• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật ký bí mật của Rossell Gustave?

Rossell Đại Đế?

Quả nhiên chỉ có chuyện như này mới đáng để cường giả ở cấp bậc như ngài ‘Kẻ Khờ’ chú ý... Audrey thoạt sửng sốt, sau đó phát hiện mình không hề cảm thấy bất ngờ tí nào.

Nghe nói Rossell Đại Đế từng nhìn thấy Phiến Đá Khinh Nhờn, nghe nói ông ta còn chế tác ra lá bài bí mật mà bên trong có chứa hai mươi hai đường tắt của thần. Đây là chuyện mà chắc chắn bất cứ một cường giả Danh sách cao nào cũng sẽ để ý!

“Nhật ký? Đó là nhật ký?” Alger nhíu mày, bắt được chi tiết này.

Ngài ‘Kẻ Khờ’ dùng ngữ khí khẳng định để nói thứ mà Rossell Gustave để lại chính là nhật ký!

Tại sao ngài ấy biết được?

Ngài ấy xác nhận điều đó như nào?

Chẳng lẽ ngài ấy biết cách đọc hiểu ngôn ngữ bí mật của Rossell?

Đối với câu hỏi nằm trong dự đoán của ‘Người Treo Ngược’, Klein dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau, thoải mái trả lời:

“Tạm thời chúng ta coi nó là nhật ký.”

Hắn không phủ nhận cũng không khẳng định.

“Nghe nói, ừm, nhật ký của Rossell Đại Đế chỉ dùng chính chữ viết bí mật, hoặc có thể gọi là ký hiệu, mà ông ta phát minh ra?” Audrey nghe đám con cháu quý tộc khác nhắc tới chuyện này, nhưng chưa thấy bao giờ nên cảm thấy rất tò mò.

“Đúng vậy.” Alger trả lời qua loa, “Có người cho rằng đó là một bộ ký hiệu thần bí học duy nhất. Có người thì tin rằng nó là một loại chữ tượng hình. Nhưng mãi tới tận hôm nay vẫn chưa ai tìm ra được cách đọc hiểu chính xác nhất, chí ít là trong phạm vi mà tôi biết.”

Nói tới phần sau, anh ta nhìn Klein như đang tìm kiếm sự khẳng định nào đó, hoặc là đang nghi ngờ điều gì đó.

Đó là thứ chữ viết đã bắt nguồn từ bao đời trước, không còn là chữ tượng hình lúc ban đầu, dựa theo cách nghĩ đó của các người làm sao mà giải mã ra được... Klein bình thản nghĩ, còn thầm cười nhạo.

Về phần cho là ký hiệu thần bí học thì lại khiến hắn lập tức nghĩ tới cảnh tượng vừa hoang đường vừa buồn cười:

Một vị pháp sư tà ác mặc áo choàng màu đen có mũ đã kéo kéo cổ tay áo để lộ đường vân trên cánh tay, nghe nói là ký hiệu có sức mạnh thần bí mà Rossell Đại Đế để lại, đó là hai chữ Giản thể màu xanh cực lớn:

[Đồ ngu!]

Klein chậm rãi nhếch miệng cười, tâm tình càng vui vẻ hơn.

Nghe lời miêu tả của ‘Người Treo Ngược’, Audrey tỏ ra khó xử:

“Ký hiệu hoặc chữ viết mà chúng tôi đọc không hiểu... Vậy chúng tôi làm sao thuật lại cho ngài ở chỗ này được, thưa ngài ‘Kẻ Khờ’? Hay là gửi tới một nơi nào đó?”

Đây đúng là một vấn đề quan trọng... Bây giờ mình còn chưa có con đường để nhận đồ một cách bí mật... Klein không vội trả lời, hai ngón cái trên hai bàn tay đang đan vào nhau của hắn tách ra rồi chạm vào nhau, tách ra rồi chạm nhau.

Rồi hắn nhanh chóng tìm được ý tưởng:

Nếu mình có thể dựa theo ý muốn của mình tạo ra thần điện và bàn ghế ở nơi này, như vậy hẳn cũng có thể làm cho người khác trực tiếp in ra những nội dung xuất hiện trong đầu nhỉ?

Thử một lần xem nào!

Bấy giờ, Audrey và Alger thấy ngài ‘Kẻ Khờ’ được bao phủ trong màn sương xám dày đặc chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói:

“Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, chúng ta thử nghiệm một lần xem nào. Ngươi hãy nghĩ tới một đoạn văn, và tha thiết muốn viết nó ra. Ừm, ngươi cầm chiếc bút máy bên cạnh viết lên trang giấy ấy.”

Klein còn chưa nói xong, Audrey đã thấy một tấm giấy da dê màu vàng nâu cùng với một chiếc bút máy màu đỏ sậm xuất hiện trước mặt mình.

Cô nàng nghi hoặc và hiếu kỳ cầm bút lên, làm theo lời dặn, tưởng tượng ra một câu thơ mà Rossell Đại Đế từng viết:

“Nếu như đông đã tới, xuân sẽ còn bao xa? (*)”

Cô nàng nhớ kỹ dòng chữ này, rồi cầm bút máy rồi tưởng tượng mình sẽ viết hết chúng nó ra.

Klein cảm nhận được “cảm xúc” này, vì thế hắn lấy “bút máy” làm vật trung gian để dẫn đường.

Audrey vừa mới hạ bút xuống thì đã thấy một dòng chữ xuất hiện trên tờ giấy da dê:

[Nếu như đông đã tới, xuân sẽ còn bao xa?]

“Nữ Thần ơi, thần kỳ quá!” Audrey kinh ngạc thốt lên, đầy cảm xúc. Sau đó cô nàng sợ hãi nhìn Klein, “Thưa ngài ‘Kẻ Khờ’, ngài có thể đọc được ý nghĩ trong đầu tôi sao?”

“Không, ta chỉ là người dẫn đường, đơn giản hoá quá trình ngươi muốn viết ra, biến thành phương thức mài ra nét. Nếu bản thân ngươi không muốn ‘nói ra’ thì sẽ không có dấu vết gì hiện ra cả.” Klein trấn an với giọng nói trầm thấp.

“Là vậy à... Chúng tôi chỉ cần ghi nhớ kỹ hình dáng những ký hiệu hoặc chữ viết kia là có thể dựa theo ý muốn mà bày nó ra?” Audrey thở phào một hơi, lại giật mình hỏi.

“Đúng vậy.” Klein trả lời ngắn gọn.

“Phương thức này không tệ. Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, đừng nghi ngờ trí nhớ của mình. Sau khi trở thành “Khán Giả” rồi, trí nhớ của cô sẽ được tăng lên rất nhiều.” Alger xem thử nghiệm vừa rồi, chỉ cảm thấy “Kẻ Khờ” còn thần bí và mạnh hơn những gì mình nghĩ.

Còn với trí nhớ của mình, anh ta tin rằng lần thăng cấp tiếp theo trí nhớ cũng sẽ tăng lên theo.

Audrey sung sướng gật đầu nói:

“Điều này đúng là làm cho người ta vui vẻ. Ngài ‘Người Treo Ngược’, anh còn gì để dạy cho tôi về “Khán Giả” nữa không?”

Nói tới đây, cô quay đầu nhìn về vị trí cao nhất:

“Ngài ‘Kẻ Khờ’, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ngài giao, cố gắng tìm kiếm thật nhiều nhật ký bí mật của Rossell Đại Đế.”

“Ta nói rồi, ta là kẻ thích trao đổi đồng giá. Thù lao dự chi vừa rồi tương đương với hai trang nhật ký của mỗi người. Nếu thừa thì ta sẽ trả thêm.” Klein bình tĩnh nói kiểu không thèm bắt nạt trẻ con.

Còn thù lao thì tới từ đâu? Đương nhiên là từ nhật ký bí mật của Rossell Đại Đế rồi, biến nó thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

“Ngài đúng là một quý ngài hào phóng.” Alger im lặng vài giây rồi giơ tay trước ngực, hơi cúi đầu.

Sau khi làm một lễ, anh ta chuyển sang phía ‘Chính Nghĩa’:

“Tôi nhắc lại một lần nữa rất rõ, “Khán Giả” mãi mãi chỉ là “Khán Giả”.

Tôi biết có rất nhiều khán giả thích tưởng tượng mình là nhân vật chính hoặc nhân vật khác, trút rất nhiều tình cảm vào đó, thế nên mới khóc theo vở kịch, cười theo vở kịch, phẫn nộ theo vở kịch, đau buồn theo vở kịch. Nhưng đây không phải là việc mà một “Khán Giả” như cô nên làm.

Đối mặt với những ‘vở kịch’ trong xã hội thế tục này, đối mặt với mỗi một người tự giác hoặc không tự giác đóng vai các nhân vật, cô bắt buộc phải giữ cái thái độ bàng quan tuyệt đối. Chỉ như vậy, cô mới có thể tỉnh táo và khách quan xem xét bọn họ, phát hiện động tác thói quen của bọn họ, phát hiện lời nói dối của bọn họ, ngửi được mùi vị nôn nóng từ bọn họ, từ những manh mối rất nhỏ mà nắm bắt được ý nghĩ thực sự của bọn họ.

Tin tôi, bởi vì cảm xúc khác biệt mà mỗi người tất nhiên sẽ tiết ra những ‘vật’ khác nhau, toả ra thứ mùi vị khác nhau. Nhưng chỉ “Khán Giả” chân chính mới có thể ngửi ra được. Một khi trút tình cảm vào rồi, sức quan sát của cô sẽ bị ảnh hưởng, cảm ứng của cô về cảm xúc của kẻ khác sẽ sai lệch đi.”

Audrey chăm chú lắng nghe, mắt càng lúc càng ngời sáng:

“Nghe qua thì rất, rất, rất là thú vị!”

Klein thoạt nghe rồi bắt đầu suy ngẫm:

Nhìn chung yêu cầu cơ bản của ma dược “Khán Giả” là ‘làm một khán giả trung lập tuyệt đối’.

Điều này tương đương với việc đóng vai ở một trình độ nào đó...

Đóng vai?

Chẳng lẽ “đóng vai” mà Rossell Đại Đế nói là chỉ điều này?

Như vậy tức là mình cần đóng vai “Thầy Bói” rồi từ đó tiêu hoá hết ma dược?

Ngay khi Klein đang suy nghĩ, Alger đã giảng giải xong những yêu cầu mà anh ta biết về “Khán Giả”. Anh ta trầm ngâm một lát rồi nói:

“Hình như không còn chuyện gì rồi nhỉ?

Có lẽ chúng ta có thể hàn huyên đôi chút, nói những chuyện xảy ra bên mình, có thể đó là những tin tức bình thường nhất với bản thân, nhưng lại là manh mối vô cùng quan trọng với kẻ khác.”

“Có thể.” Klein lấy lại tinh thần, khe khẽ gật đầu. Hắn cũng định thử đóng vai một vị “Thầy Bói”, dù sao thì thoạt trông chẳng có ảnh hưởng xấu gì.

“Vậy bắt đầu từ ngài ‘Người Treo Ngược’ trước nhé?” Audrey vô cùng hứng thú, đồng ý ngay tắp lự.

Alger suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tên hải vĩ đại tự xưng là ‘Thượng tướng Ludwell’ lại bắt đầu chuyến thăm dò tới cực đông của biển Sonia.”

“Ồ, là chủ nhân Tàu Uất Kim Hương Đen nhỉ?” Audrey ngẫm nghĩ rồi hỏi.

“Đúng vậy.” Alger gật đầu trả lời.

Mình không biết kẻ đó là ai... Klein không lên tiếng mà chỉ ngồi nghe, lòng thì nghĩ mình nên nói cái gì để vừa không để lộ bản thân mà vừa nhận được tin tức hồi báo.

Hắn nhanh chóng quyết định, duy trì hình tượng cao siêu của “Kẻ Khờ”, dùng ngón tay vuốt ve phần mép chiếc bàn dài:

“Theo ta được biết, Hội Mật Tu bị mất một cuốn bút ký của gia tộc Antigonus.”

Tin này không chỉ Kẻ Gác Đêm thành phố Tingen biết, mà Hội Mật Tu và những Người Phi Phàm có mối quan hệ chặt chẽ với bọn họ cũng biết.

“Bút ký gia tộc Antigonus?” Alger lặp lại rồi khẽ cười, lắc đầu, “Tôi thật tò mò phản ứng của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối khi biết tin này.”

Vì sao chỉ nói Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối? Klein bắt được chi tiết này, nhưng lại không tiện hỏi vì như vậy sẽ phá hỏng hình tượng cao siêu thần bí của “Kẻ Khờ”.

Lúc này Audrey nghi hoặc mở miệng:

“Vì sao anh lại tò mò chuyện này? Giáo hội của Nữ Thần sẽ có phản ứng gì đặc biệt sao?”

Alger cười nói:

“Gia tộc Antigonus bị chính Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối huỷ diệt. Cụ thể là cuối Kỷ thứ Tư hay đầu kỷ nguyên này thì tôi không rõ lắm.”

Điều này... Đồng tử Klein rụt lại, hắn đột nhiên thấy người lạnh toát:

Như vậy xem ra Kẻ Gác Đêm coi trọng cuốn bút ký gia tộc Antigonus hơn xa những gì mình nghĩ!

Sở dĩ họ đề nghị mình trở thành Người Phi Phàm thì “có công lao” và “phòng ngừa nguy hiểm” chỉ là một phần nhỏ bé, nguyên nhân chính là bọn họ muốn mình tăng linh cảm lên để tìm được cuốn bút ký.

Đội trưởng chưa hề giấu giếm điều này, có nhắc tới, chẳng qua lúc ấy mình không để ý...

Nghe ‘Người Treo Ngược’ giải thích, Audrey tỏ ra vô cùng hứng thú:

“Thật không ngờ lại còn có chuyện như này... Được rồi, tới lượt tôi, để xem nên nói gì nào.”

Cô khẽ nghiêng đầu, giơ tay đỡ trán, cười khẽ rồi nói:

“Ngày hôm qua tôi được thầy lễ nghi dạy cách té xỉu như nào mà vẫn tao nhã mà không mất lịch sự. Đây là kỹ thuật rất thiết thực khi muốn tránh né những tình huống xấu hổ hoặc mấy tên đáng ghét trong các trường hợp xã giao... Ha ha, vừa rồi là tôi sắp xếp lại ngôn từ thôi. Điều tôi muốn nói chính là, vì chiến tranh ở bờ biển Đông Balam thất bại, Quốc vương, thủ tướng và các quý ngài đều chịu áp lực rất lớn, rất muốn thay đổi.”

_______

(*) Trích từ “Ode to the West Wind”, một bài hùng ca được viết bởi Percy Bysshe Shelley vào năm 1819.

707DefenderOfJustice: xem tạo hình chính thức của Audrey Hall ở đây https://imgur.com/c4UPRut

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK