độ đạo huynh! Cùng huynh chia tay, trong nháy mắt đã là hai mươi mốt năm, cả ngày trầm mê đạo quỷ thần, không biết thế sự. Chuyện vui trong đời của Lệ Linh là cùng lệnh sư huynh nâng cốc đấu nghệ, rất nhớ thời gian ấy. Trước kia từng tính mệnh cho sư huynh, mùa hạ năm nay sẽ có đại họa, nhận được đại thư, biết số ngày đã định nhưng không thể làm gì. Há có thể từ chối, đặc biệt lệnh Truyền Ưng này đến nghe lệnh. Kẻ này là kỳ tài hiếm có, từ nhỏ đã có tâm tư kỳ dị, đáng tiếc bản tính gần với đạo, vượt ngoài lẽ thường, không ham thích thế sự, nó tới còn hơn ta tới. Ngày sau huynh sẽ biết lời ta không giả.
Lệ Linh kính chào.]
Sau khi xem xong, tất cả các cao thủ đều thở phào nhẹ nhõm, Bích Không Tình đánh giá Truyền Ưng thật sâu một cái nói: "Tiểu huynh quả nhiên rất giỏi.”
Truyền Ưng mỉm cười, cho dù được vị cao thủ đương thời khen ngợi nhưng hắn cũng không để ý chút nào.
Hàn Công Độ nói: "Được Truyền tiểu huynh đến trợ giúp, làm cho phần thắng của chúng ta lại tăng lên. Hiện tại ngoại trừ Hoành Đao đại sư ra, những người ước hẹn đều đã đến đông đủ, Lệ lão đã phái Truyền tiểu huynh làm thay, tin tưởng còn làm tốt hơn huynh ấy. Trước khi hành động, để ta nói rõ ràng chân tướng đã.”
Nhìn quanh mọi người, mặc dù sắc mặc không thay đổi nhưng ai nấy đều lộ ra thần sắc chú ý, ngoại trừ Truyền Ưng. Hàn Công Độ có một loại cảm giác Truyền Ưng cũng không nghe kỹ, có lẽ căn bản không nghe vào tai, lúc này cũng không có thời gian tìm hiểu kỹ, liền thu hồi tâm tư nói tiếp: “Mấy tháng trước, ta và Dự sư huynh có được nhân duyên biết được bí mật được lưu truyền qua nhiều thế hệ rằng Chiến Thần Đồ Lục, bí tàng ở trong Kinh Nhạn cung, cũng biết phương pháp lấy bảo vật, thế là cùng sư huynh đi về phía tây lấy bảo vật, ai ngờ trên đường bất hạnh bị phục kích, tệ sư huynh bị 'Ma Tông' Mông Xích Hành bắt, tiểu đệ may mắn chạy trốn thoát."
Hàn Công Độ tuy chỉ nói qua loa nhưng mọi người đều đoán được tình hình chiến đấu lúc đó kịch liệt như thế nào. Hàn Công Độ và Hoàn Đan đạo nhân đều là cao thủ hạng nhất, vậy mà không những thất bại mà còn bị bắt. Võ công của 'Ma Tông' Mông Xích Hành, xem ra ngoại trừ Vô Thượng tông sư Lệnh Đông Lai thần bí khó lường ra, khó có ai địch lại được.
Khuôn mặt Hàn Công Độ chuyển thành nặng nề, trầm ngâm một hồi nói: "Ta thăm dò Quốc sư Bát Sư Ba của Mông Cổ là kẻ khổ tu kỳ công về tinh thần, nghe nói trong đó có một loại có thể khiến bất kỳ ai phải nói rá bí mật ẩn sâu trong nội tâm. Cho nên sư huynh bị bắt, ta lập tức biết đại sự không tốt, vội vàng vận dụng phương pháp liên lạc mà Dự sư huynh nhiều năm khổ tâm nghiên cứu mời các vị. Nhưng quân đội Mông Cổ đã đến sớm hơn một bước, đủ thấy Bát Sư Ba am hiểu kỳ công tinh thần về lời nói không phải là giả."
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, Hàn Công Đô tâm tình thay đổi, hắn hiểu ra nguyên nhân, nói: "Tuy rằng sư huynh ta biết rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng phương pháp lấy bảo vật chỉ có người thông thạo dễ dàng mới có thể hiểu được. Do đó, dù Bát Sư Ba có thể từ trên người sư huynh biết được sự tình đại khái nhưng chi tiết về cách lấy kho báu, hắn không thể nào rõ ràng được." Có nghĩa là, Hoàn Đan đạo nhân cũng không hiểu được dịch lý.
Bích Không Tình nói: "Chiến Thần Đồ Lục mặc dù là chí bảo vô thượng tương truyền từ đời này sang đời khác, nghe nói có thể thông tới thiên đạo siêu thoát sinh tử. Nhưng lời đồn phóng đại, làm sao có thể tin hết, há đáng để chúng ta mạo hiểm sinh mệnh cướp đoạt, mong Hàn huynh chỉ dạy rõ ràng hơn." Giọng nói của Bích Không Tình có sự bất mãn.
Hàn Công Độ vui vẻ nói: "Bích huynh chính trực không tham bảo vật, không hổ là danh sĩ kiệt xuất đương thời, tiểu đệ khâm phục. Mục tiêu lần này của chúng ta không phải là Chiến Thần Đồ Lục, mà là Nhạc Sách giấu cùng với nó."
Lăng Độ Hư kỳ quái nói: "Nhạc Sách là do Nhạc Phi danh tướng năm xưa phá Kim tập hợp xảo thủ thiên hạ thiết kế các loại vật tài chiến tranh, từ một đao, một kiếm, chiến xa cho đến chiến thuyền, đem chi tiết kỹ thuật chế tạo của từng loại phân loại viết thành một quyển. Trong đó lại có một tấm tàng bảo đồ, chỉ thị nơi có bốn kho vũ khí dưới lòng đất của thiên hạ. Sau Nhạc Phi chết oan trong ngục, Nhạc Sách cũng bị thất lạc. Nếu có thể tìm được, đối với việc khôi phục non sông, tự nhiên nhiều thêm mấy phần. Nhưng Nhạc Sách là Nhạc Sách, có thể nói không liên quan gì với Chiến Thần Đồ Lục, tại sao hai thứ này lại làm cùng một chỗ?"
Hàn Công Độ nói: "Cái này phải nói từ chuyện bên trong Kinh Nhạn cung. Hành cung này là công trình to lớn, lai lịch lại là thần bí khó lường, tựa hồ tồn tại bằng với trời đất. Phía dưới cung có một mê cung khổng lồ, điều này là chắc chắn. Vào thời điểm đó, Bắc Thắng Thiên, người từng tham gia thiết kế vũ khí ghi trong Nhạc Sách, bỏ ra sức lực cả đời nghiên cứu phương pháp tiến vào mê cung."
Ba mươi năm trước, Bắc Thắng Thiên được ca ngợi là thiên hạ đệ nhất về xây dựng công trình, trong chốn võ lâm, một số vũ khí nổi danh đều từ bàn tay khéo léo của lão.
Hàn Công Độ nói: "Lúc ấy Nhạc Sách do ông ta giấu kín mang theo. Ba mươi năm trước, cuối cùng ông ta cũng tìm được phương pháp mở ra, lệnh cho đồ đệ duy nhất của mình lúc đó ở ngoài cửa chờ rồi một mình tiến vào.”
Mọi người nghe đến đó, không khỏi khẩn trương.