• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cộp!

Klein nhịn không được mà lùi ra sau một bước, hoàn toàn không rõ là mình đã tỉnh hay còn ở trong mộng.

Bóng người kia bỏ chiếc mũ dạ màu đen xuống, khẽ cúi chào với biên độ rất nhỏ, mỉm cười và trầm giọng nói:

“Xin giới thiệu lại lần nữa, Kẻ Gác Đêm, Dunn Smith.”

Kẻ Gác Đêm? Danh hiệu của đội ngũ Người Phi Phàm thuộc Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối mà ‘Chính Nghĩa’ và ‘Người Treo Ngược’ từng đề cập đến? Klein giật mình, lại liên tưởng tới ban nãy, bèn thốt lên:

“Anh điều khiển giấc mơ? Anh vừa để cho tôi mơ như vậy à?”

Kẻ Gác Đêm Dunn Smith lại đội mũ dạ lên đầu, che đi mái tóc ngắn, đôi mắt xám sâu thẳm kia ánh lên ý cười, nói:

“Không, tôi chỉ tiến vào giấc mộng của cậu, tạo ra những dẫn dắt cần thiết.”

Giọng nói của anh ta thuần hậu và êm dịu, quanh quẩn khắp hành lang tối với chút ánh sáng đỏ nhạt mà không hề kinh động tới giấc mơ đẹp của những người khác:

“Ở trong mơ, dù sẽ có những cảm xúc do tâm tình thường bị đè nén áp lực hoặc cái loại tâm lý tối tăm được phóng đại lên khiến mọi thứ có vẻ hỗn loạn, vớ vẩn và điên cuồng, nhưng sự thật vẫn tồn tại, vẫn được giấu vào trong đó. Đối với kẻ lão luyện như tôi mà nói, mọi thứ đều rõ ràng và dễ thấy. So với cậu trong trạng thái tỉnh, tôi tin cậu ở trong giấc mơ hơn nhiều.”

Đây là... Người bình thường ai có thể khống chế được giấc mơ của mình? Nếu như mình mơ thấy những gì ở Trái Đất, chẳng phải sẽ bị Dunn Smith phát hiện sao? Klein khiếp sợ, vô cùng sợ những gì gặp được trong giấc mơ.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra một vài điều kỳ quái, bởi vì hắn nhớ rằng ở trong mơ hắn rất tỉnh táo, rất lý trí, biết cái gì nên và không nên nói. Đơn giản mà nói thì đó là hoàn toàn không giống nằm mơ!

Cho nên chính là Dunn Smith đã “nhìn thấy” những gì mà mình muốn anh ta thấy?

Những ý nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu Klein, hắn mơ hồ hiểu ra.

Đây là phúc lợi kèm theo xuyên việt, ví dụ như đặc thù linh hồn của bản thân, hay là ảnh hưởng phụ từ “nghi thức đổi vận” kia?

“Cho nên, ngài Smith, anh thực sự tin tôi đã mất ký ức à?” Klein tổ chức lại ngôn ngữ, hỏi ngược lại.

Dunn Smith không trả lời trực tiếp, mà nhìn lại hắn thật chăm chú:

“Cậu lại không hề có cảm giác kinh ngạc gì với chuyện như này à? Lúc trước tôi có gặp được người, cho dù vừa mơ xong cũng không tin sẽ có năng lực phi phàm, nên thà rằng mình còn chưa tỉnh dậy.”

Klein đáp “ừ” một tiếng, rồi nói:

“Có lẽ vì tôi đang cầu khấn mong có sức mạnh như vậy tới giúp mình.”

“Một logic rất thú vị... Có lẽ việc cậu sống sót không phải là vì may mắn.” Dunn gật đầu, không hề nở nụ cười, “Hiện tại tôi có thể xác nhận cậu quả thực mất đi một phần trí nhớ vì chuyện lần này, nhất là liên quan tới bản thân chuyện này.”

“Tôi có thể về được rồi chứ?” Klein thầm thở phào nhẹ nhõm, dò hỏi.

Dunn đút một tay trong túi, chầm chậm bước tới. Bóng đêm xung quanh trở nên yên tĩnh và dịu dàng hơn hẳn.

“Không, cậu vẫn phải đi cùng tôi tới gặp “chuyên gia”.” Anh ta nở một nụ cười rất lễ phép.

“Vì sao?” Klein bật thốt ra, rồi vội vàng bổ sung, “Anh không tin những chỉ dẫn ở trong mơ của mình à?”

Đùa gì vậy? Nếu vị “chuyên gia” kia mà am hiểu thôi miên, có năng lực đọc tâm, chẳng phải bí mật lớn nhất của mình sẽ bị lộ sao? Kết quả thế nào thật khó mà tưởng tượng được!

“Tôi là người khiêm tốn, nhưng vẫn khá tin tưởng vào những gì liên quan tới giấc mơ.” Dunn trả lời thong dong và bình tĩnh, “Chẳng qua, chuyện then chốt và quan trọng đó là xác nhận lại một lần nữa cũng không sao. Huống chi những gì cô ấy am hiểu khác biệt tôi rất nhiều, có lẽ còn có thể giúp cậu khôi phục được một phần nào đó trí nhớ.”

Không cho Klein nói, ngữ khí của anh ta nặng nề hẳn, “Dù gì cậu cũng liên quan tới tung tích cuốn bút ký của gia tộc Antigonus.”

“Cái gì?” Klein giật mình một cái.

Dunn dừng ngay trước mặt hắn, dùng đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm đôi mắt hắn:

“Ở hiện trường không thấy cuốn bút ký truyền lại từ Kỷ thứ Tư, cả toà nhà cũng không thấy. Cậu Welch chết rồi, cô Naya chết rồi, cậu là đầu mối duy nhất.”

“...Được rồi.” Klein im lặng một lát rồi thở hắt ra.

Bút ký biến mất... Đúng là chuyện kỳ dị mà! Thế mà lúc trước mình hoàn toàn không nghĩ đến tung tích cuốn bút ký của Kỷ thứ Tư kia!

Dunn gật đầu khe khẽ, gần như không thể nhận ra. Anh ta vừa lướt qua Klein vừa chuyển chủ đề:

“Bây giờ cậu khoá cửa lại rồi cùng tôi tới nơi ở của Welch. “Chuyên gia” đang chờ chúng ta ở chỗ đó.”

Klein lặng lẽ hít vào một hơi, lòng bồn chồn và bất an. Hắn muốn từ chối, thậm chí là muốn bỏ chạy, nhưng tin rằng với việc chặn mình lại ở trong giấc mơ lúc trước, Dunn Smith chắc chắn sẽ đề phòng nghiêm ngặt. Mà thực lực của người bình thường với Người Phi Phàm chênh lệch rất lớn, cố tình bỏ chạy sợ là chẳng có bao nhiêu phần trăm thành công.

Chắc chắn anh ta có mang súng lục theo... Là cái loại súng mà bản thân cũng có thể là đã tập luyện rất nhiều lần...

Các ý nghĩ xung đột dữ dội trong đầu, cuối cùng Klein quyết định chấp nhận sự thật:

“Vâng.”

Hầy, đành phải đi một bước nhìn một bước, có khi cái loại đặc thù trong mơ của mình sẽ lại hiệu quả...

“Vậy đi thôi.” Dunn nói, ngữ khí không thay đổi.

Klein xoay người đi theo hai bước rồi đột ngột dừng lại:

“Này ngài Smith, tôi...tôi muốn đi phòng tắm cái đã.”

Đi toilet ấy mà!

Dunn không ngăn cản mà nhìn hắn một cái thật sâu:

“Không thành vấn đề. Klein, hãy tin tôi, trong đêm tối tôi còn mạnh hơn những gì cậu nghĩ.”

Trong đêm tối... Klein im lặng lẩm nhẩm mấy từ này.

Hắn không định thử nghiệm một cách liều lĩnh, mà thành thật đi giải quyết cái bụng đang căng muốn tràn ra, sau đó lấy nước lạnh rửa mặt khiến bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đổi xong áo và mũ, đóng cửa phòng trọ, Klein nhẹ bước đi theo Dunn xuống cầu thang, đi tới cửa nhà trọ.

Trong sự yên tĩnh ấy, Dunn Smith bỗng nói:

“Ở cuối giấc mơ, vì sao cậu muốn chạy trốn? Cậu đang sợ điều gì?”

Những ý tưởng loé lên như điện xẹt trong đầu Klein, hắn vừa suy tư vừa đáp:

“Tôi không nhớ rõ mình đã làm gì ở nhà Welch, cũng không nhớ rõ có phải kẻ đã tạo nên cái chết của cậu ấy với Naya không. Tôi sợ cuối cùng thực sự là tôi làm, nên không dám đánh cược, chi bằng bỏ trốn tới lục địa Nam bắt đầu một cuộc sống mới.”

“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Dunn mở cửa nhà trọ, làm cho gió lạnh nửa đêm thổi tan cái oi bức trong nhà.

Anh ta không sợ Klein bỏ trốn mà cứ thế lên xe ngựa trước. Đó là cỗ xe ngựa mà Klein gặp trong giấc mơ, bốn bánh, một ngựa, người lái xe, mặt hông của phần mái xe ngựa có khắc huy hiệu của hệ thống cảnh sát “Hai thanh kiếm giao nhau trên vương miện”.

Klein bước lên theo, phát hiện bên trong trải một tấm thảm thật dày, một thứ mùi hương liệu tràn ngập khắp xe ngựa, khiến người ta thấy lòng mình bình yên.

Hắn ngồi xuống, tìm đề tài hòng mò ra thêm nhiều thông tin hơn:

“Ngài Smith, nếu, tôi nói là nếu ấy, “chuyên gia” xác nhận rằng tôi thực sự quên đi phần trí nhớ kia, cũng không có chứng cớ nào chứng minh tôi là thủ phạm mà không phải người bị hại, thì chuyện này coi như kết thúc rồi à?”

“Trên lý thuyết thì là như vậy. Chúng tôi sẽ tìm cuốn bút ký kia theo cách khác. Chỉ cần nó vẫn còn tồn tại thì sẽ bị phát hiện. Đương nhiên, trước đó, chúng tôi sẽ xác nhận xem trên người cậu liệu có nguyền rủa không, có mùi ác linh còn sót lại không, có vấn đề tâm lý tương ứng không, có bình an và khoẻ mạnh để chào đón tương lai không.” Dunn Smith mỉm cười, chỉ là nụ cười này trông hơi cổ quái.

Klein sâu sắc nắm bắt được điểm ấy, bất chấp việc thở phào mà vội vàng hỏi tiếp:

“Trên lý thuyết?”

“Đúng vậy, chỉ là trên lý thuyết. Lĩnh vực này luôn có đầy những chuyện vặn vẹo, trái với lẽ thường, làm cho người ta không cách nào tin được.” Dunn nhìn vào mắt Klein, nói, “Sự kéo dài và kết thúc của chúng, đôi khi, không phải thứ mà chúng ta có thể dự đoán và khống chế được.”

“Ví dụ như?” Klein lại thấy sợ hãi.

Xe ngựa phi nhanh trên con đường gần như không có bóng người, Dunn lấy một chiếc tẩu thuốc ra, ngửi mùi hương trong đó:

“Khi chúng ta cho rằng chuyện đã kết thúc, tất cả mọi thứ đều đã bình thường trở lại, nó sẽ lại giáng xuống bằng đúng cái phương thức khiến người ta kinh hãi kia. Mấy năm trước chúng tôi có giải quyết một vụ án của một tà giáo. Tín đồ của bọn chúng dùng phương thức tự sát để hoàn thành việc tế sống nhằm lấy lòng Tà Thần. Trong đó có một tín đồ, sau khi bị lựa chọn thì bản năng cầu sinh đã chiến thắng sự ngu xuẩn, chiến thắng dị tín, chiến thắng thứ thuốc mê hoặc, bèn lén chạy tới đồn cảnh sát báo án.

Chuyện này được chuyển cho chúng tôi xử lý, một nhiệm vụ rất nhỏ. Bởi vì tà giáo kia không có Người Phi Phàm nào, còn thần linh mà bọn họ thờ cúng lại do bọn họ tự nghĩ ra, để vơ vét của cải, để hưởng thụ mà mất đi nhân tính.

Chúng tôi chỉ điều hai đội viên, cùng với sự phối hợp của cảnh sát là đã thuận lợi giải quyết được tà giáo này, không ai lọt lưới. Mà người báo án kia, chúng tôi cũng xác nhận là ông ta không có mùi còn sót lại của ác linh, không bị nguyền rủa quấn lấy, càng không có chướng ngại tâm lý hay có vấn đề về nhân cách, không có bất kỳ dấu vết kỳ quái nào khác. Sau đó, công việc của ông ta phát triển không tệ, cưới một cô vợ rất tốt, sinh được hai đứa con, một nam một nữ. Dường như tất cả bóng ma quá khứ đã rời xa ông ta, sự khủng bố và máu me ở quá khứ đã hoàn toàn tan đi.”

Nói tới đây, Dunn Smith cười:

“Nhưng ngay tại tháng ba năm nay, ông ta, một kẻ mà tiền bạc rủng rỉnh, tình cảm vợ chồng hoà thuận, con cái thông minh và đáng yêu, lại chết. Tự bóp chết chính mình trong văn phòng.”

Ánh trăng đỏ rực chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ xe ngựa, rọi lên người Dunn Smith. Giờ phút này, nụ cười tự giễu của anh ta lại khiến Klein cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ hãi khó nói nên lời.

“Tự bóp chết chính mình...” Klein lặng lẽ hít vào mấy hơi khí lạnh, dường như thấy được kết cục thê thảm của mình.

Chẳng lẽ tránh được một lần chỉ là tạm thời tránh thoát thôi sao? Có biện pháp gì có thể giải quyết triệt để không? Biến bản thân trở thành Người Phi Phàm để đối kháng thì sao?

Khoang xe lại yên tĩnh trở lại. Vô số ý tưởng nhốn nháo trong đầu Klein, rồi lại lắng xuống.

Trong sự yên tĩnh khôn tả này, xe ngựa chạy thật lâu, thật nhanh.

Ngay khi Klein quyết định mặt dày thỉnh giáo Dunn Smith xem có cách nào giải quyết không, xe ngựa dừng lại.

“Ngài Smith, đã đến nơi ở của Welch rồi.” Tiếng người lái xe vang lên bên tai hai người.

“Chúng ta xuống thôi.” Dunn chỉnh sửa áo khoác gió màu đen dài tới tất, “À, tôi giới thiệu qua trước một chút, thân phận nguỵ trang của “chuyên gia” chính là người thông linh nổi tiếng nhất hạt Akhova.

Klein tạm thu lại ý tưởng của mình, tò mò hỏi:

“Vậy thân phận thực tế của cô ta là gì?”

Dunn nửa xoay người, quay đầu lại, đôi mắt xám sâu lắng, nói:

“ “Người Thông Linh” chân chính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK