• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng nghĩ tới món nợ chết tiệt đó nữa, chúng ta thảo luận về nghi thức ma pháp nào.” Lão Neil thoải mái cất nến, nồi và dao bạc đi.

Klein rất muốn học cách nhún nhún vai của người Mỹ ở đời trước, nhưng cuối cùng hắn chẳng thể nào làm động tác không ra dáng quý ngài cho lắm đó được.

Hắn dồn sự chú ý vào nghi thức ma pháp, đưa ra những câu hỏi về các chi tiết mà hắn còn chưa rõ, cũng nhận được câu trả lời xác đáng. Ví dụ như có cách thức nhất định trong việc đọc câu niệm chú, chỉ cần thỏa mãn được nó và sử dụng tiếng Hermes để biểu thị rõ ý nghĩ mấu chốt nhất, như vậy những phần khác có thể phát triển tùy ý, đương nhiên là tuyệt đối cấm việc sử dụng những từ ngữ khinh nhờn, không đủ tôn trọng.

“Khóa Thần bí học” này kéo dài tới trưa, lão Neil mới khẽ ho hai tiếng rồi nói:

“Chúng ta phải về phố Zoutelande rồi.”

Nói tới đây, ông bỗng oán trách một câu:

“Vì nhận đống vật liệu chết tiệt này mà tôi bỏ lỡ mất bữa sáng thân yêu.”

Klein vừa buồn cười vừa ngờ vực nhìn xung quanh một lượt:

“Ông Neil, nhà ông không có đầu bếp à? Hoặc là hầu gái phụ trách việc nấu nướng?”

Lương 12 bảng một tuần là đủ thuê vài người hầu rồi!

Theo những gì trên báo thì nếu bao ăn bao ở, chỉ cần 12 đến 15 saule cho việc thuê một đầu bếp bình thường, thậm chí còn không tới 1 bảng. Mà hầu gái làm việc vặt thì lại càng rẻ, một tuần chỉ cần từ 3 saule 4 penny tới 6 saule, đương nhiên không thể trông cậy vào tay nghề nấu nướng của bọn họ được.

Ấy, cơ mà cũng không đúng, với số nợ 30 bảng hiện giờ, không thuê đầu bếp và hầu gái mới là bình thường...

Hình như mình lại vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi rồi...

Lúc Klein hối hận, lão Neil lắc đầu, trả lời với vẻ không quan tâm cho lắm:

“Tôi thường xuyên thử các nghi thức ma pháp, nghiên cứu đồ vật phi phàm và văn hiến tương ứng ở nhà, cho nên không thể thuê người thường làm đầu bếp, nam nữ giúp việc được, chỉ thuê người tới quét dọn định kỳ thôi. Mà nếu không phải người thường, cậu cho rằng ai sẽ sẵn sàng làm chuyện tương tự?”

“Hình như tôi vừa hỏi một câu ngu xuẩn, đây có lẽ là vì tôi không làm chuyện gì liên quan tới thần bí ở nhà cả.” Klein giải thích một câu tự giễu mình.

Lão Neil đã đứng lên, đội chiếc mũ nỉ viền tròn, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm:

“Hình như tôi ngửi thấy mùi gan ngỗng thơm lắm... Chờ giải quyết xong khoản nợ này, phải đặt một phần về ăn mới được! Bữa trưa là tôi chắc chắn có thể ăn được hẳn một phần thịt heo nướng với xốt táo, không, vẫn chưa đủ, phải thêm một lạp xườn với khoai tây nữa...”

Tôi nghe mà bụng cũng réo theo... Klein nuốt nước miếng, nhanh chân đuổi theo lão Neil tới điểm bắt xe ngựa công cộng ở gần đó.

Trở lại phố Zoutelande, lão Neil vừa xuống xe ngựa thì bỗng “ừm” một tiếng:

“Cậu có thấy gì không? Nữ Thần ơi, cậu thấy cái gì không?”

Ông đột nhiên nhanh nhẹn như một tên nhóc mười bảy mười tám tuổi mà lao tới bên dường, nhặt một thứ lên.

Klein nghi hoặc tới gần, nhìn kỹ thì thấy đó là một bóp da được làm rất tỉ mỉ. Với ánh mắt và kiến thức của mình, hắn rất khó phân biệt được bóp da màu nâu này làm từ da trâu hay da dê, chỉ nhận ra trên mặt nó có thêu dòng chữ rất nhỏ, bên trên dòng chữ ấy là một con bồ câu trắng đang giương cánh định bay đi.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Klein, và khi nhìn kỹ tiếp, hắn lập tức dính mắt vào từng tờ tiền trong chiếc bóp căng phồng kia. Đó là kim bảng với nền xám hoa văn đen, chí ít là trên 20 tờ!

Lão Neil mở bóp, rút số tiền ra đếm, rồi cười khà một tiếng:

“Tờ tiền 10 bảng, là William I - “Người Lập Quốc” kiêm “Người Bảo Vệ” khiến người ta tôn kính. Oa, Nữ Thần ơi, hẳn ba mươi tờ, còn có mấy tờ mệnh giá 5 bảng, 1 bảng với 5 saule nữa.”

Hơn ba trăm bảng? Đây chính là một số tiền lớn! Mình có tích cóp mười năm cũng không được nhiều như vậy... Klein cảm thấy việc hít thở trở nên nặng nề hơn.

Bởi vì kim bảng có giá trị rất cao, nên việc nhặt được một bóp da như thế cũng giống như nhặt được một vali tiền mặt ở kiếp trước vậy.

“Không biết là quý ngài nào làm rơi... Hẳn không phải người thường.” Klein phân tích rất tỉnh táo, rõ ràng bóp da này không phải của nữ.

“Mặc kệ người đó là ai.” Lão Neil khẽ cười, nói, “Chúng ta không định giữ tiền bạc vốn không thuộc về mình. Hãy chờ ở đây một lát, tôi nghĩ quý ngài đó sẽ quay lại tìm kiếm nhanh thôi. Với bất cứ ai mà nói, đây không phải số tiền có thể bỏ qua dễ dàng.”

Klein ngầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có nhận thức hoàn toàn mới về phẩm chất đạo đức của lão Neil.

Ban nãy hắn còn lo ông sẽ dùng cái cớ là “Nữ Thần ban cho” để lấy hết số tiền kia đi trả nợ, còn khổ sở suy nghĩ xem nên can ngăn như nào, khuyên bảo ra sao.

Đây chính là “Làm gì thì làm, nhưng đừng làm hại” sao? Klein đột nhiên lĩnh hội.

Hai người đứng chờ chưa tới một phút thì thấy một cỗ xe ngựa bốn bánh sang trọng lao tới, bên cạnh dòng chữ màu lam nhạt chính là một con bồ câu đang giang cánh.

Xe ngựa dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen với chiếc nơ cùng màu xuống xe, nhìn bóp da kia, ngả mũ chào rồi nói:

“Thưa hai quý ngài, đây là ví tiền của chủ nhân tôi.”

“Huy hiệu của các anh đã chứng minh tất cả, nhưng tôi vẫn cần chứng thực lần nữa để có trách nhiệm với mọi người, xin hỏi trong chiếc bóp da này có bao nhiêu tiền?” Lão Neil khách sáo đáp lại.

Người đàn ông trung niên kia giật mình, rồi tự giễu cợt bản thân:

“Là một quản gia, tôi không biết rõ bóp da của chủ nhân còn bao nhiêu tiền, xin cho phép tôi về hỏi đã.”

“Đây là quyền của anh.” Lão Neil giơ tay mời.

Người đàn ông trung niên trở lại cạnh buồng xe, trao đổi với người trong xe qua cửa sổ. Sau đó ông ta lại đi tới phía lão Neil và Klein, mỉm cười nói:

“Nhiều hơn 300 bảng, không tới 350 bảng. Chủ nhân tôi cũng không nhớ rõ cụ thể là bao nhiêu.”

Cũng không nhớ rõ... Cái lũ giàu có này, nếu mình mà có nhiều tiền như vậy, chắc chắn là sẽ đếm đi đếm lại rồi... Klein cực kỳ hâm mộ.

Lão Neil gật đầu, trả bóp da lại:

“Nữ Thần đã chứng minh đây là bóp da của các anh.”

Người đàn ông trung niên nhận lấy, đếm qua một lần rồi rút ba tờ 10 bảng ra:

“Chủ nhân của tôi là Tước sĩ William, ngài ấy nói rằng phẩm chất của các ngài đây khiến ngài ấy tán thưởng, và đây là thù lao dành cho người trung thực, xin đừng từ chối.”

Tước sĩ William? Người đã thành lập Công ty Tín thác William, cung cấp phòng thuê giá rẻ cho tầng lớp lao động dưới cùng xã hội? Klein lập tức nhớ ra cái tên này.

Ông ta là vị tước sĩ khiến Benson vừa kính trọng lại vừa cho rằng hành động không sát với thực tiễn.

“Cảm ơn Tước sĩ, ngài ấy đúng là một quý ông tốt bụng và hào phóng.” Lão Neil không khách sáo mà nhận lấy ba tờ tiền kia.

Dõi mắt nhìn xe ngựa của Tước sĩ William đi xa, thấy bốn phía không ai, ông mới quay sang phía Klein, khẽ vẫy tiền, cười nói:

“30 bảng, xong nợ. Tôi bảo rồi, nó sẽ được giải quyết với phương thức hợp lý. Đây chính là sức mạnh của ma pháp.”

Thần ma cmn pháp ấy chứ! Thế mà cũng được! Klein lại trợn mắt há hốc mồm.

Vài phút sau, khi tiến vào cầu thang lên công ty bảo an, hắn mới ngờ vực hỏi:

“Ông Neil, vì sao ông không cầu xin số tiền nhiều hơn?”

“Đừng có tham lam, khi tiến hành nghi thức ma pháp lại càng không được tham lam. Tiết chế chính là yếu tố quan trọng để mỗi một “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” có thể sống đủ lâu.” Lão Neil đáp đầy khoái trá.

...

Trong sảnh yến hội cực lớn, những ngọn nến đang cháy trên vài chiếc đèn treo trên cao tỏa ra thứ mùi hương khiến người ta thấy thoải mái, dùng số lượng để bù đắp cho ánh sáng yếu ớt không thể so được với đèn khí gas.

Trên những chiếc bàn dài và hẹp là đầy ắp những món ngon như gan ngỗng chiên, bít tết nướng, gà nướng, cá bơn cát rán, hàu Dipsy, thịt sơn dương hầm, canh bơ, mặt khác còn có những chai rượu sâm banh Sương Mù, rượu nho Aurmir và rượu vang Southville. Những chai rượu này tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ màu sắc dưới ánh đèn.

Những người hầu mặc áo gile đỏ bưng những khay có các ly thủy tinh đi qua các quý ông và quý bà ăn mặc hoặc thanh lịch hoặc hoa lệ.

Audrey Hall mặc một chiếc váy trắng nhạt không bâu, eo cao và tay áo chân cừu. Phần trên bị bó chặt lại, eo được thít rất nhỏ, phần ngực thì được đẩy lên trông rất căng tròn.

Mái tóc dài màu vàng của cô được búi lên đầy tao nhã, bông tay, nhẫn và dây chuyền cũng lóe lên ánh sáng lóa mắt, chân đi đôi giày khiêu vũ gắn hoa hồng và kim cương màu trắng.

“Bên trong là bốn, năm hay là sáu cái váy lót nhỉ?” Audrey dùng bàn tay phải đeo găng tay lụa trắng sờ phần khung váy, tay kia của cô đang cầm một ly sâm banh màu trong suốt.

Audrey không đưa bản thân vào trung tâm bữa tiệc để trở thành tiêu điểm với tất cả mọi người như trước, mà tránh nơi náo nhiệt, lẳng lặng đứng ở trong bóng tối của chiếc màn che cửa sổ.

Cô nhấp một ngụm sâm banh, dùng tư thế như mình không thuộc về nơi này nhìn những người ở trước mặt:

Con trai nhỏ nhất của Bá tước Wolf đang nói chuyện với con gái của Tử tước Conrad, anh ta thích dùng động tác vung cánh tay để nhấn mạnh, ừm, cánh tay vung càng nhiều thì nội dung càng không đáng tin, đây là kết luận đã được chứng thực... Lúc nào anh ta cũng nâng bản thân lên, dìm kẻ khác xuống, nhưng lại khó kiềm chế sự chột dạ, nên sẽ biểu đạt điều đó qua phương thức nói chuyện, ngôn ngữ cơ thể...

Hôm nay phu nhân Della liên tục sử dụng tay trái che miệng cười, hừm, biết rồi nhé, bà ta đang khoe viên đá quý tinh khiết màu xanh biển trên tay trái...

Chồng của bà ta, Công tước Negan đang bàn tán thế cục hiện giờ với mấy vị quý tộc Phái Bảo thủ ở cách đó không xa. Từ lúc bắt đầu bữa tiệc tới giờ, ông ta chỉ chủ động dùng ánh mắt tìm kiếm phu nhân Della của ông ta có một lần...

Bọn họ gần như không thật sự chạm mắt nhau... Có lẽ, ừm, bọn họ không hề yêu thương nhau như những gì bọn họ thể hiện...

Phu nhân Panis được Nam tước Larry chọc cười bảy lần, rất bình thường và không hề kỳ quái, nhưng vì sao bà ta lại dùng ánh mắt chột dạ nhìn về phía chồng mình... Ồ, bọn họ tách ra rồi... Không đúng, chỗ bọn họ đi đều thông tới vườn hoa...

...

Trong bữa tiệc xa hoa lãng phí này, Audrey nhìn thấy rất nhiều chi tiết mà bình thường cô hoàn toàn không để ý.

Trong giây lát cô gần như tin rằng mình đang xem một vở kịch.

Mỗi người đều là một diễn viên kịch tài năng... Cô khẽ thở dài, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng.

Đúng lúc này, cô chợt nhận ra điều gì đó, bèn quay phắt đầu nhìn về phía ban công rộng rãi bên ngoài, tới góc tối của ban công kia.

Trong góc tối ấy, một con chó lông vàng ngồi im lặng nhìn vào trong, nhìn Audrey, nửa người đang núp trong bóng tối.

Susie... Audrey giật giật khóe miệng, vẻ mặt tức thì sụp đổ, không thể duy trì trạng thái “Khán Giả” được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK