Cô gái Anna với đôi mắt xinh đẹp do dự chừng mười giây rồi mới đáp:
“Ngài có thể chọn cái nào mà ngài cho là linh nghiệm nhất. Người bói toán là ngài chứ không phải tôi, đương nhiên ngoại trừ bói bài, kể cả Tarot. Tôi từng nghiên cứu chúng ở nhà, cảm thấy chúng giống đồ chơi để chơi bời hơn.”
Klein suy nghĩ một chút, đặt khuỷu tay lên cạnh bàn, hai tay đan nhau đặt ở trước miệng, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí trầm trầm:
“Vậy dùng bói bản đồ sao đi.”
Hắn chỉ vào chiếc bút máy chấm mực và chồng giấy trắng trên bàn:
“Cô hãy viết tên và đặc điểm ngoại hình, địa chỉ thường trú, ngày tháng năm sinh của vị hôn phu lên đây, nếu ghi rõ được thời gian cụ thể thì càng tốt.”
Từ cách ăn mặc, trang điểm và khí chất, Klein tin rằng cô gái này không phải kẻ thất học.
Anna không trả lời, giơ tay rút một tờ giấy trắng và cầm chiếc bút máy kia. Cô ta chấm mực, viết lên tờ giấy, thi thoảng lại tạm dừng để nghĩ.
Hai phút sau, cô ta đẩy tờ giấy tới phía Klein.
Klein giơ tay đè lại, xoay tờ giấy theo chiều của mình, tiếp nhận thông tin:
“Joyce Meyer, hai giờ chiều ngày 15 tháng 9 năm 1323, nhà số 8 phố Stephens quận Đông thành phố Tingen, tóc ngắn màu vàng, mũi diều hâu...”
Chỉ liếc mắt một cái, Klein nhanh chóng tính ra linh số ngày sinh của đối phương:
1 + 5 = 6.
Ở trong linh số học thuộc lĩnh vực thần bí, cộng các con số trong ngày sinh sẽ ra con số được gọi là linh số ngày sinh, chỉ ra cuộc đời của một người trước tuổi 27, mà linh số tháng sinh (cộng các con số trong tháng sinh nhật) thì từ năm 27 đến 54 tuổi, còn linh số năm sinh (cộng các số trong năm sinh lại) là từ 54 tuổi trở lên.
Hiện giờ là tháng 7 năm 1349, Joyce chưa đầy 27 tuổi, cho nên Klein cộng luôn linh số ngày sinh. Mà con số 6 này chỉ ra rằng cuộc đời cân bằng, hài hòa, có một tình yêu đáng giá và một cuộc hôn nhân không tệ, hoặc có thể nói là cuộc hôn nhân tương lai.
Ngay sau đó hắn lại tính linh số năm hạn của đối phương.
Linh số năm hạn tức là lấy năm nay thay cho năm sinh, sau đó cộng cùng các con số của linh số ngày sinh, linh số tháng sinh, được vận hạn đại khái của năm nay.
1 + 3 + 4 + 9 = 17, 1 + 7 = 8; 8 + linh số tháng sinh là 9 + linh số ngày sinh là 6 = 23; 2 + 3 = 5. Linh số năm hạn là 5, nghĩa là sẽ xảy ra thay đổi và tai nạn, đòi hỏi sự mạo hiểm nhất định... Klein kết hợp với tình hình thực tế mà phán đoán để xác định sự chính xác của thông tin do Anna cung cấp.
Hắn dời tầm mắt khỏi tờ giấy, nhìn Anna rồi nói:
“Ngài Meyer khởi hành vào ngày 3 tháng 6?”
“Nếu anh ấy không nói dối thì đúng là như vậy.” Anna khẽ cắn môi, đáp.
“Được rồi.” Klein cầm bút máy tiện tay ghi điều này lại.
Hắn dùng đôi mắt màu nâu sậm nhìn Anna, ôn hòa nói:
“Tôi bắt đầu vẽ bản đồ sao tương ứng rồi đây, cần một khoảng thời gian nhất định và sự yên lặng tuyệt đối. Cô có thể ra ngoài chờ một lát được không? Angelica sẽ pha cho cô một tách cà phê hoặc hồng trà.”
“Vâng.” Anna biết một số người xem bói khá lập dị, nên không nghĩ ngợi gì mà đứng dậy, cầm chiếc mũ có ruy băng màu lam rời khỏi phòng Topaz.
Klein khóa trái cửa phòng rồi quay trở lại bàn, căn cứ vào ngày tháng năm sinh và các cột mốc thời gian vẽ ra bản đồ sao, bao gồm các thứ như chòm sao, hành tinh và vị trí của chúng trên bầu trời.
Trong quá trình này, hắn hầu như không động tới cuốn “Sổ tay Chiêm tinh” mà chỉ hoàn thành nhờ vào trí nhớ.
——Trong khóa học thần bí học thời gian này, Klein phát hiện rằng chỉ cần liên quan tới bói toán, một khi học xong là hắn có thể thoải mái sử dụng, biến chúng thành bản năng nhanh chóng.
Có lẽ đây chính là “Thầy Bói”... Vẽ bản đồ sao xong, hắn bỗng có cảm giác thỏa mãn, cảm thấy thân thể, tâm trí và linh hồn đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Hắn căn cứ vị trí mà các hành tinh và chòm sao rơi vào, dựa theo các biểu tượng bổ trợ khác mà phán đoán qua rằng Joyce Meyer sẽ gặp phải tai nạn, nhưng cuối cùng vẫn thoát được.
Đến bước này coi như đã bói toán xong, nhưng Klein rất coi trọng “đơn hàng” đầu tiên, mong tích lũy được danh tiếng tiện cho việc đóng vai, nên hắn lại nhấc bút máy viết một hàng chữ Hermes trên tờ giấy mà Anna viết:
[Tình hình hiện tại của Joyce Meyer.]
Hắn lẩm nhẩm câu này và ghi nhớ thông tin về ngày sinh tháng đẻ trên tờ giấy, lặp đi lặp lại.
Sau bảy lần, Klein cầm lấy tờ giấy kia, rồi dựa người lên ghế dựa.
Đầu hắn bắt đầu vẽ ra hình ảnh quả cầu ánh sáng, đôi mắt trở nên sâu thẳm, toàn thân nhanh chóng đi vào trạng thái suy tưởng.
Xung quanh trở nên thanh khiết, bên trên như có vật vô hình nối liền với màn sương mù xám huyền ảo, vô biên vô tận.
Klein hồi tưởng lại những nội dung trên tờ giấy, sau đó để mặc bản thân ngủ say trong trạng thái này.
Phương pháp hắn đang dùng chính là “Xem bói cảnh mơ”!
Nhắc đi nhắc lại vấn đề, ghi nhớ chặt chẽ, sau đó đi vào giấc mộng rồi làm cho linh thể sao của bản thân dạo chơi ở Linh giới để nhận được gợi ý!
Với người bình thường mà nói, đây là chuyện thi thoảng sẽ gặp phải, chỉ là “biểu tượng” trong giấc mơ vừa phức tạp vừa mơ hồ, khó có thể ghi nhớ được. Còn “Thầy Bói” thì không tồn tại vấn đề này, có thể nhìn thấy một số hình ảnh trực quan.
Tất cả trở nên nhòe đi, Klein nửa tỉnh táo nửa ngây ngẩn.
Trong thế giới hư ảo, méo mó, hắn thấy một thanh niên tóc vàng mũi diều hâu đang sợ hãi mà điên cuồng bơi trong một biển máu, mấy lần suýt thì bị nuốt chửng, nhưng cuối cùng vẫn trốn được lên bờ.
Hình ảnh vỡ vụn rồi thay đổi, Klein thấy một ngôi nhà màu lam xám có chiếc cối xay gió đồ chơi đặt ở trước cửa, thanh niên tóc vàng mũi diều hâu kia đang chậm rãi bước vào, vẻ mặt vui sướng.
Đúng lúc này hình ảnh lại thay đổi, Klein phát hiện mình đang ở trong một tòa cung điện nguy nga.
Tường của cung điện này đã sụp đổ, trông tan hoang đổ nát, có chỗ còn mọc đầy rêu xanh và cỏ dại. Xuyên qua những lỗ thủng kia có thể thấy ngọn núi bên ngoài và mây trắng gần sát với nơi này.
Ở một đầu của cung điện có một ghế ngồi rất lớn điêu khắc từ một tảng đá, được khảm đá quý và mạ vàng, dường như không dành cho con người. Chiếc ghế này trống không, loang lổ nhiều việt như đã trải qua một thời gian rất lâu.
Klein nghi ngờ nhìn xung quanh, không rõ tại sao mình lại mơ thấy cảnh này.
Sự mơ hồ bắt đầu giảm đi, hắn đi ra ngoài cung điện theo bản năng hòng xem đây là nơi nào.
Đột nhiên hắn cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú tới từ sau lưng!
Klein quay phắt người lại, nhìn tới chiếc ghế đá thật lớn kia, chỉ thấy nơi đó như có vô số con giòi bọ đang lúc nhúc, sinh trưởng nhanh chóng.
Hắn mở choàng mắt, tỉnh lại từ trong mơ.
Shh!
Quả cầu thủy tinh, bộ bài Tarot, trang giấy vẽ bản đồ sao ánh vào trong mắt hắn, sự thật nhanh chóng áp đảo hư ảo.
Ban đầu của cảnh trong mơ là kết quả của bói toán, vậy phía sau là gì? Hình như là nhằm vào mình? Klein đặt tờ giấy xuống, day day huyệt thái dương, nhíu mày suy nghĩ.
Hắn có thể xác nhận đây không phải nỗi sợ tiềm tàng trong lòng mình thể hiện ra qua cảnh mơ, vì điều đó chỉ xảy ra khi hắn đang xem bói cho bản thân thôi.
“Một tòa cung điện không phải của con người... Cái nhìn chăm chú vào mình... Hình ảnh lũ giòi bọ lúc nhúc...” Klein nhớ lại, lặng lẽ suy đoán, “Là do “nghi thức đổi vận” kết nối với vị ki, hay đây là kết quả mà cuốn bút ký gia tộc Antigonus mang tới... Đúng rồi, cuốn bút ký kia có nhắc đến dãy Hornacis, Quốc gia Đêm Tối! Cung điện trong cảnh mơ vừa rồi nằm ngay trên đỉnh núi!”
Hắn giải đọc sơ qua, cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn “Thầy Bói”. Theo những gì lão Neil nói, “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” cũng có thể “Xem bói cảnh mơ”, nhưng chắc chắn không giỏi bằng mình được.
Phù, dai như đỉa đói vậy... Mong là sẽ bắt được Riel Bieber sớm sớm... Klein bình phục cảm xúc, cầm tờ giấy có vẽ bản đồ sao rồi chầm chậm đi tới cửa.
Hắn mở cửa phòng rồi đi tới phòng tiếp đãi, thấy Anna đang ngóng ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không quan tâm cốc hồng trà trước mặt.
“A, ngài Moretti, ngài bói ra kết quả gì rồi?” Thấy Klein đến, Anna cuống quít đứng dậy.
Klein không trả lời trực tiếp mà dựa theo hình ảnh gợi ý trong mơ hỏi cô ta:
“Nhà của cô, hoặc nhà của ngài Meyer, có phải có một chiếc cối xay gió đồ chơi không?”
Anna trợn tròn mắt, ngạc nhiên không nói nên lời. Một lúc sau cô ta mới lẩm bẩm:
“Đó là món quà anh ấy tặng tôi, ngay trước cửa nhà tôi, sao ngài biết?”
C-C-Cả điều này mà cũng bói ra được ư?
Klein mỉm cười, dịu dàng nói:
“Chúc mừng cô, tiểu thư Anna, ngài Joyce Meyer đang ở nhà cô rồi. Nếu giờ cô lập tức trở về hẳn là có thể gặp được ngài ấy. Ngài ấy vừa trải qua một tai nạn, một hành trình đau khổ khó mà tưởng tượng được, thứ ngài ấy cần không phải là hỏi han mà là an ủi, là cái ôm ấm áp.”
“Thật... Thật sao?” Anna không dám tin mà hỏi lại.
Những thầy xem bói mà cô biết chưa bao giờ đưa ra đáp án chính xác như vậy.
“Bây giờ cô về nhà thì sẽ biết.” Klein cười hiền hậu, đáp.
“Ôi, Chúa Tể Hơi Nước, có thật không? Joyce đáng thương của tôi về rồi ư? Ngài chắc chắn chứ? Không, tôi không cách nào tin được...” Anna sửng sốt, sau đó nói năng lộn xộn.
Cô ta lấy một tờ tiền 1 saule ra khỏi túi xách, không chờ Klein trả lại tiền lẻ đã gần như chạy ra khỏi câu lạc bộ bói toán, vội vàng lên xe ngựa về nhà.
“Đây là cả tiền boa à?” Klein nhìn tờ tiền mặt, lắc đầu bật cười.
...
Cỗ xe ngựa hai bánh nhẹ nhàng chạy đi trên đường phố, tiến vào quận Đông.
Anna vừa bất an, vừa chờ mong mà cũng vừa sợ hãi nhìn cảnh phố phường vụt lướt ra sau qua khung cửa sổ. Không lâu sau, chiếc cối xay gió đồ chơi kia đập vào mắt cô.
Cô xuống ngựa, chẳng để ý tới bản thân mà lảo đảo vọt tới cửa, kéo vang chuông cửa.
Cửa phòng mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt. Anna thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mặc bộ suite màu đen với sắc mặt tiều tụy, ánh mắt vui sướng, và cái mũi khoằm như mỏ diều hâu.
“Anh còn tưởng hôm nay không gặp được em.” Joyce mỉm cười.
“...Hơi Nước trên cao, anh thật sự về rồi!” Anna xoa mắt mình, vừa mừng vừa sợ kêu lên.
Những gì người xem bói kia nói đều là thật!
Không, đó là một vị thầy bói chân chính!
Thật quá thần kỳ!
Những ý nghĩ sôi trào lên trong đầu, Anna xông tới ôm chặt lấy vị hôn phu, nước mắt chứa chan.
Hai người lẳng lặng ôm nhau bên ngoài căn nhà màu lam xám, cối xay gió đồ chơi chầm rãi chuyển động. Mọi khổ đau dường như đã đi xa.