Klein đổ cà phê, trở lại kho vũ khí rồi bê một chồng tài liệu lịch sử mà lão Neil đã soạn ra với các bản nháp ban nãy, men theo bức tường gắn đèn khí gas rẽ về phía cầu thang lên Công ty Bảo an Gai Đen.
Cộp, cộp, cộp, tiếng bước chân vang khắp lòng đất kín và trống trải.
Klein đi lên cầu thang xoắn ốc, đẩy cửa phòng ra, phân biệt qua rồi đi thẳng tới buồng làm việc thứ hai phía đối diện.
Qua hai ngày làm quen, hắn đã biết rõ bố cục của Công ty Bảo an Gai Đen:
Vào cửa là đại sảnh tiếp đón rộng rãi, có một bộ sô pha và một bàn, đi qua vách ngăn là khu vực bên trong. Ba gian phòng ở bên trái hành lang theo thứ tự là phòng kế toán của phu nhân Olean, phòng nghỉ có mấy chiếc giường trông giống ghế sô pha, và nơi có cầu thang đi thông xuống lòng đất.
Ba gian phòng bên phải thì là văn phòng của đội trưởng Dunn Smith, văn phòng cho nhân viên văn chức với máy đánh chữ, phòng giải trí của thành viên chính thức tiểu đội Kẻ Gác Đêm.
Lúc trước Klein có thấy Leonard Mitchell chơi bài với hai đội viên khác trong phòng giải trí, hắn đoán đó là trò Đấu Địa Chủ. Đương nhiên Rossell Đại Đế đã đặt cho nó cái tên khác, gọi là “Đấu Tà Ác”, chỉ là cách chơi không khác những gì Klein biết.
Bratt trực đêm xong sẽ được phúc lợi ngủ bù một ngày, Roxanne thì ở chỗ quầy tiếp đón, Cesare Francis phụ trách mua và nhận vật tư kiêm lái xe ngựa vẫn ra ngoài như trước. Khi Klein đẩy phòng làm việc của nhân viên văn chức ra thì ba chiếc bàn trong này trống không, máy đánh chữ được đặt riêng một chỗ.
“Máy đánh chữ mẫu số 1346 của Công ty Axon...” Klein từng thấy thứ tương tự như vậy ở văn phòng của thầy giáo và nhà Welch, hắn thì thầm một tiếng, chỉ mang máng cảm thấy hệ thống điều khiển phức tạp kia ngập tràn vẻ đẹp của máy móc.
Hắn đi tới bàn làm việc có máy đánh chữ, ngồi xuống, thử đánh chữ ở trong đầu trước.
Ban đầu hắn ghép vần theo bản năng, đợi tới khi quen rồi mới “tiêu hoá” được mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ, không còn mắc lỗi.
Tạch, tạch, tạch!
Tiếng gõ chữ theo tiết tấu như ca khúc tới từ kim loại, nhạc khúc cứng rắn tới từ công nghiệp. Trong giai điệu ấy, Klein nhanh chóng thảo sẵn đơn xin kinh phí.
Nhưng hắn không vội vã đi tìm Dunn Smith ngay, mà thu tâm tình lại, nghiêm túc đọc tài liệu lịch sử mà lão Neil cung cấp, vừa là học cũng vừa là ôn tập.
Tới gần giữa trưa, hắn vặn cổ, dọn dẹp tài liệu, lấy bản nháp “Khoá học Thần bí học” và hồi tưởng những nội dung được học lúc sáng.
Mãi tới lúc này hắn mới cầm “đơn xin” lên rồi đi tới văn phòng bên cạnh, giơ tay gõ cửa phòng.
Dunn đang chờ bữa trưa, sau khi đọc đơn của Klein xong thì khoé miệng khẽ nhếch lên:
“Lão Neil dạy cậu à?”
“Vâng.” Klein bán đứng lão Neil không chút do dự.
Dunn cầm chiếc bút máy màu đỏ sậm, soàn soạt ký tên, nói:
“Đúng lúc chuẩn bị xin kinh phí tháng bảy, tháng tám và tháng chín với Giáo hội và Sở Cảnh sát địa hạt, tôi sẽ thêm cái này của cậu vào. Chờ được phê duyệt thì tìm phu nhân Olean mà lấy, về con lắc cảm xạ thì buổi chiều có thể nhận rồi.”
“Vâng.” Klein đáp lại gọn lỏn mà hùng hồn.
Ngữ khí với ánh mắt của hắn ngập tràn niềm vui mừng.
Trước khi đi, hắn còn thuận miệng hỏi một câu:
“Kinh phí cho tháng bảy, tháng tám với tháng chín không phải là nên xin xong từ tháng sáu rồi sao?”
Nào có chuyện đến tháng bảy mới lại xin kinh phí của tháng bảy chứ?
Dunn im lặng vài giây, nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm nói:
“Tháng sáu gặp ba vụ giết người liên tục, bận quá, đến mức quên một số việc.”
Không hổ là vị đội trưởng có trí nhớ không tốt... Klein biết mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, gượng cười hai tiếng rồi nhanh chóng đi ra.
Cứ thế, hắn bắt đầu một cuộc sống đơn giản mà tuân theo quy luật. Sáng sớm suy tưởng nửa giờ, buổi sáng thì học hai tiếng chương trình thần bí học, nửa giờ đọc tài liệu lịch sử. Sau bữa trưa, về phòng nghỉ ngủ một giấc cho khôi phục năng lượng.
Sau đó đi nhận đạn, qua Câu lạc bộ Bắn súng luyện tập. Luyện xong thì đi dạo tới chỗ ở của Welch cách đó không xa cho lắm, đổi con đường khác trở về phố Chữ Thập Sắt, như vậy có thể tiết kiệm chi phí đi xe ngựa công cộng. Nếu còn thời gian rảnh thì luyện cho quen thuộc các kỹ năng linh thị hoặc con lắc cảm xạ, tiện thể mua ít đồ ăn.
...
Trong một căn phòng thí nghiệm hoá học tư nhân với đầy đủ dụng cụ.
Audrey với vóc dáng cao gầy và mái tóc mềm mại đang nhìn chằm chằm cái ly trong tay. Chỉ thấy vô số bọt khí toát ra, làm cho không khí yên lặng hẳn đi.
Cuối cùng chất lỏng trong ly lắng đọng lại thành một thứ màu trắng bạc sền sệt.
“Ha ha, quả nhiên là mình có thiên phú về có thần bí mà, một lần đã thành công rồi! Lúc trước còn sợ thất bại nên cố tình chuẩn bị tận hai phần vật liệu!” Thiếu nữ mừng rỡ lẩm bẩm.
Cô nàng cất phần vật liệu thừa lấy từ kho của nhà mình và phần trao đổi với người khác, sau đó hít một hơi thật sâu, định nhắm mắt lại định uống ly ma dược “Khán Giả” này.
Đúng lúc này có tiếng “gâu gâu” vang lên từ bên ngoài phòng thí nghiệm. Audrey nhíu mày.
Cô đặt chiếc ly chứa chất lỏng màu trắng bạc sóng sánh vào một góc tối, quay người đi tới cửa.
“Susie, ai tới vậy?” Audrey vặn nắm cửa, hỏi chú chó lông vàng đang ngồi thẳng trước cửa.
Chú chó Susie lắc đuôi lấy lòng, mà hầu gái thân cận Annie thì xuất hiện ở hành lang gần đó.
Audrey đi ra khỏi phòng thí nghiệm, tiện tay đóng cửa lại, nhìn về phía Annie:
“Không phải ta nói rồi sao? Đừng quấy rầy ta khi ta đang làm thí nghiệm hoá học chứ.”
Annie rầu rĩ đáp:
“Nhưng có lời mời của Công tước phu nhân, phu nhân Della.”
“Phu nhân của Công tước Negan?” Audrey đi tới trước vài bước tới gần Annie, hỏi.
“Vâng, bà ấy mời quý cô Vicy chuyên sấy lá chè khô cho hoàng cung tới đây, mời phu nhân và tiểu thư đi thưởng thức trà chiều.” Annie nói nội dung thiệp mời.
Audrey hơi phồng quai hàm lên gần như không thể nhận ra, nói:
“Nói cho mẹ ta là ta đang chóng mặt, có lẽ là nắng gắt quá, bị mất nước, bảo mẹ ta xin lỗi phu nhân Della giúp ta.”
Lúc nói, cô tỏ ra yếu ớt.
“Tiểu thư à, đây không chỉ là trà chiều, mà còn là một salon văn học đó.” Annie bổ sung.
“Nhưng nó không thể chữa được chóng mặt, ta cần nghỉ ngơi.” Audrey kiên định từ chối.
Cùng lúc đó, cô nàng thì thầm trong lòng:
Nếu còn nói nữa thì ta sẽ ngất xỉu cho các người xem, thầy lễ nghi còn bảo động tác ngất xỉu của ta là siêu hoàn mỹ... Ơ, hình như mình nghe thấy tiếng gì đó?
“Vâng.” Annie thở hắt ra, “Có cần tôi đỡ tiểu thư về phòng không?”
“Không cần, ta dọn dẹp phòng thí nghiệm trước đã.” Audrey hận không thể lập tức quay về sử dụng ma dược.
Nhưng cô vẫn nén lại, dõi mắt nhìn Annie đi xa, sau đó mới quay về chỗ cửa phòng thí nghiệm.
Đột nhiên cô phát hiện chú chó lông vàng Susie vốn nên ở ngoài đã biến mất, mà cửa phòng thí nghiệm thì đang mở sẵn.
“Mình quên mất là Susie biết mở cửa... Tiếng gì vậy? Thôi xong!” Audrey nghe được tiếng động vang lên từ bên trong, bỗng liên tưởng tới điều gì đó, vội chạy vào trong phòng.
Nơi tầm mắt cô nàng thấy được là chiếc ly vỡ vụn dưới đất, là chú chó Susie đang liếm sạch giọt chất lỏng màu trắng bạc cuối cùng.
Audrey ngơ ngác đứng ở cửa hệt như một bức tượng.
Chú chó lông vàng Susie ngồi thẳng dậy, dùng ánh mắt vô tội nhìn chủ nhân, vẫy vẫy đuôi.
...
Ở vùng hải ngoại của Cảng Pritz, một chiếc thuyền buồm cổ đại neo tại cảng trên một hòn đảo lúc nào cũng bị gió lốc bao phủ.
Người đàn ông có mái tóc vàng mềm mại mặc áo choàng thêu hình tia chớp nhìn Alger Wilson, cảm thấy rất khó hiểu:
“Alger, anh hoàn toàn có thể về Vương quốc, trở thành đội trưởng của tiểu đội Kẻ Trừng Phạt, hoặc là một vị Giám mục vẻ vang. Tại sao lại quyết định rời bến, trở thành thuyền trưởng của Tàu Kẻ Báo Thù Xanh Thẳm?”
Khuôn mặt thô kệch và khắc sâu của Alger không hề có biểu cảm gì, anh ta nghiêm trang đáp lại:
“Biển rộng thuộc về Bão Táp, là quốc gia của Chúa Tể, tôi nguyện ý tuân theo ý chí của Chúa Tể, tuần tra quốc gia này thay Thần.”
“Hay lắm.” Người đàn ông tóc vàng nắm tay đánh lên ngực, “Bão Táp ở bên anh.”
“Bão Táp ở bên anh.” Alger cũng đáp lại bằng động tác tương tự.
