Mọi người càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, theo lời Xích Trát Lực, chắc chắn Kinh Nhạn cung có giấu một số bí mật, vì vậy hoàng thất nhà Tống mới giữ bí mật những tin tức liên quan. Điều kỳ lạ nhất là thời đại Kinh Nhạn cung được xây dựng chắc chắn sớm hơn khi cư dân tới nơi này sinh sống. Lúc ấy nơi này chỉ là một vùng hoang nguyên, Kinh Nhạn cung dựa vào cái gì mà có thể xây dựng được công trình tốn nhiều công sức như vậy trong điều kiện như thế?
Tư Hán Phi nhìn về phía Đại tướng Bác Nhĩ Hốt, mãnh tướng nổi tiếng Mông Cổ này, tựa hồ như vô tình hay cố ý lảng tránh ánh mắt mình, trong lòng khẽ động, y nói: “Nhĩ Hốt, đối với vấn đề này chắc ngươi có ý kiến riêng, không bằng nói ra để mọi người tham khảo.”
Trong giọng nói của y toát ra ý có chút mất hứng, giống như là đang trách Bác Nhĩ Hốt không chủ động nói ra suy luận trong lòng mình, rõ ràng ám chỉ gã có tư tâm khác.
Người Mông Cổ bắt đầu từ đại mạc, chú trọng cường giả làm vua, sau khi lập quốc, tranh đấu phe phái không lúc nào ngơi, ngay cả Đại hãn Hốt Tất Liệt cũng khó can thiệp. Tư Hán Phi tuy rằng chưởng quản Túc vệ, hiện giờ nắm quyền rất lớn nhưng Bác Nhĩ Hốt lại thuộc nhóm binh tướng trấn thủ, cả hai một trong một ngoài kiểm tra, cân bằng lẫn nhau, ai cũng không làm gì được đối phương. Hôm nay Bác Nhĩ Hốt theo tới, chính là không muốn Túc vệ của Tư Hán Phi giành được công trạng, trong đó tất nhiên liên quan đến tranh đấu phức tạp của nội bộ Mông Cổ.
Bác Nhĩ Hốt thay đổi thần thái vô cùng cung kính nói: “Bản tướng đối với việc này nghĩ trăm điều mà vẫn không hiểu, ta thấy ngược lại Thôi tiên sinh là người cẩn thận, tính toán kỹ càng, lại còn biết cả thuật số, cả triều ta không có người thứ hai bằng. Muốn cởi bỏ nghi vấn có lẽ nên là từ ông ấy.”
Bác Nhĩ Hốt nói ra toàn là lời ưu nhã, có cả công lẫn thủ, cực kỳ lợi hại.
Thôi Sơn Kính thấy đầu mâu chỉ hướng mình, trong lòng rùng mình, lùi lại một bước, chắp tay nói: “Bác tướng quân quá khen, ta không dám nhận, Bác tướng quân là người khéo khiêm nhường khiến ta không nghe được điều bổ ích, do vậy ta cũng không biết thế nào.”
Mấy câu này cũng cực kỳ lợi hại, chỉ ra Bác Nhĩ Hốt toàn giữ lời trong lòng. Đám người này lăn lộn trong quan trường nhiều năm, không ai không phải là nhân vật lợi hại trong lời ăn tiếng nói.
Một cao thủ người Hán khác là Tất Dạ Kinh chen lời nói: “Lời nói của Bác đại soái không sai, Thôi huynh chính là bậc đại sư am hiểu về đất, gỗ, vẫn là nhờ Thôi huynh tốn chút tâm tư.”
Đối với cao thủ tà đạo Tất Dạ Kinh này, Thôi Sơn Kinh thật sự không dám chậm trễ, biết gã là kẻ tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma. Sư đệ Liệt Nhật Viêm cũng là cao thủ nhất đẳng, hung tàn ngoan độc. Về phần sư huynh bọn họ ‘Huyết Thủ’ Lệ Công, mặc dù lui ẩn nhiều năm nhưng vẫn làm đệ nhất cường thủ hắc đạo Trung Nguyên, nổi danh ngang hàng với ‘Vô Thượng tông sư’ Lệnh Đông Lai của bạch đạo. Tất nhiên không nên có cường địch như vậy, gã vội vàng nói: “Lời vừa rồi của ta là thật. Trước khi đến đây, Thôi Sơn Kính ta vốn coi trời bằng vung nhưng khi thấy bố trí của Kinh Nhạn cung xong khiến tầm mắt của bản thân được mở rộng. Giờ mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Kiến thức của ta so với người thiết kế cung này thật sự là không đáng kể.”
Nói tới câu cuối cùng, giọng điệu của gã lộ vẻ chấp nhận sự thật. Lúc này, tất cả mọi người đều trầm ngâm. Phải biết rằng, mặc dù võ công của Thôi Sơn Kinh tuy không yếu, không đến mức thượng thừa như ma đầu Tất Dạ Kinh thành danh nhiều năm, hai bên rõ ràng tồn tại một khoảng cách nhưng về thuật số liên quan đến ngũ hành, gã là bậc thầy về lĩnh vực này cho nên gã rất được Tư Hán Phi coi trọng. Nếu gã mà cũng phải tự thẹn nhận không bằng, vậy chẳng lẽ trình độ bố trí của Kinh Nhạn cung này vượt xa hiện tại.
Khuôn mặt Tất Dạ Kinh lộ vẻ thâm trầm, hiện ra một tia kinh ngạc: "Nguyện nghe rõ ràng!”
Thôi Sơn Kính nói: “Bố trí của Kinh Nhạn cung có một sự phù hợp bí ẩn với ‘Tam viên nhị thập bát tú’, ‘ngũ tinh nhật nguyệt’ trên trời. Vì vậy nó có thể tồn tại mãi mãi. Ta cho rằng niên đại kiến trúc của nó có thể truy tới thời Tam Hoàng Ngũ Đế.”
Trừ Tư Hán Phi, mọi người gồm cả Bác Nhĩ Hốt cùng trở nên xôn xao.
Thôi Sơn Kính không để ý đến phản ứng của mọi người nói tiếp: “Mỗi một cây ngọn cỏ đều dựa theo trình tự thần bí vượt qua lý giải tại hạ mà an bài, chúng không phải lý số của Hà Lạc lưu truyền hiện nay, thậm chí trước hậu thiên bát quái. Tại hạ trải qua nhiều ngày vắt óc suy nghĩ, cuối cùng suy luận tất cả thao tác nơi này đều dựa theo đạo ‘thiên - địa - nhân’ mà vận hành, không có bàn tay con người. ‘Thiên’ là tinh túc trên trời, ‘nhân’ là cung điện mà chúng ta đang nhìn thấy, theo ta suy luận thì dưới chân chúng ta còn có huyền ảo khác. Ba điều này bổ sung cho nhau, cực kỳ thần bí khó lường."
Nhan Liệt Xạ cũng nhịn không được lên tiếng: "Thôi tiên sinh có phải chỉ dưới lòng đất có mật thất?”
Tư Hán Phi xen vào nói: "Ta cũng từng cùng Thôi tiên sinh đã nhiều lần cân nhắc, dưới lòng đất quả thật có bố trí không gian rất lớn, giống như lăng mộ khổng lồ của Tần Vương, cực kỳ thần bí khó lường.”
Thống lĩnh Tán Ban vệ Nha Mộc Ôn, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, nói: "Đây quả thật là chuyện nghe thấy phải kinh người, bất quá lần này chúng ta từ phía tây tới chỉ quan tâm tới Chiến Thần Đồ Lục và Nhạc Sách, cho dù Kinh Nhạn cung được xây cho quỷ thần từ thời viễn cổ thì chúng ta có gì phải ngại.” Y nói xong quay đầu nhìn Thôi Sơn Kính.
Thôi Sơn Kính vốn là người tâm cao khí ngạo, ngoại trừ với vài người ít ỏi như Tư Hán Phi, Quốc sư Bát Sư Ba, ‘Ma Tông’ Mông Xích Hành hoặc Tất Dạ Kinh thì còn lại đều không để vào mắt, luôn không hòa thuận với các tướng lĩnh khác của Mông Cổ nên bị Nha Mộc Ôn mở miệng bắt bẻ.
Thôi Sơn Kính cười ngạo nghễ, từ chối cho ý kiến, lại tựa hồ đang châm chọc sự vô tri của y.
Nha Mộc Ôn đỏ mặt, Xích Trát Lực là người cùng y nhiều năm sinh ra tử, vội vàng giải vây nói: “Trí tuệ của Thôi đại nhân sâu như biển, há chúng ta có thể đoán được, mong ngài nói ra cao kiến để phá vỡ bế tắc này.” Rõ ràng có ý giải vây cho Nha Mộc Ôn.
Xích Trát Lực cũng là tâm phúc của Tư Hán Phi, Tư Hán Phi vừa nghe liền biết đến như vậy được rồi, đương nhiên không muốn mọi người đấu cứng, nhất là trước khi phe đối địch của Bác Nhĩ Hốt, vội nói: “Nhĩ Hốt, ngươi đối với chuyện này tất có cao kiến, ngươi nói xem sao.”
Lời này cực kỳ cao minh, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Bác Nhĩ Hốt.