Sau sườn núi Thanh Vân.
Hứa Lạc Trần vô cùng nghiêm túc truyền thụ tri thức đan đạo.
Diệp Bình thì tập trung tinh thần mà nghe.
"Tiểu sư đệ, là dược thì có ba phần độc, đây là luật thép không thể thay đổi được."
"Nhưng muốn chân chính luyện ra đan dược không độc, ngươi có biết điểm chính là gì không?"
Hứa Lạc Trần hỏi.
"Không biết."
Diệp Bình nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được.
Nếu dược luôn có ba phần độc là luật thép, thì về lý luận, cơ bản là không có khả năng luyện ra đan dược mà không có độc a.
Tuy chưa từng luyện đan, nhưng kiếp trước Diệp Bình cũng có biết chút kiến thức Đông y.
Độc tố của dược liệu, thiên kì bách quái, có thể một loại dược nào đó là đại bổ, nhưng dương thịnh quá, nên người thể hư không được dùng đồ quá bổ, nếu không rất dễ bị bổ quá mà chết.
Để áp chế bớt phần dương thịnh này, nhất định phải bỏ dược vật nhiều âm vào, nhưng dược vật nghiêng âm cũng có khuyết điểm, ngươi lại phải bỏ thêm dược liệu khác nữa để hạ âm, giảm bớt độc tính của nó.
Mà một khi bỏ nhiều loại dược liệu vào với nhau, chúng sẽ sinh ra một ít độc tố hỗn hợp.
Cho nên muốn giải quyết phiền phức này, về mặt lý luận là không làm được.
Còn một điều quan trọng nữa, chính là có thể hiểu đan dược không độc là một dạng đan dược toàn năng, dù có là thể chất gì, là dạng tồn tại nào, trong bất kì tình huống nào cũng có thể dùng được.
Cho nên Diệp Bình thật sự không nghĩ ra cách để giải quyết độc tố trong đan dược.
Nhưng Hứa Lạc Trần chỉ cười nhạt, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Kỳ thực rất đơn giản, không dùng dược liệu, chẳng phải sẽ không có độc trong đan dược sao?"
Hứa Lạc Trần mở miệng.
Diệp Bình không khỏi sửng sốt.
Mới nghe có vẻ rất có lý.
Nhưng mà… không dùng dược liệu, có thể luyện đan sao?
Lạc Trần sư huynh, tuy ta không biết gì, nhưng ta cũng không phải là ngu ngốc nha.
Diệp Bình trầm mặc.
Hắn không biết nên nói gì.
Cảm giác hơi thái quá a.
Cảm nhận được sự biến đổi của Diệp Bình, Hứa Lạc Trần không chút kinh hoảng, ngược lại càng trấn định hơn.
"Diệp sư đệ, ngươi có nghĩ sư huynh đang nói khoác với ngươi không?"
Hứa Lạc Trần mở miệng, thần sắc bình tĩnh.
"Đương nhiên không dám."
Diệp Bình lắc đầu, phủ nhận.
Tuy đúng là trong lòng hơi không tin, nhưng Diệp Bình quả thật không hề nghĩ Hứa Lạc Trần đang lừa dối mình, chỉ là cảm thấy có hơi quá mức.
Hứa Lạc Trần khẽ cười.
"Trong lòng ngươi nghi ngờ, chuyện này rất bình thường, nhưng nếu thuật luyện đan ta dạy cho ngươi giống với phương pháp luyện đan thông thường, vậy làm sao gọi là độc nhất vô nhị?"
Hứa Lạc Trần cười tự tin.
Diệp Bình trầm tư.
Đúng vậy, đồ do cao nhân tuyệt thế truyền thụ, sao có thể giống với đồ do người thường truyền thụ?
Diệp Bình chưa kịp nói gì, Hứa Lạc Trần đã nói tiếp.
"Tiểu sư đệ, ngươi thấy nghi ngờ là chuyện bình thường, bởi vì ngươi không biết, ngươi không rõ, cho nên ngươi mới thấy khó hiểu."
"Cũng giống như, khi ngươi còn là người phàm, có người nói với ngươi rằng, trên thế gian này có kiếm tiên tuyệt thế, có thể một kiếm chém vỡ một ngôi sao, ngươi có tin không?"
Hứa Lạc Trần chầm chậm nói.
Diệp Bình nghe vậy hiểu ngay.
Đúng vậy, rất nhiều chuyện không phải không thể xảy ra, mà là mình không làm được, nên mới cảm thấy là không thể. Nhưng mình không làm được, không có nghĩa là người khác trong thế gian này không làm được.
Nghĩ vậy, Diệp Bình bèn nói.
"Đa tạ sư huynh đã giải đáp nghi hoặc, sư đệ là ếch ngồi đáy giếng rồi."
Diệp Bình đã hiểu thấu, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, không ngờ có một ngày mình lại thành kẻ ếch ngồi đáy giếng.
"Không cần tự trách." Hứa Lạc Trần cười ôn hòa, nói tiếp.
"Bí quyết của luyện đan không độc là ở chỗ không cần dược liệu. Tiểu sư đệ, thuật luyện đan, đơn giản có ba bước, lấy dược liệu, linh hỏa luyện, và lấy đạo pháp ngưng đan."
"Nhưng căn bản của dược liệu là cái gì?"
Hứa Lạc Trần nhìn Diệp Bình, nghiêm túc hỏi.
Căn bản của dược liệu là cái gì?
Diệp Bình nhíu mày, không biết trả lời làm sao.
Thấy Diệp Bình mãi không đáp được, Hứa Lạc Trần trả lời luôn.
"Căn bản của dược liệu chính là linh khí."
"Linh dược trong trời đất, đều mọc ở những nơi có linh khí, cho nên dược liệu là một hình thức linh khí ngưng tụ lại mà thành."
"Nhưng vì sao dược liệu có độc tính? Là bởi vì linh khí không bẩn, chính là vật tinh thuần nhất trong trời đất, nhưng khi sinh ra và phát triển, bị hậu thiên ngũ hành chi khí nhiễm vào, cho nên bị tích tụ khí ô uế."
"Do đó mới tạo ra độc tố."
"Cho nên luyện đan không độc, chính là không dùng dược liệu, mà trực tiếp ngưng tụ linh khí trời đất, dùng đạo pháp vô thượng ngưng tụ đan dược cực phẩm, ngươi hiểu chưa?"
Hứa Lạc Trần lời như châu ngọc, nhất là câu sau cùng, âm vang như tiếng chuông, vang vọng trong đầu Diệp Bình.
Trực tiếp ngưng tụ linh khí trời đất, dùng đạo pháp vô thượng ngưng tụ ra đan dược cực phẩm?
Đây…
Đây…
Đây…
Nếu nói ban nãy, Diệp Bình còn nghi ngờ Hứa Lạc Trần đùa bỡn với mình, thì sau khi nghe lời lý luận này, trong lòng Diệp Bình tức thì chấn động không thôi.
Hắn không hề có tí ti nghi ngờ nào cả, bởi vì lý luận này nghe có vẻ rất là chính xác.
Thiên tài địa bảo của thế giới tu tiên cất chứa cái gì?
Chính là linh khí.
Cho nên Hứa Lạc Trần nói hoàn toàn không sai.
Dược liệu chính là một hình thái chuyển hoán khác của linh khí.
Mà dược liệu có độc tố, là bởi vì nhiễm phải hậu thiên ngũ hành chi khí.
Đây là sự khác biệt của tiên thiên và hậu thiên.
Giống như người khi chưa sinh ra, chính là thân thể tiên thiên.
Nhưng sau khi sinh ra, sẽ ngay lập tức trở thành thân thể hậu thiên.
Trừ phi không hít thở, không ăn, không uống, không dính nhiễm bất kì một vật ngũ hành nào, nhưng điều này cơ bản là không làm được.
Lý luận của Lạc Trần sư huynh nghe thì có vẻ rất khó, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệp Bình lại thấy nó vô cùng đơn giản.
Trực tiếp lấy thiên địa linh khí, ngưng tụ thành đan dược.
Loại đan dược như này, đương nhiên không thể có độc trong đan, bởi vì nó không phải do luyện chế dược liệu mà thành, mà là ngưng tụ thiên địa linh khí mà thành.
"Sư đệ hiểu rồi."
Diệp Bình đã hoàn toàn tín phục Lạc Trần sư huynh.
Chút nghi hoặc trong lòng cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
"Được, rất tốt, nếu Diệp sư đệ đã minh ngộ, phương pháp luyện đan không độc được ghi hết trong quyển sách này, ngươi lĩnh ngộ cho tốt, lúc nào luyện ra đan, thì hãy tới tìm sư huynh."
Hứa Lạc Trần nói, đưa một quyển thư tịch cho Diệp Bình.
"Đa tạ sư huynh ban thưởng pháp."
Diệp Bình cực kì trịnh trọng nhận đan thư, trong mắt đầy kích động.
Phương pháp luyện đan không độc a.
Nếu mình nắm giữ được thuật luyện đan này, sau này chẳng phải là có thể dùng dược thăng cấp hay sao? Không cần phải lo tác dụng phụ?
"Tiểu sư đệ, còn gì thắc mắc không? Nếu không hiểu, cứ việc nói ra."
Đưa thư tịch cho Diệp Bình xong, Hứa Lạc Trần hỏi.
Nếu không có gì nữa, thì y đi thôi.
Nhưng nhắc tới thắc mắc, thì đúng là Diệp Bình có một cái.
"Sư đệ quả thật có một thắc mắc, mong sư huynh giải đáp."
"Thắc mắc gì?"
"Sư huynh, nếu trong tình huống không có tu luyện, có thể dùng Luyện Khí Đan không?"
Diệp Bình đầy tò mò hỏi.
Không tu luyện thì có thể dùng Luyện Khí Đan không?
Hứa Lạc Trần hầu như chẳng cần suy nghĩ, trả lời ngay.
"Đối với tu sĩ, Luyện Khí Đan chính là đan dược đại bổ, nhưng đối với tu sĩ không có tu vi, thì có dùng cũng không tạo ra được tác dụng gì, đơn giản chỉ có thể giúp uẩn dưỡng linh mạch mà thôi."
Điều Hứa Lạc Trần nói, là kiến thức thông thường.
Đưa Luyện Khí Đan cho người thường không phải tu sĩ Luyện Khí Cảnh, sẽ không độc chết đối phương, cũng sẽ không bạo thể, nhưng tác dụng không nhiều, chỉ có thể uẩn dưỡng linh mạch, chỉ có một vài đại tông môn hoặc một ít thế gia tu hành mới làm như vậy.
Dù sao giá cả một viên Luyện Khí Đan không nhỏ, ai đi lấy nó để uẩn dưỡng linh mạch bao giờ?
"Đã hiểu, đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Diệp Bình gật đầu, coi như đã rõ.
Nhưng Hứa Lạc Trần đã tiếp tục: "Nếu sau này còn có chỗ nào không hiểu, có thể đến Tàng Kinh Các xem bí tịch đan thư ở đó, đa phần các vấn đề đều có ở trong sách."
Hứa Lạc Trần nhắc với thiện ý.
Tàng Kinh Các của tông môn tuy ít thư tịch, nhưng thư tịch cơ bản thì rất nhiều, rất nhiều những vấn đề thường thức cũng đều có ở trong đó, giúp Diệp Bình đỡ phải bối rối vì những vấn đề nhỏ.
Diệp Bình nghe cái hiểu ngay.
Dạo này toàn lo lĩnh ngộ vết kiếm, cho nên quên mất thứ gọi là Tàng Kinh Các này.
Diệp Bình lập tức cảm ơn Hứa Lạc Trần lần nữa.
"Được. Sư huynh không quấy rầy ngươi nữa, Diệp sư đệ học tập phương pháp đan đạo cho tốt, luyện ra được đan dược thì đến tìm sư huynh, nếu luyện không ra thì cũng không nên nôn nóng, dù sao đại đạo những ba ngàn."
Hứa Lạc Trần dặn câu cuối rồi rời đi, mặt mũi tươi roi rói, tâm tình vô cùng tốt.
Nhìn đi, đây mới là làm tấm gương tốt.
Nhìn đi, đây mới là thụ nghiệp truyền đạo.
Nhìn mình.
Rồi nhìn đại sư huynh.
Ài, một xíu kiên trì cũng không có.
Sau này làm sao kế thừa chức vị chưởng môn.
Sau này mình có nên cạnh tranh chức vị chưởng môn không?
Trong lòng Hứa Lạc Trần vô cùng thỏa mãn, thậm chí đã bắt đầu suy tư đến chuyện có nên tranh chức chưởng môn với Tô Trường Ngự không.
Mà lúc này.
Sau sườn núi.
Diệp Bình bắt đầu lật bí tịch luyện đan không độc ra xem.