• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao?” Nghe Dunn nói như vậy, lòng Klein lập tức dấy lên sóng to gió lớn, theo bản năng bật thốt ra.

Người Phi Phàm sẽ có tai hoạ ngầm rất nghiêm trọng? Thế cho nên Người Phi Phàm chuyên xử lý các sự kiện tà dị trong cơ quan thẩm phán trong các Giáo hội sẽ rất dễ xảy ra vấn đề?

Dunn Smith bước vào toa xe, ngồi ở vị trí phía trước, vẻ mặt và ngữ khí vẫn bình thường:

“Đây không phải chuyện cậu nên biết, cũng không phải chuyện cậu có thể hiểu được, trừ phi trở thành một thành viên trong bọn tôi.”

Klein câm nín, ngồi xuống theo, nửa buồn cười nửa không hiểu mà hỏi:

“Không biết rõ thì sao có thể quyết định gia nhập được?”

Mà không gia nhập thì không cách nào hiểu được, đây là một vòng tuần hoàn cụt...

Dunn Smith lại lấy tẩu thuốc ra, đưa lên chóp mũi hít vào một hơi:

“Hình như là cậu hiểu lầm rồi, thành viên của chúng tôi bao gồm cả người làm công việc văn phòng.”

“Nói cách khác, chỉ cần trở thành nhân viên văn chức của các anh là có thể biết đến những bí mật liên quan, biết rõ tai hoạ ngầm và những nguy hiểm có khả năng gặp phải của Người Phi Phàm, sau đó suy xét xem có nên trở thành Người Phi Phàm không?” Klein vừa sửa sang lại suy nghĩ, vừa diễn đạt lại ý của đối phương theo cách của mình.

Dunn cười nói:

“Là như vậy. Trừ một điểm, đó là không phải cậu cứ suy xét trở thành Người Phi Phàm thì chắc chắn có thể trở thành Người Phi Phàm. Về phương diện này các Giáo hội lớn đều nghiêm ngặt như nhau.”

Không nghiêm ngặt mới kỳ quái... Klein oán thầm, dùng động tác tay nhằm nhấn mạnh:

“Vậy nhân viên văn chức thì sao? Cũng rất nghiêm ngặt chứ?”

“Nếu như là cậu thì chắc là không có vấn đề gì.” Dunn nhắm hờ đôi mắt, mặt mày giãn ra mà ngửi tẩu thuốc, nhưng không hề châm lửa.

“Vì sao?” Klein lại nghi hoặc.

Cùng lúc đó hắn tự chế giễu mình trong lòng:

Chẳng lẽ là do mình đặc biệt, do có quầng sáng của kẻ xuyên việt, tựa như đom đóm trong đêm nên rõ ràng như thế, xuất chúng như thế?

Dunn mở đôi mắt khép hờ, đôi mắt xám ấy vẫn sâu thẳm như lúc trước:

“Thứ nhất, có thể sống sót trong chuyện như thế này mà không cần chúng tôi giúp đỡ, điều này nói rõ cậu có ưu điểm mà người khác không có được, ví dụ như may mắn. Mà người may mắn thì luôn được chào đón.”

Thấy vẻ mặt có vẻ nghệt ra của Klein, anh ta khẽ cười, nói tiếp:

“Được rồi. Cậu cứ coi như đây là nói theo kiểu hài hước đi. Thứ hai, cậu tốt nghiệp hệ lịch sử của đại học Hoy, đây là điều mà chúng tôi rất cần. Tuy rằng thái độ của Leumi - một tên tín đồ của Chúa Tể Bão Táp – đối với phụ nữ khiến người khác rất chán ghét, nhưng hắn có quan điểm sắc bén về xã hội, nhân văn, kinh tế và chính trị. Hắn từng nói rằng, nhân tài là nhân tố mấu chốt cho việc giữ vững ưu thế cạnh tranh và phát triển tốt đẹp. Về điều này thì tôi rất tán đồng.”

Thấy Klein khẽ nhíu mày, Dunn tiện thể giải thích:

“Có lẽ cậu sẽ tưởng tượng ra được rằng chúng tôi thường xuyên tiếp xúc với các tài liệu lịch sử và đồ vật ở Kỷ thứ Tư, thậm chí là trước đó. Không ít tà giáo cùng đám dị đoan luôn muốn có được sức mạnh từ những thứ này. Đôi khi bản thân chúng nó cũng gây ra những chuyện kỳ dị và đáng sợ.

Ngoài những Người Phi Phàm ở lĩnh vực đặc thù, phần lớn bọn tôi đều không giỏi việc học tập, hoặc có thể nói là đã quá tuổi rồi.” Nói tới đây, Dunn Smith chỉ vào đầu mình, khoé miệng khẽ nhếch như đang tự chế giễu, “Những tri thức buồn tẻ, nhàm chán ấy luôn khiến người ta buồn ngủ, cho dù là “Kẻ Không Ngủ” thì cũng không cách nào kháng cự được. Hồi trước chúng tôi thường hợp tác với các nhà sử học và khảo cổ học, nhưng làm vậy thì có khả năng bị tiết lộ thông tin bí mật ra ngoài, cũng có thể đưa các vị giáo sư hoặc phó giáo sư vào cảnh ngộ không ổn. Cho nên có một vị chuyên gia gia nhập làm thành viên của chúng tôi là chuyện tốt khó mà từ chối được.”

Klein khẽ gật đầu chấp nhận cách nói này của Dunn, tư duy bắt đầu phát tán:

“Vậy lúc trước sao các anh không trực tiếp, ừm, đào tạo một ai đó?”

Dunn phối hợp nói tiếp:

“Đó là điều thứ ba, cũng là một điều quan trọng nhất. Cậu đã tiếp xúc với những sự kiện tương tự cho nên sẽ không tồn tại chuyện cậu làm trái với các điều khoản bảo mật. Mà đổi lại đào tạo một người khác, nếu thất bại thì tôi sẽ phải gánh vác trách nhiệm làm lộ bí mật. Tuyệt đại đa số đội viên của chúng tôi và nhân viên văn chức của chúng tôi đều đến từ chính nội bộ Giáo hội.”

Im lặng nghe xong, Klein tò mò hỏi:

“Tại sao các anh lại phải giữ bí mật kín kẽ như vậy? Có rất nhiều chuyện mà công bố ra ngoài, cho phép lưu truyền ra ngoài sẽ làm cho nhiều người biết đến, không phải là có thể tránh cho sai lầm tương tự lại xảy ra sao? Sự sợ hãi lớn nhất tới từ thứ không biết, chúng ta có thể biến thứ không biết thành đã biết mà.”

“Không, sự ngu xuẩn của con người đã vượt xa những gì cậu tưởng tượng. Làm vậy sẽ khiến cho nhiều kẻ bắt chước theo, hơn nữa còn gây ra những chuyện càng nghiêm trọng hơn.” Dunn Smith lắc đầu, đáp.

Klein “ừ” một tiếng, đã hiểu ra:

“Bài học duy nhất mà con người học được trong lịch sử chính là con người không thể nào học được bài học gì từ lịch sử, và luôn lặp lại bi kịch tương tự.”

“Câu danh ngôn này của Rossell Đại Đế rất là triết lý.” Dunn tỏ vẻ đồng ý.

...Rossell Đại Đế nói? Vị tiền bối xuyên việt quả thực là làm đủ ba trăm sáu mươi độ, không để lại kẽ hở nào cho kẻ đến sau có cơ hội vờ vịt oai phong... Klein bỗng cảm thấy không biết nên tiếp lời như thế nào.

Dunn quay đầu ngắm nhìn ra ngoài xe ngựa, ánh sáng mờ từ đèn đường đan xen vào nhau, dệt nên sự rực rỡ của văn minh.

“...Ở trong các cơ quan thẩm phán của các Giáo hội lớn đều có câu nói tương tự, đây có lẽ mới là cách bảo mật nghiêm khắc nhất, là nguyên nhân chủ yếu cấm chỉ người bình thường biết rõ mọi chuyện.”

“Là cái gì?” Klein phấn chấn, cảm thấy sảng khoái như đang dòm ngó bí ẩn.

Dunn quay đầu lại, cơ mặt khẽ giật một cái khó mà thấy rõ:

“Tin tưởng và sợ hãi sẽ kéo phiền toái tới. Càng nhiều niềm tin và sợ hãi sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa, mãi cho tới khi tất cả bị huỷ diệt.”

Nói xong câu đó, anh ta thở dài:

“Mà ngoài khẩn cầu thần linh phù hộ và giúp đỡ ra, con người không có cách giải quyết chân chính nào cho phiền toái lớn đó.”

“Tin tưởng và sợ hãi sẽ kéo phiền toái tới, càng nhiều niềm tin và sợ hãi sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa...” Klein lẩm nhẩm những lời này, nhưng hắn không hiểu rõ cho lắm. Sau đó bởi vì sợ hãi do không quá hiểu, dường như trong bóng đêm nơi ánh sáng của những chiếc đèn đường không chiếu tới, những đôi mắt chất đầy ác ý và những cái miệng rộng đang không ngừng mở ra.

Vó ngựa thoăn thoắt, bánh xe xoay tròn, đã thấy phố Chữ Thập Sắt ở phía xa xa. Dunn bỗng phá vỡ sự im lặng, chính thức đưa ra lời mời:

“Cậu có muốn gia nhập chúng tôi, trở thành một nhân viên văn chức không?”

Vô số ý nghĩ trào ra trong đầu Klein làm hắn tạm thời không thể quyết định được, bèn nói:

“Tôi có thể suy nghĩ thêm được không?”

Chuyện này rất quan trọng, không thể quyết định một cách gấp gáp lỗ mãng được.

“Không thành vấn đề. Nhớ cho tôi câu trả lời trước chủ nhật là được.” Dunn gật đầu, “Đương nhiên là phải nhớ giữ bí mật, không thể nói chuyện liên quan tới Welch cho người khác biết, kể cả anh trai và em gái cậu. Một khi nói ra, không chỉ mang rắc rối đến cho bọn họ mà còn có thể khiến cậu phải lên toà án đặc biệt.”

“Vâng.” Klein trịnh trọng trả lời.

Buồng xe lại yên lặng trở lại.

Nhìn thấy phố Chữ Thập Sắt đang gần lại, sắp về nhà, Klein bỗng nghĩ tới một vấn đề. Hắn do dự vài giây, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:

“Ngài Smith, tiền lương và chế độ đãi ngộ của nhân viên văn chức bên các anh như nào vậy?”

Đây là một câu hỏi rất nghiêm túc...

Dunn sửng sốt, rồi mỉm cười, nói:

“Không phải lo về vấn đề này. Kinh phí của chúng tôi do Giáo hội và sở cảnh sát cùng đảm bảo. Những nhân viên văn chức mới gia nhập thì nhận được lương là 2 bảng 20 saule cho một tuần. Ngoài ra còn có 10 saule giữ bí mật và trợ cấp mạo hiểm, tổng lại chính là 3 bảng. Không ít hơn lương của giảng viên đại học chính thức là bao.

Sau này, khi thời gian công tác của cậu tăng lên và đạt được công lao tương ứng, tiền lương cũng sẽ được tăng theo.

Đối với nhân viên văn chức, chúng tôi thường ký hợp đồng năm năm. Sau năm năm nếu cậu không muốn làm tiếp thì có thể nghỉ việc như thường, chỉ là bắt buộc phải ký thêm một điều khoản giữ bí mật cả đời nữa, không được chúng tôi phê chuẩn thì không được phép rời khỏi Tingen. Nếu muốn đi những thành phố khác thì cũng bảo tới chỗ Kẻ Gác Đêm ở địa phương đăng ký trước.

Đúng rồi, không có chủ nhật, chỉ có thay phiên nhau nghỉ ngơi, bắt buộc lúc nào cũng phải có ba nhân viên văn chức làm việc. Nếu cậu muốn đi phương Nam, đi nghỉ phép ở Vịnh Dipsy thì cần phải phối hợp với đồng nghiệp.”

Dunn nói xong, xe ngựa dừng lại. Nhà trọ nơi gia đình Klein ở xuất hiện ở một bên.

“Tôi biết rồi.” Klein xuống xe ngựa, đứng một bên và hỏi, “Đúng rồi, ngài Smith, nếu tôi nghĩ kỹ rồi thì tới đâu để tìm anh?”

Dunn khẽ cười nói:

“Đi tới quán bar Chó Săn ở phố Besik, tìm ông chủ Wright của quán đó, nói là cậu muốn mời tiểu đội lính đánh thuê làm một nhiệm vụ.”

“Hở?” Klein nghe mà không hiểu gì cả.

“Địa chỉ của chúng tôi luôn được bảo mật, trước khi cậu đồng ý thì không thể nói thẳng cho cậu được. Được rồi, cậu Klein Moretti, chúc cậu đêm nay có một giấc mơ đẹp.” Dunn mỉm cười gửi lời chúc.

Klein ngả mũ chào, nhìn xe ngựa từ chậm rồi dần nhanh rời khỏi nơi này.

Hắn lấy đồng hồ bỏ túi ra, ấn mở nắp, thấy bây giờ là bốn giờ sáng. Gió lạnh thổi qua trên đường, nơi nơi đều có ánh đèn đường mờ mờ. Klein hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận sự yên tĩnh của đêm khuya vắng vẻ xung quanh.

Con phố nơi ban ngày ồn ào nhốn nháo mà về đêm lại lạnh lẽo và yên tĩnh đến vậy, hoàn toàn không biết với những cái nhìn chăm chú và sự mê huyễn của thông linh ở trong nơi ở của Welch.

Mãi tới lúc này, hắn mới phát hiện rằng không biết từ lúc nào chiếc áo đay đã đầy mồ hôi ướt nhẹp sau lưng, lạnh lẽo, dinh dính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK