Thanh Vân Sơn Mạch.
Vương Trác Vũ đang rất vui vẻ.
Y đã vượt qua kì kiểm tra Trận Pháp Sư sơ khảo.
Tháng sau sẽ được tham gia kiểm tra chung khảo.
Chỉ cần vượt qua kì kiểm tra chung khảo, sẽ trở thành Trận Pháp Sư chính thức.
Sau đó, đi bố trí trận pháp cho người ta, ít thì kiếm bảy tám miếng Linh Thạch, nếu gặp được chủ sộp, không chừng sẽ được hơn mười miếng Linh Thạch.
Hơn nữa Thanh Vân Đạo tông có quy tắc, tiền kiếm ra chia 4:6, tông môn sáu mình bốn, sau mười năm học có sở thành, thì tông môn bốn mình sáu.
Nghĩ tới đây, Vương Trác Vũ càng thêm vui sướng.
Hiện giờ, lúc nào cũng đau khổ trông mong, đừng nói Linh Thạch, trên người y chả có được mấy lượng hoàng kim, lần này xuống núi tham gia khảo hạch, là Thái Hoa đạo nhân nổi lòng từ bi, cho y hai mươi lượng hoàng kim làm lộ phí.
Nên Vương Trác Vũ tràn đầy mong đợi với tương lai.
Lúc đang đi lên núi, y nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là Diệp Bình à.
Vương Trác Vũ kinh ngạc.
Không phải Diệp Bình đi tham gia Thanh Châu đại hội kiếm đạo à? Sao về nhanh vậy?
Vương Trác Vũ buộc miệng kêu to.
"Là tiểu sư đệ phải không?"
Theo tiếng nói vọng tới.
Trong núi.
Diệp Bình đang chú tâm suy nghĩ giật mình.
Hắn đang đứng ở sườn núi, có lẽ là vì quá nhớ về tông môn, nên không phát giác ở phía xa có người.
Diệp Bình quay đầu qua, mặt đầy vui mừng.
"Vương sư huynh."
Diệp Bình mừng rỡ, hơn hai tháng không nhìn thấy các sư huynh, đương nhiên rất nhớ.
Diệp Bình hô to, vội vàng đi xuống, đi tới trước mặt Vương Trác Vũ.
"Tiểu sư đệ, không phải đệ đi Thanh Châu Cổ Thành à? Sao đã trở về? Còn nữa, Đại sư huynh đâu?"
Vương Trác Vũ tò mò, chủ yếu nhất là, Tô Trường Ngự đâu?
"Đại hội kiếm đạo kết thúc rồi, Đại sư huynh đã đi trước, đệ không biết huynh ấy đi đâu, chắc đã quay về tông môn, Vương sư huynh, huynh từ đâu về vậy?"
Diệp Bình vui lắm. Hắn đi suốt bốn ngày đêm, cuối cùng cũng về tới Thanh Vân Đạo tông, giờ nhìn thấy Tam sư huynh, trong lòng tự nhiên tốt hơn rất nhiều.
"A, sư huynh ta đi ra ngoài làm ít chuyện, tiểu sư đệ, vừa đi vừa nói chuyện."
Vương Trác Vũ rất thoải mái.
"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, Diệp sư đệ đứng thứ mấy?"
Vương Trác Vũ tùy tiện hỏi.
"Cái này..."
Diệp Bình trầm tư, hắn không biết nên nói mình thứ mấy, nói thứ hai không phải là không được, nhưng vấn đề là mình vẫn còn chưa đánh trận cuối cùng, Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đã bị Ma Thần Giáo công kích mà chấm dứt.
Nên Diệp Bình chính xác không biết nên nói mình thứ mấy.
Thấy Diệp Bình cả buổi không nói lời nào, Vương Trác Vũ hiểu ngay.
Chắc không có hạng nào, nên ngượng đây.
Vương Trác Vũ vỗ vai Diệp Bình: "Tiểu sư đệ, kiếm đạo nhất mạch, rất là gian khổ, nhưng đệ đừng nản chí, quay về tông môn nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nữa sư huynh sẽ dạy đệ trận đạo."
Vương Trác Vũ nói với giọng rất tự tin.
Mấy ngày nay y đi xuống núi, tập trung toàn lực để thi kiểm tra trận pháp, cơ bản là không biết chuyện ở đại hội Thanh Châu, nên mới nói năng tùy tiện như vậy.
Nghe thấy Vương Trác Vũ muốn dạy mình trận pháp, Diệp Bình lập tức lên tinh thần.
Lúc trước học được trận pháp thời gian, hắn rất là sung sướng, lần này xuống núi cuối cùng Diệp Bình cũng đã hiểu trận pháp quan trọng tới mức nào.
Giống như lúc ở mộ quỷ Lâm Hà, nếu mình tinh thông trận pháp, khốn trận đó có là cái gì!
Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi cảm kích nói: "Đa tạ Vương sư huynh."
"Không có gì, là người một nhà, không cần phải khách khí như thế."
Vương Trác Vũ không nghĩ gì cả, chỉ nghĩ có lẽ nên dạy cho Diệp Bình trận pháp, để sau này mình vượt qua kì kiểm tra trận pháp thành công, trở thành một Trận Pháp Sư chính thức, còn có thể dẫn Diệp Bình theo để làm trợ thủ cho mình.
Thứ nhất là tiết kiệm được thời gian, hai là có thể thu được nhiều tiền hơn.
Nghĩ tới đây, Vương Trác Vũ nở nụ cười.
Lúc này.
Thanh Vân Đạo tông.
Thái Hoa đạo nhân đứng trên sườn núi, nhìn xuống dưới núi.
Thanh Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông không thể nào không biết.
Mấy hôm trước đi với Thập Lượng Kim tới chỗ đánh cược, nhưng còn chưa tới nơi, thì Thanh Châu Cổ Thành xảy ra chuyện.
Thái Hoa đạo nhân vô cùng lo lắng, mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ không yên.
Ông rất lo, lo Diệp Bình và Tô Trường Ngự gặp phải bất hạnh.
Nếu biết trước như thế, ông thà không cho Diệp Bình và Tô Trường Ngự đi tham gia Đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Thái Hoa đạo nhân nhìn không chớp mắt xuống dưới núi, mong chờ nhìn thấy bóng dáng Diệp Bình và Tô Trường Ngự chạy về.
Từ khi biết được Thanh Châu xảy ra chuyện, Thái Hoa đạo nhân liền quay về ngay.
Nên ông không biết những lời đồn ở bên ngoài.
Có thể là sợ hãi, cũng có thể là trốn tránh, Thái Hoa đạo nhân thà ở trong tông môn một mình chờ Diệp Bình và Tô Trường Ngự trở về, chứ không muốn nghe thấy tin dữ.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân đã nghĩ thông suốt, nếu trong vòng bảy ngày, Diệp Bình và Tô Trường Ngự vẫn không về, dù có chết ông cũng sẽ đi Thanh Châu Cổ Thành.
Thái Hoa đạo nhân còn đang suy nghĩ, thì nhìn thấy hai bóng người cách đó không xa.
Thái Hoa đạo nhân lập tức kích động.
Ông vội nhìn chăm chú, nhìn xong còn kích động hơn.
Là Diệp Bình!
Lúc Thái Hoa đạo nhân thấy người tới là Diệp Bình, ông vô cùng kích động.
Sự lo lắng luôn đè nặng trong lòng cuối cùng đã không còn.
Không có việc gì là được.
Không có việc gì là được.
Thái Hoa đạo nhân không ngừng thầm nhủ, mãi tới khi nhìn thấy người còn lại không phải Tô Trường Ngự, mà là Vương Trác Vũ.
Tô Trường Ngự đâu???
Thái Hoa đạo nhân nghi hoặc, nhưng hiện giờ ông không có thời gian để nghi hoặc, ông vội chạy về phía Diệp Bình.
"Tiểu sư đệ, không phải Tam sư huynh nói khoác, kiếm đạo của Đại sư huynh tuy rất mạnh, nhưng trước mặt trận đạo của ta thì không là cái gì cả."
"Có lẽ bây giờ đệ không tin đâu, nhưng chờ qua mấy ngày nữa, sư huynh sẽ cho đệ thấy, cái gì gọi là trận pháp chi đạo."
Vương Trác Vũ đang vui vẻ quá, nên bắt đầu khoe khoang, nhưng hắn lại không hề nghĩ là mình khoác lác, theo y, không phải là y quá mạnh, mà là Tô Trường Ngự quá yếu.
Cả tông môn có ai mà không biết Tô Trường Ngự chỉ luyện một bộ kiếm pháp mãi mà không xong, cho nên, nếu y thật sự thông qua kì kiểm tra trận pháp, trở thành một Trận Pháp Sư chính thức, thì mười Tô Trường Ngự cũng không đánh lại một Vương Trác Vũ.
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Thái Hoa đạo nhân bất ngờ xuất hiện trước mặt hai người.
Trông thấy Thái Hoa đạo nhân, Vương Trác Vũ lập tức đầy đắc ý nói: "Sư phụ, ta đã thông..."
"Cút sang một bên."
Không đợi Vương Trác Vũ nói xong mình đã thông qua khảo hạch, Thái Hoa đạo nhân đã lên tiếng ngắt ngang, thái độ của ông làm Vương Trác Vũ ngơ ngác.
Ta trăm cay nghìn đắng mới thông qua được kì kiểm tra Trận Pháp Sư sơ thẩm, mà người lại bảo ta cút sang một bên?
Người bảo ta cút sang một bên hả?
Người bảo cây rụng tiền tương lai của Thanh Vân Đạo tông cút sang một bên? =))
Được, sư phụ ngài cứ từ từ trò chuyện, ta đi trước.
Ngơ ngác xong, Vương Trác Vũ không nổi giận, bỏ đi.
Thái Hoa đạo nhân vô cùng gấp gáp.
"Diệp Bình, Đại sư huynh của ngươi đâu?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi.
"Hở? Đại sư huynh vẫn còn chưa về sao?"
Diệp Bình kinh ngạc.
Hắn tưởng Đại sư huynh đã về rồi, không hề biết người kia vẫn còn chưa về.
"Không phải nó đi với ngươi sao?"
Không hiểu sao Thái Hoa đạo nhân cảm thấy có hơi không ổn.
"Chưởng môn, hôm Ma Thần Giáo tập kích Thanh Châu, ta và Đại sư huynh đã tách nhau ra. Hẳn là Đại sư huynh đã ra khỏi thành, vì sau đó ta có quay lại Thanh Châu Cổ Thành nhưng không hề nhìn thấy Đại sư huynh, chắc Đại sư huynh đang đi làm chuyện gì đó. Chưởng môn yên tâm, ngài hiểu rõ Đại sư huynh mà, với thực lực của huynh ấy, làm sao gặp nguy hiểm gì được."
Diệp Bình vội lên tiếng.
Thái Hoa đạo nhân nghe thế, càng thêm luống cuống.
Là vì hiểu rõ thực lực của Tô Trường Ngự, nên ông mới sợ.
Tuy trong lòng lo sợ, bên ngoài Thái Hoa đạo nhân vẫn vô cùng bình tĩnh.
"Đi đi, nếu đã về rồi, thì trong khoảng thời gian này ở lại trong tông môn chờ đợi, theo những sư huynh khác học hành cho tốt, sư phụ phải đi xuống núi một chuyến, đọc bản dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách, sau khi trở về, sẽ chính thức thu ngươi làm đồ đệ."
Bề ngoài Thái Hoa đạo nhân tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đang vô cùng sốt ruột, ông định xuống núi đi hỏi tìm tung tích Tô Trường Ngự.
"Dạ, Chưởng Môn!"
Nghe thấy chưởng môn muốn thu mình làm đồ đệ chính thức, Diệp Bình càng thêm hưng phấn.
Thái Hoa đạo nhân không nói gì thêm, một mình xuống núi.
Diệp Bình vội chạy ra sau núi, bắt đầu tu luyện.
Đã thu được nhiều công đức ở Thanh Châu Cổ Thành như vậy, đương nhiên phải tận dụng cho tốt.