“Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.... Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám... Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may...” Audrey Hall lẩm nhẩm ba câu miêu tả này, lòng bỗng dấy lên sóng to gió lớn khiến cô nàng không cách nào duy trì được trạng thái “Khán Giả”.
Là một kẻ yêu thích thần bí học, trước khi bị kéo vào màn sương mù xám này, cô tuy chưa từng chính thức tiếp xúc với sức mạnh phi phàm, nhưng lén tụ tập với đám quý tộc chung sở thích thì vẫn trao đổi những gì mình biết. Trong tình huống không rõ thật giả, bọn họ sẽ học tập tiếng Hermes dùng cho thờ cúng, sẽ thử mấy nghi thức mà người ta truyền nhau.
Hầu hết những nghi thức ấy đều không tạo ra hiệu quả gì, nhưng vẫn khiến Audrey có hiểu biết nhất định về cấu trúc của câu niệm chú.
Cho nên cô biết rõ ba câu miêu tả đó của “Kẻ Khờ” đại diện cho cái gì ở trong nghi thức khác:
Nó đại diện cho, nó chỉ tới thần linh của bảy vị thần đang nhìn xuống toàn bộ thế giới!
Gần như ngang hàng với “Chúa tể Đỏ Rực, Mẹ của Bí Ẩn, Nữ hoàng của Tai ương và Nỗi sợ”!
Lẽ nào ngài ‘Kẻ Khờ’ là một tồn tại không xác định, bí ẩn và mạnh mẽ như thần linh mà đám người Glaint nhắc đến? Là nguồn gốc nguy hiểm mà bắt buộc phải né tránh trong các nghi thức? Audrey nhanh chóng hồi tưởng lại lời cảm thán khi đám bạn muốn thử mà lại không dám thử một số nghi thức cổ quái, nên tạm thời không nói nên lời.
Alger Wilson vốn hiểu biết nhiều hơn cô nàng thì run rẩy từ tận đáy lòng:
Nếu nghi thức ma pháp mà “Kẻ Khờ” thiết kế ra quả thực có thể chỉ tới ngài ấy, làm ngài ấy nhận được lời cầu xin của chúng ta, vậy thì chắc chắn phải tôn xưng là Thần rồi, dùng kính ngữ ngôi thứ ba cho thần linh và những tồn tại tương tự...
Mình thật may mắn và đủ sáng suốt vì đã biểu hiện phối hợp, không làm ra chuyện ngu xuẩn gì, cho dù thử cũng chỉ trong phạm vi bình thường…
Có lẽ ngài ấy là một vị tồn tại cổ xưa, bí ẩn và đáng sợ, chẳng qua không dùng diện mạo ban đầu và tên thật trước mặt chúng ta... Là Ma Nữ Nguyên Sơ, Hiền Giả Ẩn Dật, hay là Chúa Sáng Thế Chân Thực mà nhiều Giáo phái thần bí tín ngưỡng?
Alger biết “Kẻ Khờ” mà mình nhìn thấy bây giờ chưa chắc đã là hình tượng thực của ngài, thậm chí đối phương chưa chắc đã có giới tính, cũng chưa chắc đã là sinh vật hình người.
Klein một tay đỡ trán, tay kia khẽ gõ lên cạnh chiếc bàn dài, cảm nhận sâu sắc sự thay đổi của ‘Người Treo Ngược’ và ‘Chính Nghĩa’.
Nhưng hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra, giữ nguyên trạng thái mọi chuyện đều nằm trong dự đoán, cứ thế tiếp tục nói:
“Tôi cầu xin sự giúp đỡ của ngài.
Tôi cầu xin sự chiếu cố của ngài.
Tôi cầu xin ngài cho tôi một giấc mơ đẹp.
Hoa Ngủ Say, thảo dược thuộc về trăng đỏ, xin hãy truyền sức mạnh cho câu niệm chú của ta.
Quất Tay Vàng, thảo thược thuộc về mặt trời, xin hãy truyền sức mạnh cho câu niệm chú của ta.”
...
Hắn đọc từng câu miêu tả trong lời niệm chú thuộc cách thức khác, cuối cùng cười nói:
“Các ngươi đã nhớ chưa?”
“Ơ...” Audrey khẽ thở hắt ra, rồi vội che miệng lại, bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ.
Dựa vào trí nhớ rất tốt của “Khán Giả” mà cô nàng nhanh chóng ghi lại, cũng lặp lại thành tiếng để được xác nhận.
Alger thì biểu hiện bình thường hơn cô nàng rất nhiều, mặc kệ lòng nghĩ gì chứ bút máy trong tay chưa hề dừng lại chút nào.
Klein khẳng định những gì Audrey vừa đọc lại là đúng rồi khẽ mỉm cười:
“Nếu thử thành công, như vậy lần sau có thể sửa câu niệm chú đi đôi chút để đạt tới mục đích mà chúng ta muốn.
Muộn nhất là trước thứ tư, ta hy vọng các ngươi có thể tìm thời gian rảnh hoàn thành nghi thức này.”
Hắn định tối thứ năm tiến vào nơi này để xem nghi thức ma pháp này có hiệu quả không.
——Sở dĩ hắn không để ‘Người Treo Ngược’ và ‘Chính Nghĩa’ trực tiếp khẩn cầu “vắng mặt” là vì hắn sợ không cách nào phân biệt được bọn họ “xin nghỉ” thật hay là thử nghiệm nghi thức, đến lúc đó nên kéo vào hay không đây?
“Tuân theo ý chí của ngài.” Audrey và Alger cùng liễm cảm xúc lại, cung kính trả lời.
“Dựa theo đề nghị lần trước của ‘Người Treo Ngược’, sau chính sự là tới lúc tán gẫu, ai bắt đầu trước?” Klein đưa tay tỏ ý mời.
Audrey trầm ngâm rồi nói:
“Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, đề nghị lần trước của ngài về việc tổ chức cuộc thi sàng lọc tuyển chọn công chức đã được khá nhiều nghị viên tán thành, có lẽ nó có thể được thực hiện. Đương nhiên, với hiệu suất của chính phủ Vương quốc, phương án nhanh nhất cũng phải nửa năm sau mới có.”
Cô nàng không sợ ‘Người Treo Ngược’ dựa theo chuyện này điều tra ra thân phận của mình, bởi vì cô chỉ ngẫu nhiên, thuận tiện dẫn dắt hai câu, cũng làm cho đám quý bà quý cô kiêu ngạo kia cho rằng đây là ý tưởng từ bộ óc siêu việt của bọn họ, làm cho bọn họ vội vã chạy về khoe khoang với chồng, cha và anh em của bọn họ.
Lúc ấy Audrey cảm thấy mình nhìn thấy những con chim công đang xòe đuôi.
Cô tin rằng các vị quý bà quý cô ấy sẽ không ngừng dựa theo bản thân ám chỉ mà vơ cái vinh dự ấy về cho mình, cũng hoàn toàn quên đi tác dụng của cô mà tranh nhau xem ai mới là người đầu tiên đưa ra ý tưởng ấy.
Và dùng phương thức xảo diệu ấy thay đổi tình thế của một Vương quốc khiến Audrey cảm thấy rất có thành tựu một cách kỳ lạ, dường như tìm được cách để “Khán Giả” cũng có thể ảnh hưởng tới tình tiết của vở kịch.
“Chỉ hy vọng là vậy.” ‘Người Treo Ngược’ Alger đáp lại một câu với ngữ khí trào phúng.
Anh ta tạm dừng vài giây rồi liếc ‘Kẻ Khờ’ trên ghế chủ nhân một cái, châm chước ngôn từ rồi nói:
“Vài thập niên gần đây, số lần hoạt động của các tổ chức bí ẩn có xu thế tăng lên, thậm chí xuất hiện nhiều tổ chức mới, trở nên có quy mô và có sức mạnh phi phàm nhất định.”
Anh định dựa vào tôi để tìm hiểu nguyên nhân à? Tôi còn chưa bắt đầu tiếp xúc các tư liệu về “tổ chức phi pháp” đây... Klein chỉ cười chứ không bình luận gì về tin tức mà ‘Người Treo Ngược’ đưa ra, chỉ lập lờ nước đôi đáp:
“Có một số sức mạnh cổ xưa đang thức tỉnh.”
Ví dụ như sức mạnh mà cuốn bút ký của gia tộc Antigous đại diện...
“Vậy à...” Alger thì thào, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Klein đảo mắt qua ‘Người Treo Ngược’, ‘Chính Nghĩa’, mỉm cười nói:
“Nếu không còn gì chia sẻ, vậy tụ hội hôm nay tới đây thôi.”
“Tuân theo ý chí của ngài.” Audrey và Alger đồng thời đứng dậy.
Klein gạt ngón tay cắt đứt mối liên hệ với ngôi sao đỏ sậm, nhìn hai bóng người tan biến khỏi cung điện nguy nga.
Hắn đứng lên, quay người nhìn chiếc ghế lưng cao, cũng chính là phần lưng của chiếc ghế chủ nhân ở vị trí cao nhất của chiếc bàn đồng xanh để nhìn ký hiệu chòm sao nơi đó.
Ngôi sao rực rỡ kết nối với nhau tạo ra một ý hiệu kỳ lạ, không nằm trong bộ những ký hiệu của thần bí học mà Klein được học.
Hắn nhìn thật kỹ để phân biệt, nhìn ra “Con Mắt Không Tròng” tượng trưng bí ẩn, rồi nhìn ra “Sợi Dây Vặn Vẹo” tượng trưng cho biến hóa. Cả hai thứ này đều thiếu một bộ phận, và chúng chồng chéo lên nhau tạo ra ký hiệu tượng trưng mới.
“Bí ẩn không hoàn chỉnh, biến hóa không hoàn chỉnh... Cộng lại nghĩa là gì?” Klein nhíu mày thì thầm, tạm thời không nghĩ ra đáp án.
Hắn thu tầm mắt lại, bắt đầu bước đi trong tòa cung điện thần bí cổ xưa rộng lớn này, tầm mắt không bỏ qua bất cứ một xó xỉnh nào.
“Lúc trước mình chỉ nghĩ vớ vẩn, đưa ra một khái niệm sơ lược chứ không miêu tả cụ thể hình dáng của cung điện, bàn và ghế dựa như nào... Thế thì những hình dáng hiện giờ của chúng nó là dựa vào đâu mà có? Lựa chọn tối ưu hóa? Bản mẫu ban đầu? Hoặc là phản ánh thực tế?” Klein nhìn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mà lúc trước hắn xem nhẹ.
Hầy, phải nói rằng làm một anh hùng bàn phím, quả thực có rất nhiều việc mình thiếu kinh nghiệm, chưa đủ sâu sắc, để đến tận bây giờ mới tự vấn câu này... Tự kiểm điểm bản thân như vậy, Klein bắt đầu kiểm tra khu vực bốn phía quanh thần điện trên sương xám này một cách nghiêm túc, nhưng hắn không tìm được sinh vật nào, cũng chẳng phát hiện ra điều kỳ dị gì cả.
Còn chỗ xa hơn, nơi hư ảo gần như vô biên vô tận kia, hắn tạm thời không dám đi vào vì sợ bị lạc đi tận đâu đâu.
“Phù, nơi này quả nhiên rất thần bí... Chờ khi nào mình mạnh hơn, không biết nó có thay đổi gì mới không...” Klein thở dài, mở linh tính bao phủ bản thân, mô phỏng cảm giác rơi xuống.
Tất cả nhanh chóng lướt qua, đủ loại ảo giác vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn xuyên qua lớp sương mù xám, nhìn thấy thế giới hiện thực, thấy bàn học, rèm và giá treo mũ trong phòng mình.
...
Quận Hoàng Hậu, Backlund.
Audrey nhìn bức tranh treo trên tường, cảm nhận sự mềm mại của chiếc gối nhung thiên nga.
Cô nàng không lập tức đứng dậy, mà nghiêm túc hồi tưởng lại tụ hội hôm nay, dường như đang xem lại vở kịch một lần nữa.
“Lúc ngài ‘Kẻ Khờ’ nói tới việc thử nghi thức kia, khi cho các từ miêu tả câu niệm chú như Chúa tể thần bí, vị vua Hoàng Hắc, ngữ khí ngài ấy có vẻ tự tin... Tự tin...” Audrey đang lặng lẽ phân tích đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, thân thể khẽ run.
Thôi, nếu không thể đối kháng được thì mặc kệ... Ngài ‘Kẻ Khờ’ luôn tỏ ra hòa nhã, hẳn là một tồn tại tuân thủ luật lệ... Audrey cảm thấy tâm tình tốt hơn, nghĩ tới việc đóng vai, nghĩ tới sự cắn trả yếu ớt của ma dược.
Cô nàng khẽ ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, rời khỏi giường đi tới phía cửa, cũng chủ động điều chỉnh trạng thái của bản thân về “Khán Giả”.
Cô nàng mở cửa phòng, thấy một cô hầu gái đi qua trước mặt, thấy vết chai trên tay, vết cháy nắng trên mặt và rất nhiều chi tiết tương tự trên người đối phương, khiến Audrey phỏng đoán được rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, Audrey như cảm ứng được điều gì, vội vàng quay người nhìn sang một góc tối ở ban công.
Cô thấy chú chó lông vàng Susie đang ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn vào cô với cái kiểu hệt như cô đang quan sát hầu gái.
Nữ Thần ơi... Audrey giật giật khóe miệng, thật muốn che mặt lại, thở dài một hơi.
...
Trong phòng thuyền trưởng được bảo vệ tầng tầng lớp lớp trên biển Sonia.
Alger tỉnh táo lại, phát hiện xung quanh không có gì thay đổi, hệt như chẳng có gì xảy ra cả.
Anh ta thở dài, lẩm bẩm:
“Một vị tồn tại cổ xưa chăng?”
...
Rời khỏi nghi thức, Klein kéo rèm cửa sổ ra, lấy cuốn sổ lại bắt đầu ghi chép.
Hắn nhớ lại nội dung trong mấy trang nhật ký của Rossell rồi dùng cách ghi lại này để nhớ lâu hơn, tránh việc mai sau quên đi.
Viết xong, hắn đọc lại mấy lần, cuối cùng xé tờ giấy vừa viết ra rồi đốt.
Mỗi tuần một lần như vậy chắc là sẽ không quên những điều quan trọng... Nhưng khi thời gian dần trôi, nhiệm vụ sẽ càng nặng nề hơn... Tiếc quá, tạm thời không có biện pháp nào tốt hơn, mà mình thì chưa học bộ môn mật mã học... Klein ngừng lại, vặn vặn xương cổ rồi định đi tới câu lạc bộ bói toán.
——Trong tâm lý những người khác nhau thì “Thầy Bói” không có chung tiêu chuẩn, không ai có thể nói là kẻ khác sai được, cho nên Klein hoàn toàn không rõ “Thầy Bói” như nào mới phù hợp với nhu cầu của ma dược nhất. Hắn chỉ có thể dựa vào việc thực hành để chỉnh sửa, để xác định!