Câu lạc bộ bói toán ở tầng hai nhà số 2 phố Holls thuộc quận Bắc thành phố Tingen.
Klein lại lần nữa gặp được cô gái xinh đẹp phụ trách việc tiếp đãi. Cô ta vẫn có mái tóc xoăn dài màu nâu nhạt trông vừa trưởng thành vừa thanh lịch, chỉ dựa theo vẻ bề ngoài khó mà đoán được tuổi cụ thể của cô ta.
“Chào ngài, hôm nay ngài Glacis không ở đây, ngài có muốn đổi người xem bói khác không?” Cô gái xinh đẹp mỉm cười hỏi.
Nghe câu này, Klein vừa bỏ mũ phớt xuống chào và vừa đội lên lập tức kinh ngạc:
“Cô còn nhớ tôi à?”
Đây là chuyện của năm ngày trước rồi mà!
Cô gái tóc xoăn mím môi cười, nói:
“Ngài là vị khách đầu tiên tới tìm ngài Glacis bói toán, cũng là người duy nhất cho tới bây giờ, nên khó mà để tôi không ấn tượng sâu sắc được.”
Ấn tượng về việc tham món lợi nhỏ chịu thiệt lớn ấy hả? Klein cười nhạo mình một câu rồi trầm ngâm hỏi:
“Lần cuối ngài Glacis đến câu lạc bộ là lúc nào vậy?”
Cô gái tóc xoăn liếc hắn một cái, trả lời như đang tự hỏi bản thân:
“Nói thật thì chúng tôi không thể nắm được quy luật đi đến của hội viên, bọn họ là những con người tự do và có công việc khác nhau. À, tôi nhớ rồi, sau cái hôm bói cho ngài xong, hẳn là ngài Glacis không tới câu lạc bộ lần nào nữa.”
Chúc anh ta may mắn, mong Nữ Thần phù hộ cho anh ta... Klein cầu nguyện, không hỏi gì thêm mà cười nói:
“Lần này tôi tới không phải để xem bói, mà tôi muốn gia nhập câu lạc bộ.”
“Thật sao? Đây đúng là vinh hạnh cho chúng tôi.” Cô gái tóc xoăn lập tức tỏ ra mừng rỡ cho phù hợp bầu không khí, “Hội viên gia nhập lần đầu xin hãy nộp 5 bảng lệ phí năm, mỗi năm sau đó nộp 1 bảng. Còn thông tin chi tiết hơn chắc tôi không cần giới thiệu lại nữa nhỉ?”
Klein móc tờ tiền giấy 5 bảng ra khỏi túi áo ở trước ngực, nhìn chân dung Henry Augustus I đang dần rời xa mình.
Sau khi kiểm tra hình mờ chống làm giả, cô gái tóc xoăn trịnh trọng cất tiền đi, rồi lấy một tờ phiếu ra đưa cho Klein:
“Ngài hãy điền vào tờ này, tôi lập chứng nhận biên lai cho ngài.”
Có hóa đơn à? Người nhận là Công ty Bảo an Gai Đen... Klein bật cười với ý nghĩ đó của mình, cầm chiếc bút máy chấm mực trên bàn, là màu mực lam, điền thông tin về tên, tuổi, địa chỉ và công ty.
Song hắn cố ý để trống ô ngày tháng năm sinh. Với một “Thầy Bói” mà nói, đây là linh số có liên quan tới sự huyền bí của bản thân.
Sau khi viết xong chứng nhận và thông tin về hội viên, cô gái tóc xoăn chìa tay phải ra, nói:
“Chào mừng ngài gia nhập Câu lạc bộ Bói toán thành phố Tingen, tôi là Angelica Barrehart, là người phục vụ chăm chỉ của các ngài. Đây là khuy măng sét của hội viên, bên trên có chữ khắc độc đáo của chúng tôi, có thể chứng minh hội viên cho ngài.”
“Chào cô Angelica.” Klein khẽ nắm bàn tay đối phương, sau đó nhận lấy chiếc khuy áo màu vàng nhạt. Hắn phát hiện chữ khắc bên trên sử dụng ngôn ngữ Hermes, đó là “Người Xem Bói”.
Angelica thu tay lại, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Không biết ngài giỏi thuật bói toán nào, hoặc là ngài muốn học phương pháp bói toán nào ở câu lạc bộ này? Chúng tôi sẽ xem xét mời người xem bói nổi tiếng tới giảng dạy, cũng sẽ giới thiệu hội viên am hiểu tương tự để các ngài có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau.”
“Tôi biết qua mỗi thuật bói toán một ít, không cần phải lo cho tôi quá đâu.” Klein đáp qua loa, rồi hỏi dò, “Hiện giờ tôi có thể xem bói cho người ta chưa? Tôi không phải kẻ mới học gì.”
Hắn tới đóng vai “Thầy Bói” chứ không phải học phương pháp xem bói mà người thường có thể học được.
