Dunn Smith nhìn thẳng vào mắt Klein bằng đôi mắt xám của mình, không nói gì khoảng chừng một phút.
Dưới ánh mắt đầy áp lực và sự im lặng như vậy, Klein không lùi bước, cũng không dời ánh mắt, kiên định nhìn thẳng lại đối phương.
“Cậu nên biết, một khi sử dụng ma dược thì sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa.” Cuối cùng Dunn cũng lên tiếng, giọng trầm thấp không chứa bất kỳ cảm xúc gì.
Klein cười cười nói:
“Tôi biết, nhưng tôi tôn trọng tiếng lòng của mình.”
Đầu tiên, “Kẻ Không Ngủ” không phù hợp với nhu cầu của mình, nghe miêu tả về “Khán Giả” trong tụ hội Tarot thì cũng không hợp. Những đường tắt phi phàm khác thì không biết tới lúc nào mới có thể tiếp xúc, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên không cần phải chờ đợi thêm nữa. Cũng lý do như vậy, “Người Nhặt Xác” cũng bị loại bỏ, chỉ còn lại hai lựa chọn là “Người Dòm Ngó Bí Ẩn” và “Thầy Bói”.
Trong tiền đề các ma dược Danh sách có độ nguy hiểm ngang nhau, trong tình huống bản thân không cách nào thu được nhiều tin tức hơn, thì “Người Dòm Ngó Bí Ẩn” và “Thầy Bói” thật sự đều rất phù hợp với yêu cầu hiện tại của mình. Như vậy cho dù có phải Rossell Đại Đế tùy tiện viết ra hay không, có phải ông ta thật sự hối hận khi không lựa chọn “Người Học Việc”, “Kẻ Trộm” và “Thầy Bói” hay không, thì đều đủ làm cho cán cân trong lòng mình nghiêng về một phía rồi.
Hơn nữa, từ ghi chép của ông ta có thể thấy được, chỉ cần có thể biết rõ chân lý của “tiêu hóa” và “đóng vai” là có thể giảm tác dụng phụ mà ma dược mang lại tới mức độ thấp nhất. Còn về tiếng thì thầm nỉ non và dụ dỗ hư ảo khiến người ta sa ngã, điên cuồng kia, cho dù bản thân không trở thành Người Phi Phàm cũng sẽ phải tiếp xúc tới thôi!
“Được rồi.” Dunn Smith đứng lên, cầm lấy cái mũ phớt, vừa đội vừa nói, “Đi xuống lòng đất với tôi.”
Klein gật đầu, làm một lễ đầy phong thái quý ngài.
Cộp cộp cộp, tiếng hai người bước xuống cầu thang vang lên rõ ràng trong không gian trống trải yên tĩnh.
Klein bỗng thấy căng thẳng nên kiếm chuyện để nói:
“Đội trưởng, anh từng nói rằng sau khi dùng ma dược sẽ không trực tiếp đạt được kiến thức thần bí học tương ứng, chỉ là có được tư cách học tập và nắm giữ nó. Vậy những kiến thức thần bí học lúc đầu là từ đâu tới? Là do các vị hiền triết đã khuất mạo hiểm tính mạng tìm tòi từng chút một, hay là đến từ nơi khác?”
Mỗi một lần xuống lòng đất, hắn đều cảm giác không khí nơi này rất mát mẻ, hiển nhiên tình trạng thông gió vô cùng tốt. Chỉ là trong hoàn cảnh này, thi thoảng có một trận gió thổi qua cũng khiến người ta run sợ.
Dunn nghiêng đầu nhìn hắn, tròng mắt màu xám tro trở nên vô cùng sâu thẳm trong nơi mờ tối này. Anh ta bình thản trả lời:
“Một là do cậu tìm kiếm, tổng kết và cải tiến, hai là thần linh ban cho, ba là, ừm, chính là những tiếng “thì thầm” nguy hiểm mà người khác không nghe được kia. Những thứ đó không phải luôn là chuyện điên cuồng nói mê không chút ý nghĩa nào, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng thôi, chúng sẽ giải thích vài thứ liên quan tới chuyện thần bí. Nhưng theo tôi biết, những người thật sự đi lắng nghe những thứ đó trong thời gian dài, đều phát điên, hoặc sa ngã thành quái vật mà không có ngoại lệ. Đương nhiên, chúng ta phải cảm ơn bọn họ, những ghi chép bọn họ lưu lại là tài sản quý báu trong lĩnh vực thần bí học.”
Chuột bạch hình người sao... Khí lạnh trong lòng đất lùa tới, Klein đột nhiên rùng mình:
Có khi nào “Nghi thức đổi vận” đã biến thành “Ma pháp kết bạn” kia của mình sẽ kèm theo những tiếng “thì thầm” vừa điên cuồng vừa kinh khủng ấy không, có lẽ nào sẽ mang tới ảnh hưởng giống như vậy hay không?
Đến ngã tư đường, Dunn không bước tới trước Cửa Chianese, cũng chẳng đi vào kho vũ khí, vật liệu và tài liệu lịch sử, mà đưa Klein rẽ trái đến giáo đường St. Selina.
Đi được một nửa, anh ta dừng lại, không biết chạm vào cái gì mà mở ra một cánh cửa ngầm.
“Đây là phòng luyện kim của tiểu đội Kẻ Gác Đêm chúng ta. Tôi sẽ bảo lão Neil vào trong Cửa Chianese nhận cách điều chế và tài liệu tương ứng của “Thầy Bói”. À, vận may của cậu không tồi đâu, Nữ Thần che chở cho cậu, hình như vật liệu liệu tương ứng của “Thầy Bói” còn hai phần, nếu không thì cậu phải đợi rất lâu đấy.” Dunn chỉ bên trong cửa phòng nói, “Cậu chờ ở đây, sau đó đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình Neil điều chế ma dược, đây là nền tảng đầu tiên của thần bí học. Mà này, không nên động linh tinh vào vật bên trong đó, mấy thứ ấy hoặc rất nguy hiểm, hoặc rất đắt tiền, hoặc vừa nguy hiểm lại vừa đắt tiền.”
Nói tới đây, Dunn giống như trước kia, lại bổ sung:
“Đúng rồi, tôi lại quên mất một chuyện. Cậu trở thành Người Phi Phàm là dựa theo yêu cầu để đối phó với nguy hiểm và tìm bút ký, công lao chỉ chiếm một phần trong đó, cho nên cậu tạm thời vẫn không thể chuyển thành thành viên chính thức của tiểu đội, vẫn là nhân viên văn chức, vẫn là tiền lương đó, vẫn làm chuyện tôi yêu cầu trước kia. Chỉ là có thêm việc phải đi theo lão Neil học tập rất nhiều kiến thức thần bí học, hai người tự sắp xếp thời gian với nhau.”
“Vâng.” Ngoại trừ có chút bất mãn vì ví tiền không phồng lên, những chuyện khác Klein đều giơ hai tay hai chân tán thành.
Dựa theo giải thích của Dunn, sau khi dùng ma dược xong, còn cần cả một quá trình học tập và làm chủ nó. Nếu trực tiếp trở thành đội viên chính thức, tham gia vào những nhiệm vụ siêu nhiên ngay, thì thật đúng là không biết chữ “chết” này nghĩa là gì rồi.
Dunn xoay người, đi hai bước tới ngã tư, đột nhiên quay lại:
“Còn chuyện nữa.”
Tôi biết mà... Klein đã quen với “phong cách” của đội trưởng.
“Hành động lúc trước chúng ta nhằm vào Hội Mật Tu đã có thu hoạch nhất định.” Vẻ mặt Dunn vẫn như thường, nói, “Trong thời gian ngắn chắc bọn họ không dám trêu chọc chúng ta nữa, nhưng cậu cũng không nên khinh thường, bởi vì tạm thời không có cách nào xác nhận cuốn bút ký của gia tộc Antigonus kia có tầm quan trọng thế nào đối với bọn họ. Từ quan sát của chúng tôi, bọn họ quả thật cất giấu một vài tập tục cổ xưa, có thể liên quan tới Đế quốc Solomon và những quý tộc sa ngã thời đó.”
“Tôi đã biết, cảm ơn đội trưởng.” Klein thở ra một hơi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không muốn chờ đợi mà muốn lập tức trở thành Người Phi Phàm ngay khi có cơ hội!
Dõi mắt nhìn Dunn đi xa, sau khi xác nhận anh ta không tiếp tục quay lại bổ sung nữa thì Klein mới chậm rãi đi vào phòng luyện kim.
Nơi này đặt một bàn dài, trên đó có ống nghiệm, ống nhỏ giọt, cân và ly chịu nhiệt, vô cùng giống với phòng thí nghiệm mà hắn từng gặp đời trước, chỉ là đơn sơ và cổ xưa hơn.
Ngoại trừ những thứ này còn có thể thấy nồi sắt lớn, muỗng gỗ đen, quả cầu thủy tinh trong suốt và những Thánh Huy Đêm Tối với đống ký hiệu kỳ quái. Bọn chúng làm cho căn phòng thêm màu sắc thần bí.
Klein cảm thấy hứng thú đánh giá xung quanh, nhưng không động chạm lung tung.
Qua một hồi, tiếng bước chân truyền tới, lão Neil xách theo một rương nhỏ bằng bạc có khắc hoa văn phức tạp đi vào. Ông vẫn mặc một áo choàng dài cổ điển màu đen đặc biệt không phù hợp với thời đại, đội một cái mũ nỉ cùng màu hình tròn.
“Không ngờ tên nhóc cậu lại chọn “Thầy Bói”.” Lão Neil thả chiếc rương nhỏ bằng bạc xuống, dùng con ngươi đỏ nhạt có phần đục ngầu liếc Klein một cái, “Tính cách có phần giống tôi năm đó, không theo số đông. Không tệ, cậu bật ngọn đèn khí gas này lên đi, đóng cửa ngầm lại.”
“Vâng.” Klein kiềm chế run rẩy, đốt ngọn đèn khí gas trong phòng luyện kim lên, khiến cho ánh sáng ảm đạm mông lung lại bao phủ nơi này.
Đùng, đùng, đùng, cửa ngầm đóng lại, hắn xoay người đi về phía lão Neil có tóc hoa râm, khóe mắt khóe miệng đều có nếp nhăn hằn rất sâu, nhìn đối phương đang dùng một bó nhánh cây kỳ quái chà rửa nồi sắt lớn màu đen.
“Cách điều chế ma dược Danh sách vô cùng đơn giản, chí ít thì Danh sách 7 trở xuống là như vầy. Không cần lửa đặc biệt, không cần nghi thức rườm rà, thậm chí không cần niệm chú, không cần đưa linh tính của bản thân vào. Chỉ cần dựa theo phối phương điều chế, cho đủ số lượng vật liệu vào theo thứ tự rồi khuấy một chút là được rồi.” Lão Neil cười khiến nếp nhăn như nứt ra.
“Thật sao?” Klein rất kinh ngạc hỏi ngược lại.
Nghe đơn giản như thể “Nghi thức đổi vận” của mình ấy...
Shh, nghĩ lại thì cũng đáng sợ thật…
“Có lẽ đây chính là đặc ân của thần linh, ca ngợi Nữ Thần.” Động tác vẽ một vòng ở ngực của lão Neil vô cùng không chuẩn mực.
Sau đó, ông mở cái rương nhỏ bằng bạc ra, lấy ra một quyển giấy da dê cổ xưa.
Giấy da dê màu vàng sẫm từ từ mở ra, để lộ những chữ cái đơn lẻ. Klein liếc mắt nhìn qua thì phát hiện đó là chữ Hermes mình quen thuộc.
Có vẻ chúng được viết bởi loại mực như máu, tựa như còn mang cảm giác đang chảy, nhưng ngoại trừ đó ra thì không còn cảm giác phi phàm nào khác.
“ “Thầy Bói”, 100ml nước cất, 13 giọt cỏ Dạ Hương, 7 miếng lá Bạc Hà Vàng...” Klein thì thầm đọc nội dung điều chế, nhưng những dòng sau lại bị cùi chỏ lão Neil che đi, không cách nào thấy được.
“Nước cất chính là nước đã chiết xuất trải qua quá trình chưng cất lặp đi lặp lại, may là lúc trước tôi có chế tạo rồi, không cần lãng phí thời gian.” Lão Neil vừa giới thiệu vừa thành thạo cầm một bình thủy tinh lớn có khắc độ được đóng kín nắp trên bàn lên.
Ông mở nắp ra, tùy ý đổ 10ml nước cất vào trong nồi sắt lớn.
Klein không dám đặt câu hỏi, sợ ảnh hưởng tới việc đối phương điều chế, dù sao ma dược làm ra cũng là cho hắn uống.
“13 giọt cỏ Dạ Hương, cái này có thể chiết xuất thành tinh dầu trước để cất giữ.” Lão Neil lấy ra một chai nhỏ màu nâu trong rương bạc, dùng ống nhỏ giọt dễ dàng nhỏ 13 giọt vào trong nồi sắt lớn.
Một mùi thơm an thần nhàn nhạt lan tỏa, tâm tình của Klein vô thức trở nên an yên.
“7 miếng lá Bạc Hà Vàng...” Lão Neil cầm một lon có hoa văn bạc lên, mở nắp vớt ra mấy miếng rồi vẩy vào trong nồi sắt lớn, mùi thơm mát mẻ mà kích thích thoang thoảng.
“4, 5, 6, 7, vừa đủ.” lão Neil cười lên một tiếng, quay sang nhìn cách điều chế trên giấy da dê nói, “3 giọt Cần Độc, thứ này cậu không thể uống bậy, sẽ khiến cả người tê dại cứng ngắc mà chết. Ở cổ đại nó là lựa chọn tốt nhất để tự sát đấy.”
Tôi cũng đâu có ngu... Klein thầm khinh bỉ một câu.
Lão Neil đổi một ống nhỏ giọt khác, nhỏ Cần Độc vào trong nồi sắt lớn, mùi vị hỗn tạp cổ quái khiến đầu óc người ngửi cảm thấy minh mẫn.
“9g bột cỏ Máu Rồng.” Lão Neil không hoảng không vội vươn tay sâu vào trong rương bạc, nhấc lên một ống nghiệm trong suốt, thứ bột bên trong đen sì như sắt.
Ông lấy cân, cốc chịu nhiệt đong đủ 9g bột rồi tiện tay đổ vào trong nồi sắt lớn, sau đó cầm muỗng gỗ đen khuấy đều hai cái. Klein nhìn mà run rẩy, luôn cảm thấy không quá đáng tin.
“Thật ra thì những vật liệu trước đó đều là phụ trợ, thêm nhiều một chút hay bỏ ít một chút đều không ảnh hưởng gì tới hiệu quả cuối cùng, hay là tôi cho thêm chút nữa?” Lão Neil nói đùa một câu, “Hai loại còn lại mới là mấu chốt, lượng có thể hơi ít một chút, nhưng không thể quá ít, nếu không cậu sẽ “thăng cấp” thất bại. Mà lượng của chúng tuyệt đối không thể nhiều hơn dù chỉ là một chút xíu, bằng không sau khi dùng nó cậu sẽ phải đi chữa trị vấn đề tinh thần, trực tiếp chết luôn cũng từng có tiền lệ rồi.”
Lúc này Klein căng thẳng tinh thần nhìn lão Neil cầm ra một cái bình thủy tinh màu đen từ trong rương bạc.
“Máu của bạch tuộc Dung Nham, 10ml. Loại bạch tuộc này là loài siêu phàm có biến dị rõ ràng, trên thân mọc đầy biểu tượng thần bí, máu của nó sẽ nhanh chóng phân giải mất đi tính đặc thù dưới ánh mặt trời, cho nên phải dùng vật liệu phản quang cất giữ.” Giọng lão Neil không còn ung dung nữa, với động tác vừa nhanh vừa cẩn thận, ông dùng ống nghiệm đong 10ml máu.
Máu kia có màu xanh thẳm như bầu trời, luôn luôn ùng ục bốc lên bọt khí, giống như nối liền với thế giới linh tính.
“Rót máu trong ống nghiệm vào, chút dính lại trên thành ống nghiệm không cần để ý tới, đây là đề phòng bị quá lượng.” Lão Neil nhỏ giọng nói.
Máu xanh thẳm vừa rơi vào nồi sắt tiếp xúc với chất lỏng có trong đó thì lập tức vang lên tiếng xèo xèo. Ánh sáng xung quanh bị nhuốm màu xanh nhạt, khiến cho Klein có loại cảm giác quen thuộc xa lạ. Đó giống như là cảm giác ở trong bụng mẹ khiến linh hồn như được bao bọc.
“Cuối cùng, thủy tinh sao, 50g.” Giọng của lão Neil vang lên bên tai Klein làm hắn hoàn hồn, tiếp tục nhìn về phía bàn dài.
Trong tay ông có thêm một khối thủy tinh tinh khiết tới cực điểm, hơn nữa thủy tinh này lại có bộ dạng cao su giống như thạch rau câu trên Trái Đất, thiếu đi độ cứng cần thiết.
Trong sự chiếu rọi của ánh sáng xanh nhạt, nó phản xạ ra từng điểm sáng nhỏ, giống như trong đó cất giấu cả một mảnh trời sao sáng chói.
“Đây là vật liệu cao cấp để chế tạo quả cầu thủy tinh xem bói... Cần một ít có thể sai số.” Lão Neil vừa cân vừa dùng một con dao nhỏ có hoa văn bằng bạc xắt thành miếng nhỏ.
“Nước cất, cỏ Dạ Hương, lá Bạc Hà Vàng, Cần Độc, bột cỏ Máu Rồng, máu bạch tuộc Dung Nham, thủy tinh sao. Tạo thành “Thầy Bói”...” Lúc này, Klein không tự chủ được mà lẩm nhẩm lại cách điều chế lần nữa.
Chuẩn bị xong, lão Neil ném mấy miếng thủy tinh sao vào nồi sắt lớn.
Bụp!
Sương mù hư ảo trong nháy mắt bao trùm khiến cho phòng luyện kim trở nên mù mịt.
Trong sương mù này, Klein như thấy được bầu trời sao, dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của một vài kẻ vô hình nào đó.
Mấy giây sau, sương mù biến mất, lão Neil dùng muỗng gỗ đen múc chất lỏng màu lam sẫm sền sệt bên trong nồi sắt lớn ra. Chúng có đặc tính rất kỳ quái, liên kết với nhau, hoàn toàn không tách rời, cho tới khi bên trong nồi sắt lớn màu đen không còn thừa lại chút nào.
Chất lỏng màu lam sẫm được đổ vào một cái ly đục không thấy rõ bên trong, lão Neil chỉ nó, nói:
“Xong rồi, ma dược “Thầy Bói” của cậu.”