Thấy Klein ngạc nhiên, Angelica bắt đầu dao động:
“Không phải ạ? Ngài Glacis nói rằng ngài chỉ cần quan sát là nhận ra phổi của ngài ấy có vấn đề...”
Cô ta càng nói càng nhỏ, cuối cùng thì ngậm miệng lại.
Quan sát? Ấn đường biến thành màu đen? Klein giật mình, rồi lắc đầu, bật cười đáp:
“Tôi nghĩ ngài Glacis hiểu nhầm rồi.”
Hắn vốn định trả lời một câu cho qua, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện chiều hôm qua không ai tới tìm mình xem bói, làm cho quá trình đóng vai “Thầy Bói” rất không thuận lợi, vì thế lập tức giải thích sơ qua:
“Thật ra đây là một thuật bói toán.”
“Bói toán? Nhưng ngài Glacis chỉ nói là ngài quan sát gương mặt ngài ấy, như vậy cũng là xem bói?” Angelica vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi vặn lại.
Klein cười thong dong, đáp:
“Làm một thành viên của câu lạc bộ này, chắc là cô biết về xem bói chỉ tay chứ?”
Xem bói chỉ tay không phải thứ độc quyền ở đế quốc ăn tham, cho dù là Ấn Độ và châu Âu ở Trái Đất cũng tự phát triển ra một bộ lý thuyết riêng, càng đừng nói tới thế giới vốn có sức mạnh phi phàm này.
“Tôi biết, nhưng mà hình như ngài đâu có xem chỉ tay cho ngài ấy? Ngài lén quan sát sao?” Angelica tò mò.
“Tôi nhìn tướng mạo.” Klein bịa, “Nguyên lý của nó không khác xem bói chỉ tay là bao.”
“Thật vậy chăng?” Angelica lập tức tỏ ra không tin tưởng.
Để phát triển sự nghiệp “Thầy Bói”, Klein khẽ cười một tiếng, giơ tay gõ nhẹ lên ấn đường hai cái vờ như suy nghĩ.
Tập trung tầm nhìn lại, khí tràng của Angelica hiện lên trong mắt hắn, đầu màu tím, tay chân màu đỏ, yết hầu màu lam... Cô ta khỏe mạnh, không bị gì cả, chỉ là màu sắc hơi nhạt, nhưng đây là biểu hiện bình thường của trạng thái mệt mỏi.
Klein lại nhìn cảm xúc của cô ta, chỉ thấy trong màu cam có xen lẫn chút ít màu đỏ và màu lam, chính là trong ấm áp mang theo chút hưng phấn và suy ngẫm.
Còn may… Sau khi không phát hiện gì dị thường, Klein định tắt linh thị đi. Đúng lúc này hắn đột nhiên thấy nằm sâu trong cảm xúc của Angelica là sự u ám rất đặc.
Hơn nữa cô ấy cũng thiếu đôi chút màu trắng - màu của sự tích cực đi lên... Klein gật đầu, như có suy nghĩ.
“Ngài Moretti, ngài đang xem tướng mạo của tôi à?” Thấy quý ngài mặc bộ vest đen chính thức đột nhiên im lặng quan sát mình rất chăm chú, Angelica nhận ra điều gì đó, vừa tò mò vừa lo lắng hỏi.
Klein không trả lời ngay, mà lại gõ ấn đường kiểu như đang nhìn rất chăm chú. Ngay khi Angelica tỏ ra bất an, hắn mới ôn hòa nói:
“Quý cô Angelica, đừng nén đau đớn thống khổ trong lòng.”
Angelica trợn tròn mắt, môi mấp máy nhưng không thể nói nên lời.
Cô nhìn người đàn ông đội mũ phớt nửa cao, trông rất học giả, nghe đối phương dùng giọng nói trầm thấp, chậm rãi và khiến người ta cảm thấy ấm áp nói:
“Cô cần leo núi, đánh tennis, hoặc xem một vở kịch buồn để cơ thể vì vận động mà mệt mỏi, làm cho nước mắt có thể thoải mái rơi, sau đó gào lên, khóc to vào, trút hết cảm xúc này ra đi.
Những điều này sẽ rất tốt cho sức khỏe của cô.”
Nghe những lời ấy, Angelica như biến thành tượng đá đứng im ở đó, không hề động đậy.
Cô cố gắng chớp mắt, bối rối cúi đầu xuống, khe khẽ nói:
“Cảm ơn lời khuyên của ngài...”
“Hình như hôm nay có khá nhiều hội viên nhỉ?” Klein không nói gì thêm, tỏ ra như mình chưa từng xem bói gì cả, mà nghiêng người nhìn về phòng hội nghị ở cuối hành lang.
“Chiều chủ nhật... Có ít nhất 50 hội viện...” Angelica khàn khàn giọng, chỉ nói vài từ then chốt.
Cô ta dừng lại đôi chút rồi dần trở lại bình thường:
“Ngài muốn hồng trà hay cà phê ạ?”
“Hồng trà Sibo.” Klein khẽ gật đầu, lịch sự lấy mũ xuống rồi chầm chậm bước tới phòng hội nghị.
Mãi tới khi hắn biến mất sau cánh cửa, Angelica mới từ từ thở hắt ra.
...
Phòng hội nghị của câu lạc bộ bói toán này khá lớn, gần như gấp đôi lớp học ở trường cấp ba của Klein.
Chỉ có khoảng năm sáu hội viên hay lui tới nơi này, rất vắng vẻ. Lúc nay đây, mấy chục vị “người xem bói” tụ tập tốp năm tốp ba, nhồi đầy hầu hết không gian nơi này.
Ánh mặt trời chiếu vào từ mấy ô cửa sổ lồi, các hội viên không thảo luận nho nhỏ với nhau thì cũng vây quanh Hanas Fansent hỏi han, không thì vùi đầu diễn luyện thử xem bói, hoặc ngồi một mình uống cà phê, đọc tạp chí.
Cảnh tượng này làm Klein cảm thấy như trở lại thời học sinh lúc còn ở Trái Đất, chỉ là khi đó ồn ào hơn, chứ không yên tĩnh như thế này.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, không thấy người quen như Glacis hay Edward Steve đâu, vì vậy hắn tiện tay cầm lấy một cuốn giáo trình bói toán dùng chung, tới một góc rồi nhàn nhã giở xem.
Không lâu sau, Angelica bưng một cốc hồng trà vào, đặt lên chiếc bàn trước mặt Klein.
Cô ta đang định lặng lẽ đi ra thì bỗng thấy quý ngài Moretti này lấy một dây xích bạc trông khá khác biệt ra khỏi cổ tay. Trên dây xích này có treo một viên đá Topaz tinh khiết.
Ngài ấy định làm gì vậy? Angelica chợt bước chậm lại, ngóng nhìn Klein.
Klein cầm sợi xích bạc bằng tay trái, giơ viên đá Topaz ngay bên trên cốc hồng trà Sibo, khiến nó gần như chạm tới nước trà trong cốc.
Hắn nhắm mắt lại, khuôn mặt yên bình, không khí bốn phía trở nên yên tĩnh. Viên đá Topaz kia khẽ di chuyển, dẫn cả sợi xích bạc kia xoay tròn thuận chiều kim đồng hồ.
Thấy vậy, Angelica chỉ cảm thấy quý ngài Moretti này thật thần bí.
“Hồng trà của các cô tuyệt lắm.” Klein mở mắt, mỉm cười nói nhỏ.
Hắn vừa cố ý làm vậy để Angelica xem!
Nếu muốn có người tìm mình xem bói, cô gái phụ trách tiếp đón và đề cử như Angelica là yếu tố vô cùng quan trọng!
Vì phải đóng vai “Thầy Bói” nên Klein không băn khoăn gì, hoàn toàn nhập tâm vào thân phận này.
“...Đúng vậy, ngài Fannas khá kén chọn về chất lượng hồng trà.” Angelica giật mình.
Lúc này Klein đã cất con lắc cảm xạ đi, quấn nó lên cổ tay, rồi bưng chiếc cốc sứ có hoa văn màu trắng lên, mỉm cười mời cô ta.
...
Angelica trở lại phòng tiếp tân, lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà đọc báo, cứ ngơ ngác ngồi đó không rõ là đang nghĩ gì.
Mãi tới khi có tiếng gõ cửa vang lên, cô ta như bừng tỉnh, cuống quít nhìn ra thì thấy một vị tiểu thư mặc chiếc váy dài màu lam nhạt.
Vị tiểu thư này lấy chiếc mũ gấm với phần với phần ruy băng màu lam xuống, vẻ mặt dịu dàng và u buồn.
“Chào buổi chiều, thưa tiểu thư đáng kính, cô muốn gia nhập câu lạc bộ hay tìm người xem bói ạ?” Angelica nghênh đón.
“Tôi muốn xem bói.” Vị tiểu thư với đôi mắt đẹp chứa đầy u buồn cắn môi dưới, khẽ nói.
Angelica mời cô ta ngồi vào ghế sô pha, sau đó giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ về các hội viên xem bói.
Cô cũng mở cuốn sách ảnh ra, đưa tới trước, nói:
“Cô có thể lựa chọn bất cứ ai.”
Vị tiểu thư sầu muộn nghiêm túc mở sách ra, nhưng vì hôm nay hội viên đến khá nhiều nên sự lựa chọn cũng rất nhiều, khiến cô ta mãi không chọn được.
“Cô có thể đề cử ai không? Trong mấy tờ này.” Cô ta chỉ vào phần giữa của cuốn sách, bỏ bớt những người có phí xem bói từ 2 saule trở lên và 4 penny trở xuống.
Angelica nhận lại cuốn sách, nhìn vài phút, châm chước rồi nói:
“Tôi đề cử quý ngài này.”
Vị tiểu thư đang giấu đi bất an bèn quay sang nhìn, thấy đó là một người xem bói tên “Klein Moretti”.
“...Ngài Moretti này mới gia nhập câu lạc bộ... Liệu có đáng tin không?” Cô ta tỏ ra không yên tâm cho lắm.
Angelica gật đầu khẳng định:
“Tôi và một hội viên khác có thể khẳng định ngài Moretti là một người xem bói xuất sắc. Nếu không phải vừa mới gia nhập câu lạc bộ thì ngài ấy đã không đặt phí xem bói thấp như vậy.”
“Tôi biết rồi.” Tiểu thư u sầu gật đầu, “Vậy tôi muốn ngài Moretti xem bói cho tôi.”
“Vâng, xin cô chờ một lát.” Angelica cầm sách ảnh lên, đứng dậy đi tới phòng hội nghị.
Cô tới gần Klein, nhỏ giọng nói:
“Ngài Moretti, có người muốn tìm ngài xem bói, ngài muốn sử dụng phòng nào?”
Hiệu quả khá phết, “đơn hàng” đầu tiên đã tới... Klein đặt cốc hồng trà xuống, bình tĩnh gật đầu:
“Phòng Topaz.”
“Vâng.” Angelica đi trước dẫn đường, cũng mở cánh cửa gỗ của phòng Topaz ra.
Klein ngồi vào sau chiếc bàn có rất nhiều công cụ bói toán. Hắn chờ vài chục giây thì thấy một cô gái mặc váy dài màu lam nhạt, cảm xúc có vẻ thấp và ưu sầu đi vào.
Tranh thủ lúc cô ta quay người đóng cửa lại, hắn gõ hai cái lên ấn đường.
Màu vàng dạ dày có vẻ u ám... Màu sắc cảm xúc rất đậm, với lo lắng và bất an là chính... Klein nhìn kỹ rồi dựa người ra sau, giơ tay tắt linh thị.
“Xin chào, ngài Moretti.” Cô gái mặc chiếc váy xanh biển nhạt ngồi xuống.
“Chào buổi chiều, tôi nên xưng hô với cô thế nào?” Klein lịch sự hỏi, cũng không mong sẽ nhận được đáp án.
Là một anh hùng bàn phím, hắn biết rất nhiều lúc người muốn tới xem bói chẳng nguyện dùng tên thật.
“Ngài có thể gọi tôi là Anna.” Cô gái đặt chiếc mũ sang một bên, nhìn Klein với ánh mắt đầy mong chờ và cũng chứa cả nghi ngờ, nói, “Tôi muốn xem bói về tình hình của vị hôn phu. Tháng ba, anh ấy nhận một vụ làm ăn nên đã đi lục địa Nam. Mùng ba tháng trước có gửi điện báo về nói cho tôi và người nhà anh ấy rằng sắp lên đường quay về. Nhưng đã hơn hai mươi ngày rồi mà anh ấy vẫn chưa hề trở lại. Ban đầu tôi tưởng là do thời tiết của biển Cuồng Bạo, nhưng tới hôm nay đã là hơn một tháng rồi, con tàu Cỏ Linh Lăng mà anh ấy ngồi vẫn chưa về tới Cảng Enmat.”
Vùng biển ngăn cách lục địa Bắc và lục địa Nam tên là biển Cuồng Bạo, hầu hết thời gian đều có bão táp, nổi tiếng về độ nguy hiểm của nó. Nếu không có Rossell Đại Đế phái người thăm dò được mấy tuyến hàng hải tương đối an toàn, có lẽ mãi tới hôm nay các nước ở lục địa Bắc vẫn chưa thể mở ra được thời đại thực dân, càng đừng nói tới việc kéo dây cáp điện dưới đáy biển để tạo nên mạng lưới đường dây điện báo.
Klein nhìn vị khách hàng đầu tiên trong kiếp sống đúng nghĩa “Thầy Bói” của mình, cẩn thận hỏi:
“Cô muốn sử dụng phương pháp bói toán nào?”