Trước khi đi ra ngoài, Klein tranh thủ lấy bàn chải nhỏ và khăn tay cẩn thận lau chùi bộ vest và mũ phớt, sau đó giặt áo sơ mi màu trắng, rồi mặc áo sơ mi sợi đây với khoác chiếc áo khoác rẻ tiền trông có vẻ thể diện nhất lúc đầu, bước nhanh xuống đường.
Đầu tiên là váy cho Melissa, tiếp theo là bộ vest cho Benson, cuối cùng mới có thể nghĩ tới bộ thứ hai cho mình, tiền chả bao giờ là đủ cả... Mặt khác, bắt buộc phải gom góp từng món đồ sứ chiêu đãi khách nữa... Mà lại còn phải dành tiền cho việc mua các vật liệu thần bí học... Klein ngồi lên chiếc xe ngựa công cộng, tính nhẩm tình hình tài chính trong nhà, càng tính càng lắc đầu.
Hắn phỏng đoán chí ít phải một năm mới có thể khiến hắn, anh trai và em gái sống trong cái gọi là tầng lớp trung lưu.
Đương nhiên đây là chưa tính đến chuyện được thăng chức tăng lương.
Xe ngựa công cộng chạy qua từng con phố rồi dừng lại ở phía đối diện Câu lạc bộ Bói toán tại phố Holls.
Klein đè chiếc mũ phớt xuống, nửa nhảy nửa đi xuống xe, men theo con đường quen thuộc đi vào cánh cửa câu lạc bộ ở tầng hai, thấy quý cô Angelica tóc nâu xinh đẹp.
Vành mắt cô sưng và đỏ, nhưng toàn thân có vẻ buông lỏng hơn rất nhiều.
Klein giơ ngón tay khẽ gõ lên ấn đường hai cái, cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện màu u ám dày đặc ở sâu trong cảm xúc của Angelica đã tan đi rất nhiều, mà lại còn thêm vài phần trắng sáng hệt như ánh mặt trời.
Xem xong, Klein mới đi tới, ngả mũ cười nói:
“Quý cô Angelica, hôm nay đúng là một ngày nắng rực rỡ nhỉ?”
Angelica ngẩng đầu lên, giật mình khẽ thốt một tiếng, chợt nở nụ cười tươi, đáp:
“Ngài giống hệt con mèo của ngài Fansent vậy, đi đường chả tạo ra tí tiếng động nào. Ừm, ngài nhìn ra rồi à? Ha ha, tôi quên mất, ngài là một vị thầy bói am hiểu nhìn tướng mạo...”
Cô ta dừng lại, khẽ cắn môi rồi cúi người làm lễ:
“Cảm ơn lời đề nghị của ngài ngày hôm qua, tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi. Một năm nay tôi chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng, thoải mái và thỏa mãn như lúc này.”
Nghe cô ta chân thành cảm ơn, Klein cũng lây nhiễm sự vui vẻ và thoải mái này, mỉm cười nói:
“Giúp được cô là niềm vinh hạnh của tôi.”
Trong lúc nói, hắn cảm thấy linh tính của bản thân hoạt bát và thoải mái hơn hẳn.
Đây là “Thầy Bói” mà ma dược muốn à? Một “Thầy Bói” có thể giúp đỡ cho người muốn xem bói? Klein nhéo nhéo ấn đường như đang tự hỏi, lặng lẽ gõ hai cái.
Phải nói rằng, hắn đã phát hiện ra, trên thực tế thì động tác mở đóng linh thị này không đủ kín đáo, nhưng vấn đề là hắn tạm thời không nghĩ được phương án thay thế tốt hơn. Nguyên nhân là vì hắn mới trở thành “Thầy Bói” không lâu, linh tính chưa tăng tới mức cao nhất và nắm giữ bản thân cũng là như vậy, cho nên hắn phải có vị trí có thể kích được linh tính thì mới làm môi giới cho “công tắc”, mà bộ phận như vậy không có nhiều trên cơ thể, ấn đường là lựa chọn tương đối tốt.
Chờ khi hoàn toàn tiêu hóa ma dược, trở thành một “Thầy Bói” thật sự, hẳn là tạo ra động tác “công tắc” tốt hơn... Klein khẽ gật đầu, đi tới phòng hội nghị khép hờ kia.
“Cà phê hay hồng trà ạ?” Angelica vội hỏi một câu.
“Cà phê Dipsy.” Klein đáp, hắn định nếm thử mọi loại đồ uống.
Lúc này hắn thấy có khoảng sáu, bảy hội viên ở trong phòng, nhưng không thấy vị Hanas Fansent thường xuất hiện ở nơi này.
“Ông Fansent không tới à?” Hắn dừng bước, tiện thể hỏi một câu.
Angelica giật mình:
“Không phải ngày nào ông ấy cũng đến. Hôm nay ông ấy nhận lời mời tới giảng bài cho một tổ chức bói toán ở Cảng Enmat rồi. Ngài có chuyện muốn tìm ông ấy ạ?”
“Không, chỉ tò mò thôi, tại lần nào tới đây tôi cũng gặp ông ấy.” Klein mỉm cười lắc đầu.
Cùng lúc đó hắn phát hiện gương mặt quen thuộc trong số bảy hội viên kia:
Glacis đã từng bói toán cho mình!
Glacis đang đeo chiếc kính độc nhãn xem tư liệu trên bàn, đột nhiên nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm mình nên ngẩng đầu lên nhìn về phía người đó.
Anh ta lập tức tỏ ra vui sướng, bèn chống tay lên bàn đứng dậy, đi vài bước tới trước mặt Klein:
“Chào buổi chiều, ngài Moretti. Vừa nãy tôi luôn nghĩ xem hôm nay liệu anh có tới không.
Nghe Angelica nói anh không phải bác sĩ, mà là một vị thầy bói am hiểu xem tướng mạo?”
Klein cười cười, đáp:
“Tôi không chỉ am hiểu cái đó. Ngài Glacis, hình như anh đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi?”
Hắn nắn nắn trán, khẽ ấn vào ấn đường hai cái, phát hiện màu sắc sức khỏe của Glacis đã bình thường trở lại.
“Đúng vậy! Lúc ấy tôi rất hối hận vì không nghe theo lời đề nghị của anh. Còn may, gần nhà tôi có một vị dược sĩ rất giỏi, ông ấy cho vợ tôi một đơn thuốc khá thần kỳ, khiến tôi rời xa cái chết.” Glacis thở dài.
Là một thành viên tương lai của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Klein hỏi lại với sự mẫn cảm nghề nghiệp:
“Một dược sĩ rất giỏi? Đơn thuốc rất thần kỳ?”
Thần kỳ? Thần kỳ như nào? Liệu có thuộc phạm trù phi phàm không?
“Ông ấy nói đó là bài thuốc dân gian đến từ Renburg, tóm lại là chữa được chứng bệnh của tôi.” Glacis đáp, không hề cảm nhận được sự dị thường gì.
Dược sĩ chuyên điều chế bài thuốc dân gian? Klein gõ ấn đường như tự hỏi:
“Tên ông ta là gì? Đang ở nơi nào? Anh biết đó, người xem bói không cách nào cam đoan là mình sẽ không bị bệnh, có lẽ mai sau tôi cần phải tới chỗ ông ấy mua thuốc ấy chứ.”
Thông qua giáo sư và đám học sinh nên Klein biết hệ thống chữa bệnh tiên tiến hiện đại mới được thành hình ở thế giới này, có một số bệnh tật gần như không cách nào cứu chữa, cho nên bài thuốc thần kỳ và dược sĩ giỏi vẫn còn chỗ dụng võ, nên hiểu biết sơ qua cũng không tệ, có khi tới lúc nào đó lại cần.
Glacis thản nhiên đáp:
“Ông ta tên là Lawson Darkwade, có một cửa hiệu nhỏ ở số 18 phố Vlad thuộc quận Đông, tên Cửa hàng Thảo dược Dân gian Lawson.”
“Cảm ơn.” Klein lặng lẽ ghi nhớ, rồi chân thành nói.
Glacis quay người dẫn hắn tới chỗ của mình, lúc này Angelica đã pha xong cà phê và bưng tới.
So với cà phê Southville, hương của cà phê Dipsy đậm đà hơn nhiều, nhưng vị thì kém hơn hẳn... Klein nhấp một ngụm, thưởng thức một lúc.
Glacis thấy hắn đặt tách cà phê men trắng xuống, vội vàng nói:
“Ngài Moretti, liệu tôi có thể nhờ anh xem bói giúp tôi một lần không? Tôi sẽ trả phí theo giá anh quy định.”
“8 penny là đủ rồi, tạm thời tôi không tăng giá.” Klein đang hy vọng có người tìm mình xem bói, “Cần tới phòng xem bói không?”
“Được thôi, phòng Topaz.” Glacis quen thuộc hơn nên đi trước dẫn đường.
Vào phòng, khóa trái cửa gỗ lại, Klein ngồi vào sau bàn, trầm giọng hỏi:
“Ngài Glacis, anh muốn bói toán chuyện gì?”
“Tôi có một cơ hội đầu tư, nhưng số tiền khá nhiều, nếu thất bại tôi và gia đình sẽ bị đả kích nặng nề, tôi muốn xem bói xem liệu có thuận lợi không.” Glacis chủ động nói, “Bản thân tôi đã dùng bài Tarot xem bói một lần, ừm, là xem bói sau khi làm cho tâm linh thật tinh khiết, được kết quả không tệ. Đúng vậy, là tôi tự giải đọc, nhưng tôi không hề làm trái với một số nguyên tắc tượng trưng.”
Klein ngẫm nghĩ, tò mò nói:
“Vậy anh miêu tả cụ thể chuyện như nào một lần, rồi đưa ra thông tin bản thân, nếu có thể biết đối phương thì tốt hơn, để chúng ta bói bản đồ sao.”
“Được.” Glacis suy tư rồi nói, “Khi khảo sát ở dãy núi Hornacis, ngài Lanevus đã phát hiện một quặng sắt với sản lượng khá lớn, cho ra chất lượng rất tốt. Anh ta bỏ hết tiền tiết kiệm mua mảnh đất đó, cũng mời công ty chuyên nghiệp tới thăm dò, nhận được kết luận rất tốt.
Anh ta thiếu nguồn vốn đầu tư khai thác nên đã thành lập một công ty sắt thép, định dùng hạng mục này để vay vốn ngân hàng, đồng thời phát hành cổ phiếu với tỉ lệ nhất định để gom tài chính. Kế hoạch này tạm thời đang trong giai đoạn ngầm trù bị cho nên lợi tức khá cao.”
Vì dạo này hay đọc báo, lại là “chuyên gia lịch sử” nên Klein biết thế giới này có cổ phiếu, biết chắc chắn khái niệm này tới từ Rossell Đại Đế, ừm, lại là ông ta.
Trong quá trình thuộc địa hóa lục địa Nam, ông ta thành lập Công ty Tây Balam, thông qua việc phát hành cổ phiếu để gom vốn mà giải quyết thuận lợi vấn đề tài chính, nhận lấy phần tiền đầu tiên khi cướp được lợi ích thực dân.
Bởi vì lợi tức cao cho nên từ đó về sau những chuyện tương tự tiếp tục xảy ra, ví dụ như cổ phiếu đường sắt, cổ phiếu khai khoáng, cổ phiếu sử dụng khai phá hơi nước... Có chỗ thành công, cũng có chỗ thất bại, vì thế đã hình thành nên những tổ chức như Sàn Giao dịch Chứng khoán Backlund.
Ngoài ra, Rossell Đại Đế còn làm ra trái phiếu nhà nước, hay quỹ tín thác này nọ. Người người noi theo đến nay đã trở thành phương thức đầu tư ổn định nhất, hàng năm nhận được lợi tức 4 - 6%.
Klein nhớ rõ Benson từng nói rằng nếu có thể được thừa kế tài sản 3000 bảng thì khỏi cần phải làm việc vất vả nữa, bởi lợi tức hàng năm ổn định chừng 5%, đại khái là 150 bảng, tương đương với lương một năm hiện tại của Klein rồi.
Đây đúng là tầng lớp ăn lợi tức của chủ nghĩa tư bản rồi còn gì... Klein khẽ than một tiếng, châm chước rồi hỏi:
“Anh chắc rằng chuyện này không có vấn đề chứ? Lanevus có phải người đáng tin không?”
“Tôi đọc qua báo cáo về giấy tờ và thăm dò điền sản của anh ta rồi, có đóng dấu của cơ quan nhà nước ở hạt Sivellaus và thư xác nhận của công ty chuyên nghiệp, hơn nữa văn phòng của Lanevus còn có ảnh chụp của ta ta, Tước sĩ William và ngài thị trưởng nữa.” Glacis gật đầu.
Ảnh chụp chung? Ảnh đó chẳng thể hiện được điều gì... Được sinh ra ở thời đại tri thức bùng nổ nên Klein đã gặp chuyện tương tự nhiều quá rồi, chẳng vì thế mà tin tưởng.
Có điều hắn tin hay không cũng vô dụng, chỉ có thể cầm bút vẽ bản đồ sao tương ứng theo những tin tức quan trọng mà Glacis cung cấp.
Thật lâu sau, Klein chỉ vào bản đồ sao, nói:
“Chắc chính anh cũng nhìn thấy được chuyện này không thuận lợi, mặt ngoài thì phồn hoa mà bên dưới là vách núi đen, là vực sâu. Theo ý bói toán của tôi ấy là hãy vòng qua nó, tránh nó đi.”
“...” Glacis im lặng, mấy lần mở miệng định nói nhưng cuối cùng lại khép lại.
Mấy phút sau, anh ta gượng cười, nói:
“Về nhà rồi tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Nghe câu trả lời đó, Klein chỉ có thể lắc đầu, cảm nhận nỗi bất đắc dĩ mà một vị “Thầy Bói” hẳn có:
“Thầy Bói” chỉ có thể đưa ra lời khuyên chứ không quyết định thay người ta được.
Hai người vừa rời khỏi phòng Topaz thì Angelica đi đến:
“Ngài Moretti, có người tới tìm ngài xem bói.”
Nói tới đây, cô ta khẽ bồi thêm một câu:
“Tôi không đề cử cho ngài ấy, mà ngài ấy cũng chưa nhìn qua sách ảnh.”
Thanh danh lan truyền rồi à? Klein nghi ngờ đi tới sảnh tiếp đón.