• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lên cầu thang, trở lại sảnh tiếp khách, Klein vừa định chào tạm biệt Roxanne thì nghe cô gái tóc xù này nhẹ nhàng nói:

“Đội trưởng bảo anh là thứ hai hãy tới, cứ xử lý việc nhà trước đã.”

“...Được rồi.” Klein không ngờ vị quản lý của tiểu đội Kẻ Gác Đêm này lại tốt như vậy, bỗng thấy cảm kích.

Ban đầu hắn định ngày mai dậy sớm, tranh thủ buổi sáng ra ngoài làm công việc “đi dạo” này mà tới Đại học Tingen một chuyến, tìm vị giáo viên phụ trách phỏng vấn để báo cáo chuyện mình sẽ không tới tham gia phỏng vấn nữa. Dù sao cũng nhờ nhận thư đề cử của giáo sư, nguyên chủ mới được đến phỏng vấn, nên cho dù thế nào thì cũng phải báo một tiếng, đó là phép lịch sự cơ bản. Cho dù không nghĩ cho bản thân thì cũng phải tôn trọng sự trợ giúp của giáo sư.

Mà trong lúc điện thoại thì không có, điện báo tính phí theo từng chữ một, gửi thư lại không kịp, đi xe ngựa tới thẳng nơi đó là biện pháp kinh tế nhất và thích hợp nhất.

Hiện tại có phê chuẩn đặc biệt từ đội trưởng, Klein không cần phải vất vả như thế nữa. Hắn có thể ngủ một giấc thật đủ rồi hãng dậy, sau đó nhàn nhã mà làm.

Klein đang định ngả mũ tạm biệt thì bỗng nhớ tới một chuyện, hắn nhìn xung quanh, hạ giọng thật nhỏ, hỏi:

“Roxanne, cô có biết khởi đầu của đường tắt hoàn chỉnh mà Giáo hội nắm giữ là gì không?”

Đây là chuyện mà ban nãy hắn quên không hỏi lão Neil.

Roxanne mở tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Klein:

“Anh muốn trở thành Người Phi Phàm à?”

Mình biểu hiện rõ như vậy sao? Klein gãi gãi khoé miệng, lúng túng trả lời:

“Biết thế giới quả thực có sức mạnh siêu phàm và thần bí rồi, khó tránh khỏi việc hướng tới.”

“Nữ Thần của tôi ơi, anh có biết nó nguy hiểm cỡ nào không? Đội trưởng chưa nói cho anh à? Kẻ địch của Người Phi Phàm không chỉ là tín đồ tà giáo, hắc phù thuỷ, còn cả bản thân mình nữa! Gần như hàng năm đều có người mất khống chế, có người hy sinh! Anh không nghĩ tới cảm nhận của người nhà mình à?” Roxanne khua tay để nhấn mạnh hơn, phản ứng có vẻ quá khích, “Klein, tôi cho rằng thành thật làm một nhân viên văn chức là lựa chọn tốt hơn, gần như không có nguy hiểm gì, tiền lương tăng hàng năm. Chờ anh làm vài năm rồi, có vốn tiết kiệm riêng là có thể thuê một căn nhà riêng cho mình ở quận Bắc hoặc gần ngoại ô, cưới được một cô gái xinh đẹp giàu có, lập một gia đình hạnh phúc, sinh ra những thiên sứ bé bỏng đáng yêu tinh nghịch...”

“Roxanne, dừng, dừng lại đã!” Klein thấy cô gái tóc xù càng nói càng lạc đề, toát mồ hôi hột vội ngăn lại, “Tạm thời tôi chỉ muốn…muốn, ừm, hiểu biết những thường thức thôi.”

“Được rồi...” Roxanne im lặng vài giây, rũ mắt xuống, nói, “Tôi vì chuyện của cha tôi nên có biết về vấn đề tương tự. Ừm, anh biết đó, hơi kích động, chẳng qua thẳng thắn mà nói thì tôi rất kính nể những người tự nguyện trở thành Kẻ Gác Đêm.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Klein vội vàng phụ hoạ.

Roxanne chớp đôi mắt màu nâu nhạt, bổ sung:

“Cha tôi từng bảo rằng đừng tưởng trở nên lợi hại hơn, trở thành Người Phi Phàm ở Danh sách cao hơn thì có thể giải quyết được tai hoạ ngầm, chống chọi được hiểm nguy. Trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Anh sẽ gặp phải chuyện càng ngày càng đáng sợ, gặp phải những gì chưa biết rõ thì chỉ có hai kết quả, điên cuồng hoặc chết. Ôi, ông ấy nói xong câu đó được hai tuần thì hy sinh... Klein, đừng dùng ánh mắt thương hại mà nhìn tôi. Hiện giờ tôi sống rất ổn, thực sự rất ổn! Anh nên cảm thấy sợ hãi mới đúng!”

“Tôi chỉ muốn biết những thường thức cơ bản thôi...” Klein lặp lại câu nói vừa rồi, quả thực không biết nên khóc hay nên cười.

Đội trưởng còn nói rõ ràng dễ hiểu hơn cô, mà tôi thì dù chưa định trở thành Người Phi Phàm đã gặp phải chuyện khó lường rồi...

“Được rồi.” Roxanne tỏ ra suy tư, “Tôi nghe đội trưởng và lão Neil nói qua rằng, vì giống loài siêu phàm đã sụt giảm và biến mất, nên những cường giả Danh sách cao đã không còn nhiều ở thời đại ngày nay. Ai có thể trở thành Người Phi Phàm đã rất giỏi rất lợi hại rồi! Thành phố Tingen của chúng ta, thêm cả vùng ngoại ô nữa là có mấy trăm nghìn người, có khi còn nhiều hơn, nhưng chỉ có hơn ba mươi Người Phi Phàm. Ừm, là tôi đoán thôi... À, đấy là tôi không tính đám tín đồ tà giáo và hắc phù thuỷ núp trong bóng tối nhé...”

Không chờ Klein mở miệng, cô nàng như khôi phục sức sống mà nắm tay trước ngực, nói:

“Mà trong hơn ba mươi Người Phi Phàm này, phần lớn là Danh sách 9! Ấy chết, hình như lạc đề mất rồi...”

“Không sao, tôi cũng muốn biết rõ về những điều này mà.” Klein chính là hy vọng Roxanne có thể nói này nói nọ như lúc cô nàng bình thường để mà tiết lộ thêm nhiều thông tin hơn.

“Tóm lại, có thể trở thành Người Phi Phàm đã là rất lợi hại, rất rất lợi hại rồi!” Roxanne lặp lại lần nữa, “Danh sách khởi đầu của đường tắt hoàn chỉnh do Giáo hội chúng ta nắm giữ là “Kẻ Không Ngủ”, Danh sách 9 “Kẻ Không Ngủ”!”

Quả nhiên... Klein khẽ gật đầu, nghe cô nàng Roxanne không khống chế được cái miệng mà tiếp tục kể tiếp:

“Anh nghe tên chắc cũng đoán được, “Kẻ Không Ngủ” là người buổi tối không cần ngủ, ban ngày cũng chỉ cần nghỉ ngơi ba đến bốn giờ là đủ rồi. Chà, thật hâm mộ... À không, không hâm mộ chút nào, giấc ngủ là ơn huệ mà Nữ Thần ban cho, là chuyện hạnh phúc nhất trần đời cơ mà!

Tôi nói tới đâu rồi ấy nhỉ? À đúng rồi, “Kẻ Không Ngủ” không cần ánh sáng cũng có thể nhìn rõ trong bóng tối, đêm càng khuya thì càng mạnh, ý tôi là mạnh về mọi mặt ấy, bao gồm cả sức mạnh, linh cảm và tư duy. Chẳng qua, tuy bọn họ có thể phát hiện những nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối, nhưng gặp được loại quái vật mà không thể giải quyết bằng các biện pháp bình thường được thì họ vẫn phải dùng đến những vật phẩm như Đạn săn ma. Cha tôi từng là một “Kẻ Không Ngủ”.”

Không chờ Klein truy vấn, Roxanne lẩm bẩm tiếp:

“Sau đó là Danh sách 8 “Thi Sĩ Nửa Đêm”, lên trên tiếp là Danh sách 7 “Ác Mộng”.”

“Ác Mộng”? Klein lập tức nhớ tới chuyện Dunn Smith dẫn dắt mình trong mơ, bèn hỏi:

“Đội trưởng?”

“Anh biết à?” Roxanne há hốc miệng như sắp thành hình chữ O.

“Đội trưởng từng vào giấc mơ của tôi rồi...” Klein nhìn thoáng qua hai bên rồi nhỏ giọng nói.

“Đã hiểu...” Roxanne chợt hiểu ra, cũng hạ nhỏ giọng xuống đáp lại.

Cô ta cầm cốc cà phê bên cạnh lên, nhấp một ngụm rồi thở dài:

“Danh sách 7 của Giáo hội ta ở thành phố Tingen này mới có hai người, hẳn là như vậy. Đội trưởng chính một trong hai người đó. Cho dù anh ấy có tới giáo khu lớn Backlund thì cũng là nhân vật giỏi giang, thậm chí có Chấp sự còn chưa mạnh bằng anh ấy!”

“Thì ra đội trưởng giỏi như vậy.” Klein mỉm cười phụ hoạ.

Nói thực, lần đầu tiên Dunn Smith ra tay nửa đêm hôm qua khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, hắn theo bản năng tin rằng anh ta là một Người Phi Phàm rất lợi hại.

“Đương nhiên!” Roxanne kiêu ngạo ngồi thẳng người. Cô nàng với tư duy thay đổi xoành xoạch bỗng tỏ ra buồn rầu, “Bên trên Danh sách 7 là gì thì tôi không rõ, có lẽ trong cả tiểu đội Kẻ Gác Đêm này chỉ có đội trưởng mới biết thôi.”

“Vậy Danh sách khởi đầu của các đường tắt khác thì sao? Mấy cái không hoàn chỉnh ấy.” Klein thoả mãn chuyển sang chủ đề khác.

Không thể không nói, “Kẻ Không Ngủ” mà Roxanne miêu tả quả thật phù hợp với những tưởng tượng và chờ mong của hắn với Người Phi Phàm, nhưng lại không phải loại mà hắn muốn trở thành. Danh sách 9 hoàn mỹ trong lòng hắn phải là loại có thể học tập và nắm giữ được nhiều tri thức thần bí, để biết rõ nguyên nhân mình xuyên việt tới đây và đặt nền móng cho việc xuyên việt trở lại Trái Đất sau này.

Roxanne ngẫm nghĩ, thở dài nói:

“Tôi không hứng thú lắm với mấy thứ này, chỉ biết là nhiều hơn so với các Giáo hội khác, dẫu sao Nữ Thần cũng là mẹ của bí ẩn mà... Ừm, hẳn là có hai đến ba loại gì đó, bởi vì có đội viên lúc nào cũng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, mùi trên người cũng quai quái làm sao ấy. Có đội viên, ừm, ý tôi là lão Neil ấy, ông ấy biết rất nhiều, còn có kha khá nghi thức ma pháp thú vị nữa. Để tôi ngẫm lại xem, à, ông ấy từng nói danh hiệu Danh sách 9 của ông ấy, cũng chính là tên của phối phương ma dược... A đúng rồi, tên là “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn”!”

Kha khá nghi thức ma pháp thú vị? “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn”? Nghe qua có vẻ rất giống cái loại mà mình muốn... Klein mừng thầm.

“Mặt khác tôi còn biết tên một Danh sách 7 khác, thuộc đường tắt không hoàn chỉnh ấy!” Bởi vì nhớ được chuyện khác nên Roxanne nói với ngữ khí khoe khoang.

“Là cái gì?” Klein vô cùng tò mò.

Trong tình hình cường giả Danh sách cao rất khan hiếm, thậm chí là không có, Danh sách 7 đã được coi là lực lượng tầm trung của Giáo hội rồi nhỉ?

Roxanne mỉm cười ngọt ngào, khá đắc chí mà trả lời:

“ “Người Thông Linh”!”

“Quý cô Daly?” Theo bản năng, Klein hỏi lại.

Thoạt kinh ngạc xong, hắn lại cảm thấy chuyện này không khiến người ta bất ngờ, cũng chỉ có cường giả Danh sách 7 mới có thể thông linh như quý cô Daly kia!

Đôi mắt Roxanne lại trợn tròn lên, cô nàng mở miệng trong kinh ngạc:

“Anh... Làm sao anh biết?”

“Tôi từng gặp cô ấy rồi.” Klein không định giấu diếm.

“Được rồi.” Roxanne nói với ngữ khí khao khát, “Nếu tôi có thể trực tiếp trở thành “Người Thông Linh”, kiểu “Người Thông Linh” như quý cô Daly ấy, tôi cũng muốn làm Người Phi Phàm. Không, tôi còn phải cân nhắc thật nghiêm túc mười phút...”

“Ừm, quý cô Daly quả thực thoả mãn tất cả những gì tôi tưởng tượng về Người Phi Phàm.” Lời phụ họa của Klein có vẻ hơi quá.

Sau khi đạt được mục đích mong muốn, hắn tán gẫu thêm vài câu với Roxanne. Không nghe được thông tin gì khác, hắn mới ngả mũ chào rồi đi về.

Lúc đi xuống cầu thang được vài bước, Klein bỗng dừng lại, thò tay sờ tiền trong túi. Ngay sau đó hắn cầm mấy tờ tiền giấy 12 bảng ra, nắm chặt trong lòng bàn tay trái, sau đó nhét cả tay vào trong túi quần, thế nào cũng không chịu buông tay hay rút tay ra. Lúc này mặt hắn đã mỉm cười tự lúc nào.

Căn cứ vào tập tục của dân tộc ăn tham, có tiền là phải ra ngoài làm một chầu!

Tối nay mời cô em gái ăn một bữa ngon nghẻ mới được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK