Truyền Ưng từ biệt Bích Không Tình, suốt đêm chạy về hướng Thành Đô, khí trong cơ thể y đến rồi đi, đi rồi lại quay trở lại, không ngừng sinh sôi phát triển giúp cho y không có chút cảm giác mệt mỏi nào. Lúc này trong lòng Truyền Ưng chỉ luôn nghĩ đến hai người Chúc, Hách mà hận không thể mọc ra đôi cánh bay đến nơi đó. Y không chọn phương pháp thúc ngựa chạy như điên theo đường quan đạo (trục đường chính) mà gấp rút chạy trên những con đường tắt xuyên qua dãy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.