Angelica vẫn giữ vững nụ cười lịch sự, đáp:
“Ngài có thể xem bói cho người ta bất cứ lúc nào trong câu lạc bộ này, chỉ là trước khi xác nhận trình độ của ngài, chúng tôi sẽ không giới thiệu về ngài khi khách hàng hỏi. Ngài hy vọng phí xem bói của mình là bao nhiêu?”
“Hai penny thôi.” Klein định kiếm khách dựa trên giá rẻ khi chưa có danh tiếng gì.
“Chúng tôi dựa theo tiêu chuẩn thu một phần tám tổng tiền, rút chi phí là một phần tư penny...” Angelica nói lại các quy định trước đó một lần, sau đó mới đưa thông tin và Klein viết vào sách ảnh “người xem bói” để cho khách hàng lựa chọn.
Làm xong, cô ta mỉm cười chỉ vào phòng hội nghị cuối hành lang, nói:
“Ông Hanas Fansent đang giảng giải xem bói bản đồ sao, ngài có thể tìm một chỗ yên tĩnh để dự thính, cũng có thể giơ tay để hỏi các vấn đề chưa rõ.”
“Được rồi.” Klein cảm thấy hứng thú đi tới phòng hội nghị, hắn muốn nghe xem những gì Hanas Fansent dạy có khác gì lão Neil nói không.
Lúc này Angelica đuổi theo, hạ giọng xuống nói:
“Ngài Moretti, ngài muốn uống cà phê hay trà? Chúng tôi cung cấp hồng trà Sibo, cà phê Southville và cà phê Dipsy miễn phí.”
Do dạo này hay đọc báo nên Klein biết những loại cà phê và hồng trà này thuộc dạng dưới mức trung đẳng, nhưng biết chắc chắn là chúng nó tốt hơn mấy thứ chất lượng kém ở nhà mình, vì thế hắn suy nghĩ rồi nói:
“Một cốc cà phê Southville, ba thìa đường, không cho sữa.”
Hạt Southville của Vương quốc Loen nổi tiếng với bia và rượu vang đỏ, không ít nhân vật tai to mặt lớn đều thích chúng, mà cà phê thì không có danh tiếng gì.
“Vâng, tôi sẽ mang vào cho ngài.” Angelica giơ tay chỉ về phía phòng họp.
Klein chầm chậm bước vào trong căn phòng khép hờ, nghe một giọng nói với khẩu âm hạt Akhova khá đặc đang giảng giải:
“Bói bản đồ sao là một loại bói toán khá là phức tạp trong tất cả các thuật bói toán khác...”
Đây chỉ là với người bình thường mà thôi... Klein lặng lẽ bồi thêm một câu, rồi hắn thấy năm sáu chiếc bàn dài quây lại thành hình bán nguyệt quanh một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen cổ điển, Hanas Fansent.
Ông ta có mái tóc màu nâu cứng và dày, dựng thẳng lên hệt như đang đóng vai con nhím và đôi mắt thâm quầng. Ngoài ra ông ta chẳng có đặc điểm rõ ràng nào hết.
Thấy Klein bước vào, Hanas Fansent khẽ gật đầu, không dừng bài giảng lại mà chỉ giảm tốc độ dạy.
Klein dùng một tay đút túi, tay còn lại cầm gậy tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, thoải mái dựa ra sau. Sau đó, hắn nương theo ánh mặt trời hãy còn sáng rõ lúc xế chiều mà nhìn xung quanh một vòng, thấy có sáu hội viên ở đây, bốn nam và hai nữ.
Bọn họ chăm chú ghi chép, người thì khe khẽ trao đổi gì đó với nhau, kẻ thì quay sang khẽ cười với Klein.
Klein cất gậy, đè chiếc mũ phớt xuống, gập ngón tay gõ khẽ lên ấn đường hai cái.
Hắn đưa mắt nhìn Hanas để nhìn khí tràng của ông ta, nhìn màu sắc, độ sáng và độ dày khác biệt.
Màu đỏ sậm, có sự âu lo về mặt cảm xúc... Các bộ phận khác đều khỏe mạnh, chỉ có chỗ đó là có vấn đề, không rõ là bị sao... Klein vừa nhàn nhã nghe giảng vừa thầm nghĩ.
Lúc này hắn bỗng nắm tay lại chặn ở trước miệng, tránh cho việc cười ra tiếng, bởi vì hắn chợt thấy mình chẳng khác gì một vị bác sĩ Đông y không bằng cấp.
Hiện tại hắn khá hài lòng với năng lực linh thị này, tuy chỉ có thể phán đoán được tình huống một cách đại khái, không thể phân biệt được các chi tiết cụ thể, nhưng như vậy cũng đủ cho hắn có được thông tin hữu ích rồi.
Hắn lại nhìn xung quanh một lượt, sau đó gõ nhẹ lên ấn đường hai cái hệt như đang suy nghĩ những gì Hanas vừa mới nói.
Bói bản đồ sao là một loại của thuật chiêm tinh, nhưng người thường có thể thử giải mã. Ví dụ như “Bản đồ sao thời điểm sinh”, chính là dựa theo vị trí của mặt trời, mặt trăng, Sao Lam và Sao Đỏ trên bầu trời khi một người được sinh ra trên bản đồ sao và được đánh dấu bằng ký hiệu tượng trưng của chúng, kèm theo trạng thái các chòm sao tương ứng để giải mã vận mệnh của đối phương.
Để làm được, yêu cầu người xem bói bắt buộc phải biết tính toán ra trạng thái của các hành tinh và chòm sao, khá phức tạp. Đương nhiên cũng có người xuất bản sách tham khảo để người ta có thể tra cứu, có người thì đơn giản hóa đi bằng cách chỉ dùng các chòm sao để giải mã kiểu mơ hồ nhất.
Klein lẳng lặng nghe, không xen vào cũng không hỏi, thi thoảng hắn lại vuốt ve viên Topaz vàng trong cổ tay áo, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê Southville mà Angelica đưa vào.
Một lúc lâu sau, Hanas day day ấn đường, nói:
“Có lẽ các cô cậu cần vẽ thử bản đồ sao cho mình, nếu có thắc mắc gì có thể tới tìm tôi. Tôi ở phòng Đá Mặt Trăng.”
Dõi mắt nhìn ông ta bước đi, một anh chàng trẻ tuổi, mặc sơ mi trắng với áo gile màu đen đứng dậy, đi tới cạnh Klein:
“Xin chào, tôi là Edward Steve.”
“Xin chào, Klein, Moretti.” Klein đứng dậy đáp lễ.
“Bói bản đồ sao phức tạp thật, mỗi lần nghe là tôi lại muốn ngủ.” Edward Steve cười, tự giễu bản thân.
Klein cười cười:
“Đó là bởi vì ông Fansent lần nào cũng không nhịn được mà giảng dạy tất cả tri thức ông ấy biết cho chúng ta, giống như đưa cho chúng ta một bàn tiệc Intis lớn, rất không tốt cho tiêu hóa.”
“Nếu là tôi ấy, tôi có thể ăn hết cả một bàn tiệc Intis, bọn họ lúc nào cũng dùng những chiếc đĩa to tổ bố đựng tí xíu thức ăn.” Edward cười ha ha, tiện thể ngồi xuống, tò mò hỏi, “Anh là hội viên mới à? Hai năm nay tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Tôi vừa gia nhập câu lạc bộ hôm nay.” Klein trả lời thản nhiên.
“Anh có sở trường về cái gì? Tôi am hiểu bói bài Tarot và tú lơ khơ.” Edward thuận miệng hỏi.
“Cái gì tôi cũng biết, nhưng chỉ là biết một chút thôi.” Klein dùng những gì để miêu tả mình lúc trước đáp lại.
Không phải là hắn khiêm tốn, mà là có quá nhiều tri thức thần bí về bói toán mà hắn chưa biết.
Ngay khi các hội viên khác định tới đây trao đổi về bói bản đồ sao, Angelica đi vào:
“Ngài Steve, có người tìm ngài xem bói kìa.”
“Được rồi.” Edward Steve mỉm cười đứng dậy.
“Thoạt trông anh có vẻ là một người xem bói rất giỏi.” Klein nhìn anh ta, nói.
“Không phải, đó là vì chi phí xem bói của tôi phù hợp nhất.” Edward khẽ cười, “Người vào đây xem bói chắc chắn không chọn người nào có phí xem bói đắt nhất, trừ phi đầu của họ bị lừa đá thì mới chọn mấy vị giá rẻ nhất khiến mình chẳng yên tâm chút nào, phí ở mức trung bình là dễ có khách nhất.”
Tôi chính là cái tên bị lừa đá vào đầu mà anh bảo đây... Nhìn anh ta bước đi, Klein chợt lắc đầu cười:
Hình như phí xem bói của mình có vấn đề...
Hắn đứng lên, cầm gậy chống đi ra khỏi phòng họp, tìm Angelica rồi nói:
“Tôi muốn thay đổi phí xem bói, ừm, 8 penny.”
Angelica nhìn hắn thật chăm chú:
“Chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngài, nhưng cũng sẽ nói cho khách hàng rằng ngài vừa mới gia nhập câu lạc bộ mà thôi.”
“Không thành vấn đề.” Klein gật đầu không ngần ngại.
Đôi khi, sự thần bí là một trong những yếu tố quan trọng để “Thầy Bói” hút khách hàng.
Sửa xong tư liệu, Klein quay người đi về phòng hội nghị.
Lúc này hắn thấy Hanas Fansent đi ra khỏi phòng Đá Mặt Trăng, tay cầm một chiếc gương tráng bạc. Người xem bói nổi tiếng này nói với năm vị hội viên, ba nam hai nữ, trong phòng:
“Gần đây tôi mới nắm giữ được một thuật bói toán mới, bói gương ma, các vị có muốn học không?”
Bói gương ma? Đây không phải phương pháp xem bói an toàn gì... Klein đứng ở ngoài phòng, mày nhíu lại.