Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Trái tim Klein bắt đầu đập nhanh dữ dội, nó co lại rồi đập mạnh lên, khiến cho thân thể cũng khẽ run rẩy theo.
Trong tích tắc, hắn gần như quên mất mình phải làm gì, nên làm gì. Mãi đến khi kẻ lẩn vào kia chợt dừng lại, nghiêng tai như nghe được tiếng động nào đó.
“Máu” dồn xuống từ não bộ, Klein khôi phục năng lực suy xét, bèn sờ tay xuống dưới gối, cầm lấy báng súng bằng gỗ của khẩu súng ngắn kia.
Cảm giác cứng rắn và trơn nhẵn truyền đến khiến hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc, hắn chậm rãi rút súng ngắn ra mà không phát ra tiếng, nhắm thẳng đầu kẻ lẻn vào.
Nói thực là hắn không nắm chắc mình có bắn trúng đối phương không. Tuy rằng lúc trước đã bắn trúng bia khá ổn, nhưng bia ngắm cố định khác hẳn con người, hắn còn chưa tự đại tới mức coi hai thứ đó như nhau.
Chẳng qua hắn nhớ mang máng một câu ở đời trước có ý đại khái là, uy lực lớn nhất của đầu đạn hạt nhân chỉ tồn tại trước khi nó được bắn ra.
Ở trong tình cảnh hiện giờ, lý luận ấy cũng tương tự, uy hiếp lớn nhất chính là trước khi bắn!
Không động tới cò súng, không mù quáng cướp cò, đối phương sẽ không xác định mình là tay gà mờ có khả năng cao bắn không trúng. Gã sẽ lo lắng, gã sẽ sợ hãi, gã sẽ phải cân nhắc, khiến cho bản thân bị gò bó hơn!
Trong khoảnh khắc, từng ý nghĩ hiện lên làm cho Klein lập tức quyết định. Hắn không phải loại người càng nguy cấp thì càng trấn định, mà là hắn đã dự đoán cảnh gặp phải kẻ theo dõi, dự đoán tới việc sẽ đe dọa là chính chứ không tấn công từ trước đó rồi.
Đất nước ăn tham có một câu thành ngữ thế này, lo trước khỏi hoạ!
Ngay khi Klein nhắm họng súng vào kẻ lẻn vào, gã đàn ông gầy yếu kia bỗng khựng người lại, dường như cảm ứng được thứ gì đó.
Ngay sau đó, gã nghe được một giọng nói mang theo tiếng cười khẽ:
“Chào buổi tối, thưa quý ngài.”
Gã đàn ông gầy gò lặng lẽ nắm chặt tay, thân thể căng thẳng. Klein ngồi ở tầng dưới của giường, giơ súng nhắm vào đầu gã, cố gắng tỏ ra nhàn nhã và tự nhiên mà nói:
“Mời ngài giơ hai tay lên, quay người lại, cố gắng làm chầm chậm thôi. Nói thẳng ra thì tôi là kẻ nhát gan, cũng hấp tấp lắm, nếu ngài mà làm nhanh quá sẽ khiến tôi sợ, không dám cam đoan liệu có bị cướp cò hay không. Đúng rồi, chính là thế đấy.”
Gã đàn ông gầy yếu giơ hai tay ngang đầu, quay người qua từng chút một. Thứ đập vào mắt Klein đầu tiên là bộ đồ bó sát màu đen với hàng cúc chỉnh tề, sau đó mới là đôi lông mày màu nâu nhạt rậm và sắc.
Klein không thấy sự sợ hãi trong đôi mắt xanh thẳm của gã, mà trái lại hắn còn cảm thấy như đang bị một con thú dữ nhìn chòng chọc, dường như mình mà bất cẩn cái là sẽ bị đối phương nhào tới cắn xé thành mảnh nhỏ.
Hắn cầm khẩu súng thật chặt, ra sức khiến biểu cảm của bản thân trông thong dong và lạnh nhạt hết mức.
Mãi tới giơ gã đàn ông gầy gò kia hoàn toàn quay người về phía hắn, Klein mới hất cằm về phía cửa, nhẹ nhàng và ôn hoà nói:
“Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện đi, đừng quấy nhiễu giấc mơ đẹp của người khác. Ừm, hành động chậm chút, bước chân nhẹ chút, đây là phép lịch sự tối thiểu của một quý ngài mà...”
Gã đàn ông gầy gò lạnh lùng liếc Klein một cái, vẫn giơ tay ngang đầu đi từng bước một tới cửa.
Bên trái là khẩu súng nhắm thẳng vào đầu, gã vặn nắm cửa, từ từ mở cửa ra.
Ngay khi cửa được mở ra một nửa, gã đột nhiên hạ người xuống rồi lăn mình tới phía trước. Mà cửa thì như bị gió lớn kéo, vang lên tiếng kẹt kẹt rồi đóng lại.
“Hửm...” Benson ngủ giường tầng trên bị tiếng động kinh đến mà mơ màng sắp tỉnh.
Lúc này, có một giai điệu du dương và yên tĩnh truyền từ bên ngoài vào, một giọng hát trầm và thong thả vang lên:
“Ôi, uy hiếp đáng sợ, khát khao rực đỏ!
Chí ít một chuyện là thật, đời này trôi quá nhanh.
Một chuyện là thật, còn lại là giả dối,
Hoa nở một lần rồi từ giã cõi đời... (*)”
Bài thơ ca này như mang theo thứ năng lực khiến người ta lơi lỏng và bình yên. Benson ở giường trên và Melissa ở phòng trong đều mơ màng ngủ tiếp.
Thể xác và tinh thần của Klein trở nên yên tĩnh, hắn suýt thì ngáp một cái.
Vừa rồi gã đàn ông gầy gò kia chạy thoát nhanh đến mức làm hắn phản ứng không kịp. Hắn mỉm cười nhìn cánh cửa đã đóng lại, lẩm bẩm:
“Nói ra thì chắc anh không tin đâu, chứ tôi có bắn cũng chẳng ra đạn.”
Là ô đạn trống phòng khi bị cướp cò!
Tiếp theo Klein lắng nghe bài thơ trong đêm khuya, kiên nhẫn chờ cuộc chiến bên ngoài kết thúc.
Chỉ là mới được một phút thì giai điệu yên bình như mặt hồ dưới ánh trăng đã chấm dứt, đêm tối lại yên tĩnh đầy thâm trầm như trước.
Klein lặng lẽ vặn ổ xoay, chuyển vị trí ô đạn rỗng đi và chờ đợi kết quả.
Lần chờ này kéo dài mười phút. Ngay lúc hắn bất an, do dự có nên ra ngoài xem như nào không thì ngoài cửa vang lên giọng nói chín chắn và ôn hoà của Dunn Smith:
“Giải quyết xong rồi.”
Phù, Klein thở hắt ra. Hắn cầm súng ngắn, lấy chìa khoá, đi chân trần cẩn thận bước tới cửa, rồi lặng lẽ mở cửa ra. Hắn thấy Dunn Smith với chiếc áo gió đen dài tới gối, mũ phớt nửa cao và đôi mắt xám sâu thẳm đang đứng ở trước mặt.
Hắn đóng cửa lại, theo Dunn đi tới cuối hành lang, đứng trong ánh răng đỏ rực mỏng manh.
“Mất chút thời gian đi vào trong giấc mơ của gã.” Dunn nhìn mặt trăng đỏ bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
“Biết lai lịch của gã rồi à?” Klein buông lỏng không ít.
Dunn gật đầu rất khẽ, nói:
“Một tổ chức cổ xưa tên là Hội Mật Tu, được thành lập vào Kỷ thứ Tư, có liên quan tới Đế quốc Solomon và một bộ phận quý tộc sa đoạ thời đó. À, bút ký của gia tộc Antigonus đúng là tới từ bọn chúng. Bởi vì một thành viên sơ suất nên mới khiến cuốn bút ký ấy lạc vào thị trường đồ cổ rồi bị Welch mua được. Bọn chúng không thể không phái người đi tìm kiếm khắp nơi.”
Không chờ Klein hỏi, anh ta dừng lại rồi nói tiếp:
“Chúng tôi sẽ dựa theo manh mối mà vây bắt ngược lại một phần thành viên của bọn chúng. Ừm, chưa chắc sẽ có kết quả tốt. Đám người đó hệt như lũ chuột trong cống, rất biết lẩn trốn, nhưng chí ít bọn chúng sẽ biết rằng rất có khả năng cuốn bút ký của gia tộc Antigonus đã bị chúng ta lấy được, hoặc là nắm giữ được manh mối mấu chốt. Như vậy, chỉ cần không phải một món đồ vô cùng quan trọng, rất là then chốt thì bọn chúng sẽ từ bỏ hành động lần này, đây là triết lý sinh tồn của bọn chúng.”
“...Nếu cuốn bút ký này vô cùng quan trọng, rất là then chốt thì sao?” Klein lo lắng.
Dunn cười, không trả lời mà nói cái khác:
“Chúng tôi biết khá ít về Hội Mật Tu này. Lần này có thể thành công ít nhiều là nhờ vào sự thông minh của cậu. Đây chính là công lao của cậu, lại suy xét tới khả năng, nguy hiểm tiềm ẩn và linh cảm tăng lên sẽ có trợ giúp như nào với bút ký, nên cậu có một cơ hội lựa chọn.”
“Cơ hội lựa chọn?” Klein mơ hồ đoán được gì đó, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
Dunn ngừng cười, nói với vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc:
“Cậu có muốn trở thành một Người Phi Phàm không? Chỉ có thể lựa chọn làm Người Phi Phàm của Danh sách khởi đầu từ những đường tắt không hoàn chỉnh thôi.
Đương nhiên, cậu cũng có thể từ bỏ cơ hội lần này, lựa chọn tích luỹ công trạng từng chút một cho đến khi đủ để trở thành “Kẻ Không Ngủ”, cũng chính là Danh sách khởi đầu của đường tắt hoàn chỉnh mà Giáo hội nắm giữ, do Nữ Thần ban cho thủ vệ của đêm tối.”
Quả nhiên... Klein vui vẻ trong lòng, tạm thời không tỏ ra do dự mà chủ động hỏi:
“Tôi có thể lựa chọn những Danh sách 9 nào?”
Dù sao cũng phải có thông tin chi tiết hơn mới quyết định là nên từ bỏ hay nhận lấy, và cụ thể là chọn cái nào!
Dunn quay người, khoác lên mình tấm “lụa mỏng” đỏ rực, nhìn vào đôi mắt Klein, chậm rãi nói:
“Ngoài “Kẻ Không Ngủ” ra, Giáo hội còn có phối phương ma dược của ba loại Danh sách 9 nữa. Một loại tên là “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn”, chính là năng lực mà lão Neil nắm giữ. À, chắc là Roxanne nói với cậu rồi, cô ấy không bao giờ biết giữ miệng là gì.”
Klein cười xấu hổ, không biết nên nói gì. May là Dunn không để ý mà nói tiếp:
“Phối phương điều chế ma dược “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” của chúng tôi và các Danh sách kế không liên tiếp của nó được lấy từ Hội Khổ Tu Moses. Khi đó nghe nói bọn họ còn chưa sa ngã, còn giữ được đạo đức và giới luật, còn kiên trì truy đuổi tri thức, cũng giữ bí mật nghiêm ngặt. Phàm là người nhập hội, sau khi trở thành “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” thì đều phải cấm ngữ năm năm, học cách im lặng để tu hành và tăng sự tập trung lên. Câu châm ngôn “Muốn làm gì thì làm, nhưng đừng làm hại” của “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” được truyền tới từ chính bọn họ.
“Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” hiểu biết và lý giải toàn diện mà sơ bộ về những kiến thức thần bí như ma pháp, thuật phù thuỷ, thuật chiêm tinh... Bọn họ biết kha khá nghi thức ma pháp, nhưng rất dễ cảm nhận được một số thứ ẩn nấp sau lưng các các sự vật, nên bắt buộc phải cẩn thận, và luôn kính sợ sức mạnh phi phàm.
Chúng tôi khuyết thiếu hầu hết các phần Danh sách này, nên không thể tạo thành chuỗi hoàn chỉnh. Ví dụ như Danh sách 8 của nó, đương nhiên chắc Thánh Đường sẽ có.”
Đây gần như phù hợp với tất cả yêu cầu của mình... Klein khẽ gật đầu, muốn lựa chọn danh sách này luôn.
May là hắn còn nhớ những cái khác:
“Hai loại còn lại thì sao?”
“Loại thứ hai gọi là “Người Nhặt Xác”. Có không ít tín đồ tà giáo sùng bái Tử Thần ở lục địa Nam lựa chọn nó. Sau khi sử dụng ma dược này, sẽ được vong linh không có trí tuệ ngộ nhận là đồng loại nên không bị tập kích. Có thể chịu được sự xâm thực từ rét lạnh, hư thối và tử vong, có thể nhìn thấy một phần ác linh, hiểu được đặc điểm và nhược điểm của nhiều sinh vật bất tử, tốt chất cơ thể cũng được tăng cao lên đôi phần. Chúng tôi nắm giữ Danh sách 8 và Danh sách 7 nối tiếp nó. Ha ha, Danh sách 7 của nó thì cậu chắc đoán được, “Người Thông Linh”! Đây là lựa chọn lúc trước của Daly.” Dunn miêu tả khá chi tiết.
Thoạt trông “Người Thông Linh” quả thật vừa huyền bí lại vừa ngầu lòi, nhưng thứ mình muốn nhất là tri thức về thần bí học cơ... Klein không nói xen vào mà chỉ lẳng lặng nghe.
Dunn Smith nghiêng đầu ngắm nhìn ánh trăng đỏ rực, nói:
“Loại thứ ba thì chúng tôi chỉ có Danh sách 9, còn Thánh Đường có cất giấu phần nối tiếp không thì không rõ, tên nó là “Thầy Bói”.”
“Thầy Bói”? Đồng tử Klein co rụt lại, hắn nghĩ tới sự nuối tiếc của Rossell Đại Đế trong nhật ký:
Ông ta hối hận vì lúc trước không lựa chọn “Người Học Việc”, “Kẻ Trộm” hoặc “Thầy Bói”!
_________
(*) Cải biên từ bản dịch tiếng Anh của Edward FitzGerald từ “Tập Thơ Rubaiyat” của Omar Khayyam.