Anh ta đứng trên boong thuyền không có thuyền viên nào, nhìn bạn rời khỏi con thuyền bóng ma, càng lúc càng xa.
“Sanz, anh không rõ vì anh biết không đủ nhiều...” Alger lặng lẽ nói một câu.
Cùng lúc đó, Audrey đã kinh hồn bạt vía hoàn thành việc pha chế lần thứ hai.
Nhìn ma dược màu trắng bạc không khác gì lúc nãy, cô nàng cảm động suýt khóc.
Ực, cô nhanh chóng há miệng uống hết ma dược “Khán Giả” này.
...
Thứ sáu, một trận mưa rào tập kích Tingen. Hạt mưa rào rào gõ vang tất cả các cửa sổ.
Bên trong Công ty Bảo an Gai Đen, Klein, Roxanne và Bratt ngồi trên ghế sô pha ở sảnh tiếp đón, hưởng thụ bữa trưa.
Bởi vì nơi này chỉ có bếp đun nước nên không thể hâm nóng đồ ăn thừa, mà Klein thì không thể ngày nào cũng ăn bánh mì đen, hoặc đi xe ngựa công cộng về nhà - như vậy tới buổi chiều hắn đi từ phố Chữ Thập Sắt tới nơi ở của Welch lại còn phải suy xét việc ngồi xe về nhà, rất lãng phí tiền, cho nên đành ăn cái gọi là “bữa cơm văn phòng” với Roxanne và đồng nghiệp.
Cứ đúng mười giờ rưỡi mỗi ngày là Nhà hàng Lão Neville gần đó sẽ phái một phục vụ tới hỏi xem nơi này có gọi cơm trưa không. Sau khi xác định bao nhiêu suất ăn, bọn họ sẽ đưa tới lúc mười hai giờ rưỡi, dùng một thứ dụng cụ đựng đồ ăn giống như cặp lồng. Đến ba giờ chiều thì hỏi là có đặt cơm tối không, cũng lấy dụng cụ đựng đồ ăn về.
“Suất ăn” như vậy có thịt, có rau, có bánh mì. Tuy không nhiều lắm, nhưng cũng tạm đủ cho một người ăn no. Giá cả của một suất thường từ 7 đến 10 penny, cấp bậc khác nhau.
Klein mặt dày, lần nào cũng chọn suất ăn 7 penny, thường có nửa pound bánh yến mạch, mấy miếng thịt nhỏ xíu được nấu bằng nhiều cách khác biệt, một muôi canh rau dưa với một ít bơ hoặc mỡ bò.
“Hôm nay lại chỉ có một Kẻ Gác Đêm ở đây...” Roxanne múc một thìa canh đưa vào trong miệng.
“Nghe nói là quận Ngô Đồng Vàng xảy ra một vụ án, có liên quan tới yếu tố giáo phái nên Sở Cảnh sát mời hai Kẻ Gác Đêm tới đó...” Bratt để chiếc bánh mì xuống, nói.
Klein thì nhúng chiếc bánh yến mạch cuối cùng vào nước thịt, rồi nhét vào trong miệng, không nói gì.
Cổ tay trái trong tay áo của hắn có quấn một sợi xích làm từ bạc treo một viên Topaz màu vàng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên từ cửa chính nửa khép.
“... Mời vào.” Roxanne ngẩn ra, sau đó cất thìa, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy nói.
Cửa được mở ra, một người đàn ông đội mũ phớt, mặc bộ vest màu đen với phần bả vai ướt sũng nước bước vào.
Mái tóc ông ta đã chuyển màu hoa râm, ông ta gập ô lại, nhìn đám người Klein rồi hỏi:
“Nơi này chính là tiểu đội lính đánh thuê trước đây à?”
“Có thể nói là như vậy.” Roxanne trả lời thuần thục.
Người đàn ông cao gầy này ho khan một tiếng rồi nói:
“Tôi có một nhiệm vụ muốn uỷ thác.”