Đêm khuya.
Khảo hạch luyện đan của Bạch Vân cổ thành đã kết thúc.
Các trưởng lão Bạch Vân cổ thành, thiết yến mời Diệp Bình và Hứa Lạc Trần ở lại ăn cơm.
Nhưng Hứa Lạc Trần không muốn ở lại, y muốn rời khỏi đây thật lẹ.
Vì y biết, mình mà tham dự, thế nào câu hỏi đầu tiên cũng sẽ là, y đã luyện ra Kim Đan như thế nào.
Nên, đương nhiên Hứa Lạc Trần không muốn ở lại nơi này.
Lấy được lệnh bài luyện đan sư rồi, Hứa Lạc Trần lập tức dẫn Diệp Bình đi ngay đêm đó.
Ban đêm.
Bầu trời đầy sao.
Hứa Lạc Trần với Diệp Bình đi về phía Thanh Vân đạo tông.
Dọc đường đi, Hứa Lạc Trần trông rất bình tĩnh, nhưng trong mắt không giấu được nụ cười.
Cuối cùng cũng có được lệnh bài luyện đan sư rồi.
Cuối cùng mình cũng đã trở thành một luyện đan sư hợp cách.
Trở thành luyện đan sư hợp cách, có nhiều lợi ích lắm, đi tới đâu người ta cũng phải tôn trọng mình.
Và nhất là, cuối cùng mình cũng đã có thể đi ra ngoài kiếm tiền.
Không còn cảnh hôm nào cũng phải nhận tài nguyên từ tông môn, hôm nào cũng sống khổ sống sở.
Tuy từ hồi Diệp Bình tới, đãi ngộ của tông môn đã tăng lên không ít, nhưng mà thứ như tiền tài, để mình tự kiếm, tự xài vẫn sướng hơn.
Dọc đường đi, Hứa Lạc Trần không nói lời nào.
Diệp Bình đi theo sau lưng, cũng chìm trong suy nghĩ.
Thấy không khí quá ngột ngạt.
Hứa Lạc Trần chủ động phá vỡ yên lặng, gọi.
"Tiểu sư đệ."
Diệp Bình đáp lời.
"Dạ, Nhị sư huynh?"
"Đệ tới tông môn bao lâu rồi?"
Hứa Lạc Trần hỏi với vẻ tùy tiện.
"Không nhiều không ít, được nửa năm."
Diệp Bình cẩn thận tính toán, từ lúc bái nhập tông môn đến bây giờ, đúng là vừa vặn nửa năm.
"Nửa năm?"
Hứa Lạc Trần nghe mà kinh ngạc, y cứ tưởng Diệp Bình tới tông môn đã mấy năm rồi cơ.
Không ngờ, mới chỉ có nửa năm.
Nhìn Diệp Bình, rồi nhìn lại mình.
Hứa Lạc Trần không khỏi thở dài trong lòng.
Chỉ trong nửa năm, Diệp Bình đã có kiếm pháp siêu quần, luyện đan vô song, trận pháp hạng nhất, về cơ bản là một tu sĩ toàn năng.
Đáng sợ hơn là, đó mới chỉ là nửa năm, chứ nếu là năm ba năm, có trời mới biết Diệp Bình sẽ trưởng thành tới trình độ nào.
Nhìn lại mình, ở Thanh Vân đạo tông hai mươi mấy năm, thế mà mới chỉ vừa thông qua khảo hạch luyện đan.
Người so với người, thật là tức muốn chết người.
Hứa Lạc Trần hỏi tiếp.
"Tiểu sư đệ, có chuyện này, quên chưa hỏi được, phụ thân mẫu thân đệ ở đâu?"
Hứa Lạc Trần hỏi.
"Phụ mẫu?"
Diệp Bình lắc đầu chẳng chút do dự, hắn cũng không biết phụ thân mẫu thân mình ở đâu nữa.
Ba năm trước, khi chuyển kiếp tới đây, hắn đã không biết phụ thân mẫu thân mình là ai, từ nhỏ đã là cô nhi, chỉ biết mình là người Tấn quốc.
"Hồi sư huynh, sư đệ từ nhỏ đã là cô nhi, không biết phụ thân mẫu thân ở đâu cả."
Diệp Bình trả lời, hắn chẳng có tình cảm gì với phụ mẫu mình, một là chưa từng gặp mặt, hai là hắn là người chuyển kiếp mà đến.
"Ài, thì ra đều là người đáng thương."
Hứa Lạc Trần thở dài.
Diệp Bình hỏi lại.
"Nhị sư huynh, vậy phụ thân mẫu thân huynh thì sao?"
Diệp Bình tò mò nhìn Hứa Lạc Trần.
"Giống ngươi thôi. Mấy mươi năm trước, Thanh Châu gặp phải đại nạn, nghe nói là có bảo vật xuất thế gì đó, dẫn tới hai đại cường giả quyết đấu sống chết với nhau, phá tan dãy núi Thanh Châu, khiến lũ lụt tràn lan, không biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan."
"Ta cũng là trở thành cô nhi từ trận tai họa đó, được sư phụ nhận về nuôi."
Có lẽ hiện giờ trong lòng đang thoải mái, vì Hứa Lạc Trần chưa bao giờ muốn nói về chuyện này với ai.
Nhưng hôm nay, y lại chủ động mở miệng, kể cho Diệp Bình nghe.
"Sư huynh, vậy nhất định là phụ mẫu của huynh vẫn còn sống ở nhân gian, chẳng qua là nhất thời chưa tìm được huynh, nhưng đệ tin rằng, có một ngày, phụ thân huynh nhất định sẽ tìm được huynh."
Diệp Bình an ủi.
Hứa Lạc Trần cười khẽ, y đã không quan tâm cái tình cảm này, dù gì từ nhỏ đến lớn cũng có thấy nhau bao giờ đâu, nếu bảo là có tình cảm, vậy rõ ràng là giả.
Hai người lại tiếp tục im lặng, một đường trở về Thanh Vân đạo tông.
Cũng vào lúc này.
Cực bắc Thanh Châu.
Dưới một vực sâu.
Một đoàn người xuất hiện ở đây.
Nơi này là Thanh Châu ma uyên, cắt ngang qua Thanh Châu và Ly Châu, cái ma uyên này nghe tin đồn là do vô số oan hồn của dân chúng trong trận kiếp nạn của Thanh Châu năm đó ngưng tụ mà thành.
Trong ma uyên, ngập tràn oán khí, cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không dám thoải mái đi vào nơi này.
Người đang đi ở trong ma uyên lúc này, trong tay cầm một cây đèn cổ.
Một nhóm bảy người, bốn nam ba nữ, người nào cũng phong thần anh tuấn, khí chất bất phàm, nhất là nam nhân đi đầu, mặc áo bào tinh thần, ánh sáng sao bao quanh người, chỉ đứng ở đó, đã tạo cho người ta cảm giác cực kỳ cường đại.
"Tinh Hà sư huynh, ma khí ở đây hơi đậm quá nhỉ? Đây là cái chỗ quỷ gì thế?"
Ai đó lên tiếng hỏi nhỏ, mắt nhìn quét xung quanh, ánh mắt đầy phòng bị.
"Không được nói lung tung. Im lặng!"
Người được gọi là Tinh Hà kia bình tĩnh đáp trả, cây đèn cổ trong tay hắn như có thần lực, ngăn cản ma khí xung quanh.
Đoàn người cứ thế bước đi, cuối cùng thấy một cánh cửa.
Còn chưa đi vào cửa, ma khí kinh khủng đã như cuồng phong rào rạt quét tới.
Cây đèn cổ tắt lịm, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Lách tách!
Người đàn ông đi đầu khoát tay, một cây đèn cổ cháy sáng, nhưng cây đèn này khác cây đèn trước đó, trong ánh đèn có phật đà màu vàng, trấn áp tất cả tà ma.
"Phật chi đăng (đèn mỡ Phật)!"
"Tinh Hà sư huynh, ngay cả vật này mà huynh cũng có?"
"Tinh Hà sư huynh không hổ là người đứng đầu tân tú Giám Thiên Viện chúng ta, ngay cả kì vật như Phật chi đăng này mà huynh cũng có."
Mọi người mở miệng, đầy kích động.
Phật chi đăng, nghe đồn chính là thắp bằng mỡ của phật đà khi viên tịch, ẩn chứa phật lực cực mạnh, khi thắp lên, có thể trấn áp tất cả tà ma.
"Khoan nói chuyện đó."
"Lần này ngoài mặt bảo chúng ta tới điều tra Thanh Châu ma uyên, ta đã biết là không đơn giản như vậy."
"Các ngươi cẩn thận một chút, tí nữa đi vào, nhất định sẽ gặp nguy hiểm đó, hiểu không?"
Diệp Tinh Hà mở miệng.
"Dạ, Tinh Hà sư huynh."
"Dạ, Diệp sư huynh."
Mọi người gật đầu.
Diệp Tinh Hà dẫn đầu mọi người đi vào.
Đây là một đại điện.
Bên trong rất cũ nát, tất cả kiến trúc, đều đã hư hại.
Phật chi đăng tỏa ánh sáng ngời, chiếu sáng khắp xung quanh, mọi người dè dặt bước đi bên trong đại điện.
Không lâu sau, đã đi tới khu vực trung tâm.
"Là tế đàn."
Có người mở miệng, chỉ vào khu vực trung tâm.
"Có vết máu."
"Dấu máu này nhìn thật khác thường."
"Đừng đi qua, cẩn thận."
Mọi người vừa đi tới khu vực trung tâm, liền nhận ra đây là một tế đàn, chung quanh tế đàn có vết máu, song những vết máu này trông khá là cổ quái.
Lập tức có người lên tiếng nhắc mọi người cẩn thận
Một khắc sau.
Mấy tiếng rống giận dữ vang lên.
"Hống!"
"Hống!"
Trong đại điện yên tĩnh, vang lên những tiếng gào, trên tế đàn bất ngờ xuất hiện năm cái bóng.
Thanh long.
Bạch hổ.
Chu tước.
Huyền vũ.
Kỳ lân.
Đây là thánh thú của ngũ phương.
Tiếng gào cực kỳ đáng sợ, mọi người liên tục thụt lùi, trừ Diệp Tinh Hà, sáu người còn lại đều bị thương nhẹ.
Ai nấy kinh ngạc.
"Đây là thánh thú ngũ phương."
"Sao tự nhiên xuất hiện chân linh thánh thú ngũ phương?"
"Đây là chỗ quỷ gì vậy? Ngay cả chân linh của thánh thú ngũ phương mà cũng có?"
"Nơi này không thể coi thường."
Cả đám bàn tán, vô cùng kinh ngạc, không dám tin tưởng cảnh mình đang thấy.
Thánh thú ngũ phương, thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ, kỳ lân, là thánh thú của nhân tộc, còn được gọi là tiên thú.
Loại vật này, vạn năm cũng hiếm khi thấy được.
Là tồn tại vô thượng, tự cổ chí kim, có biết bao cường giả mơ ước được thánh thú cho phép, nhưng hầu như chẳng mấy ai làm được điều ấy.
"Những vết máu này, là máu của thánh thú."
Diệp Tinh Hà lên tiếng Hắn cau mày, nhìn tế đàn chăm chú.
"Máu của Thánh thú? Sao cái nơi quỷ quái này lại có máu thánh thú?"
"Chẳng lẽ, đại nạn Thanh Châu năm đó, là vì có người phát hiện nơi này cất giấu máu thánh thú ư?"
"Giỏi nhỉ! Mớ máu này còn dùng được không?"
Mọi người xôn xao, bọn họ vẫn còn đang chấn động, vì bọn họ biết, máu của thánh thú đại biểu cho cái gì.
Một giọt máu thánh thú, có thể khiến người ta lột xác, thậm chí có thể có thêm thiên địa khí vận, nên bọn họ đương nhiên kích động.
"Chân linh của mớ máu này đã tan hết, không còn tác dụng bao nhiêu, nhưng nếu dùng để luyện đan, thì vẫn dùng được. Các ngươi có thể thu thập, có điều phải cẩn thận."
Diệp Tinh Hà mở miệng, đi về phía tế đàn.
Cẩn thận quan sát tế đàn này.
Những người còn lại, thì vội vàng thu thập máu của thánh thú. Chỉ là những giọt máu này đã khô cả rồi, phải cạy từng tí ra mới lấy được.
Dù thế mọi người vẫn rất vui vẻ, đây cũng là máu của thánh thú, trên đời khó cầu.
Diệp Tinh Hà không đi thu thập thánh huyết, hắn nhìn một cái đã biết, loại thánh huyết khô cạn này, đã mất đi linh vận của mình, tác dụng chẳng còn là bao.
Đối với hắn thì chẳng còn tác dụng gì cả.
Hắn cẩn thận quan sát tế đàn.
Tế đàn này hết sức cổ quái, hắn phát hiện bên trong tế đàn, có một quả trứng đá, quả trứng đá đã vỡ tan, Diệp Tinh Hà nhặt một mảnh vỏ trứng vỡ, cẩn thận ngắm nghía.
Chừng một nén nhang sau.
Cuối cùng, Diệp Tinh Hà cũng đoán ra cái gì đó.
"Chư vị, có lẽ chúng ta sẽ gặp một phiền toái lớn."
Diệp Tinh Hà nói, làm mọi người không khỏi tò mò.
Họ đã thu xong bột máu ở chung quanh tế đàn, tò mò nhìn Diệp Tinh Hà.
"Tinh Hà sư huynh, là phiền toái gì?"
"Phiền toái lớn? Là một di tích Thanh Châu mà thôi, có bí mật gì à?"
"Đúng thế, Diệp sư huynh, mới tìm thấy một di tích Thanh Châu, trong viện đã giao nhiệm vụ khó, nhưng cũng chỉ là chờ mà thôi, có phiền toái gì chứ?"
Bọn họ mở miệng, đầy hiếu kỳ.
Vì chẳng ai biết lai lịch của di tích Thanh Châu này.
Nghe nói hai mươi năm trước, Thanh Châu xuất hiện một bảo vật, đưa tới hai vị cường giả Nguyên Thần cảnh chém giết giành nhau, khiến linh mạch của Thanh Châu bị phá tan hoang, còn đưa tới nạn lụt, làm sinh linh đồ thán.
Loại chuyện này, đã từng xảy ra không ít, nên cũng không được coi là chuyện lớn gì.
Nhưng Diệp Tinh Hà lại nói chọc tới phiền toái lớn, đương nhiên làm bọn họ tò mò.
"Chư vị, hơn hai mươi năm trước, Thanh Châu gặp đại họa, là vì có một bảo vật xuất thế, ta nghĩ ta đã biết nó là cái gì."
Diệp Tinh Hà nói, vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Diệp sư huynh, là bảo vật gì?"
"Tinh Hà sư huynh, bảo vật Thanh Châu là gì, đến nay vẫn chưa ai biết được, làm sao huynh biết?"
"Sách sử Tấn quốc có ghi rằng, hai mươi lăm năm trước, Thanh Châu có bảo, hai tu sĩ Nguyên Thần đại chiến đến chết, bảo vật bị đánh rơi, không ai biết là bảo vật gì, Tinh Hà sư huynh, làm sao huynh biết?"
Mọi người tò mò, hỏi Diệp Tinh Hà.
"Đó không phải là bảo vật, là một thiên địa thần linh."
Diệp Tinh Hà lắc đầu, đáp.
"Thiên địa thần linh?"
"Là ý gì?"
"Thần linh do thiên địa dựng dục ra hả?"
"Thật có loại vật này?"
"Diệp sư huynh, ngươi có chứng cớ gì?"
Mọi người nhìn Diệp Tinh Hà, không nhịn được hỏi.
"Các ngươi sang đây mà xem."
"Quả trứng đá này, cực kỳ cổ xưa, ít nhất cũng phải có mấy trăm ngàn năm lịch sử."
"Nếu ta đoán không sai, quả trứng đá này, hẳn dựng dục ra một thiên địa thần linh."
"Nhưng vì một nguyên nhân gì đó, khiến quả trứng thần bị hủy, sinh cơ tuyệt diệt."
"Cái tế đàn này, hẳn là thánh huyết hoán linh trận, có người lấy được quả trứng đá, muốn thức tỉnh thần linh trong đó."
"Lấy máu thánh thú ngũ phương, làm vật dẫn, để thức tỉnh thần linh."
"Nên, chúng ta đã gặp phải đại sự."
Diệp Tinh Hà mở miệng, hít sâu một cái.
"Trứng của thần linh?"
"Thánh huyết ngũ phương?"
"Không ngờ, Thanh Châu chi bảo, lại là một quả trứng sinh ra thần linh?"
"Thần linh do thiên địa dựng dục ra? Có cần khoa trương vậy không?"
Bọn họ rung động.
Cái gọi là thiên địa thần linh, là tồn tại do thiên địa dựng dục sinh ra.
Không phải là người, không phải quỷ, cũng không phải yêu, mà là thần linh, sinh ra đã có ngũ hành.
Có tư chất cực kỳ đáng sợ.
Có thể nói, thiên địa thần linh, là con của ông trời, làm cái cũng có ông trời giúp.
Nhưng loại vật này, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai từng thấy.
Hơn nữa thiên địa thần linh, vì quá mức nghịch thiên, đòi hỏi phải có thiên thời địa lợi nhân hòa ba thứ hợp nhất, mới dựng dục ra được.
Thiếu một cái cũng không thể thành.
Đây cũng là lý do làm mọi người rung động.
"Diệp sư huynh, dù có đúng như ngươi nói, thì cũng có liên quan gì tới chúng ta? Dù gì chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà?"
Có người lên tiếng, cho là cho dù có đúng theo như Diệp Tinh Hà nói, thì cũng chẳng liên quan gì tới họ.
Nhưng Diệp Tinh Hà lắc đầu.
Hít sâu một hơi, nói.
"Nếu chỉ là để hồi phục một quả trứng thần linh, vậy đúng là không quan hệ gì tới chúng ta."
"Nhưng các ngươi có biết, ta lo cái gì không?"
"Tòa trận pháp này, là trận pháp tuyệt thế của Chí Tôn Ma Điện, đã biến mất cả vạn năm trước!"
"Hơn nữa tòa trận pháp này, không chỉ có thể dùng để hoán linh, mà còn có thể chuyển kiếp."
"Một quả trứng thần linh đã tuyệt diệt sinh cơ, vốn dĩ không thể nào tạo ra thần linh."
"Nên ta phỏng đoán, có người muốn rót chân linh vào trong trứng đá, nếu là vậy có thể tạo ra một người nửa thần linh."
"Nếu đúng là vậy, chúng ta xuất hiện ở nơi này, cường giả ma đạo kia tất sẽ phát hiện ra dấu vết chúng ta đã tới."
"Đến lúc đó, để diệt khẩu, có lẽ chúng ta sẽ chết, mà không biết mình chết như thế nào."
Diệp Tinh Hà mở miệng.
Mọi người đều hít sâu, sợ hãi.
Bọn họ đã vô tình khám phá ra bí mật của người ta, đắc tội một cường giả tuyệt thế.
"Diệp sư huynh, ta nghĩ chắc không tới nỗi vậy đâu!"
"Đúng đó, chuyện này, đã qua hơn hai mươi năm, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện, sư huynh ngươi xem, nơi này, đã mấy chục năm đâu có ai đi tới, ta nghĩ có lẽ sư huynh ngươi đã lo quá rồi."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, tận lực tự an ủi mình, vì nếu giống như lời của Diệp Tinh Hà.
Thì mọi người ở đây, đừng ai mong sống.
"Ừ, có lẽ là ta hơi lo quá thật. Nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, Trường Minh, Bạch Liên, hai người lập tức quay về, báo cho bề trên của Giám Thiên Viện biết việc này."
"Những người còn lại đi theo ta, tiếp tục điều tra."
Diệp Tinh Hà phân phó.
"Dạ, sư huynh."
"Sư huynh, vậy các ngươi bảo trọng, chúng ta xin cáo lui trước."
Hai người mở miệng, vội vã rời đi ngay.
Hai người đi rồi, ai đó không nhịn được hỏi.
"Tinh Hà sư huynh, thiên địa thần linh ta biết, nhưng nửa thần linh, thì hình như ta chưa nghe thấy bao giờ!"
Hắn mở miệng, ánh mắt đầy tò mò, hỏi Diệp Tinh Hà.
"Ừm, thế gian này đúng là không có cách nói nửa thần linh."
"Có điều sư huynh từng xem một cổ tịch, trong đó có ghi khái niệm nửa thần linh, nghe nói có thể rót hồn phách của một người sắp chết vào trong quả trứng thần linh đã tuyệt diệt sinh cơ, sau đó dùng máu thánh thú ngũ phương, tưới lên trứng thần."
"Giấu nó vào một nơi linh mạch, qua thời gian dài được trời trăng tẩm bổ, có thể sẽ tạo ra một người nửa thần linh."
Diệp Tinh Hà đáp. Hắn biết nhiều như vậy, là vì đã từng đọc được từ trong một quyển cổ tịch.
"Vậy Diệp sư huynh, nửa thần linh đó có mạnh hay không?"
Có người tò mò hỏi.
"Còn phải hỏi! Thần linh vô địch thiên hạ, nửa thần linh đương nhiên là mạnh rồi, ít nhất cũng mạnh bằng một nửa thần linh."
Có người trả lời thay.
Nhưng Diệp Tinh Hà lắc đầu.
"Chưa hẳn."
"Trong cổ tịch ghi rằng, nếu thật tạo ra nửa thần linh, thì chưa chắc là rất mạnh."
"Có hai loại khả năng, một là sẽ giống như thần linh bình thường, luôn được trời giúp, làm chuyện gì cũng được trời xanh hỗ trợ, thậm chí chỉ cần nghĩ tới là thành (tâm tưởng sự thành)."
"Nhưng cũng có khả năng thứ hai, đó là khí vận bị áp chế, trước ba mươi tuổi, sẽ giống như tu sĩ bình thường, thậm chí còn không bằng tu sĩ bình thường."
"Dù làm gì, cũng đều rất phổ thông bình thường, chỉ khi nào qua ba mươi tuổi, mới bắt đầu bộc phát ra thiên phú không gì sánh kịp."
"Nếu là khả năng thứ nhất thì còn đỡ, ít nhất vẫn còn bắt kịp."
"Nhưng nếu là loại thứ hai, thì rất đáng sợ."
"Vì loại này, chỉ cần chịu đựng được qua ba mươi tuổi, khi ấy thiên phú sẽ bắt đầu bùng ra, hơn nữa còn có ba mươi năm trui luyện, đạo tâm đã cực kỳ ổn định."
"Nhưng dù có là loại nào, thì cũng mạnh hơn chúng ta."
Diệp Tinh Hà đáp.
Ngay lúc này.
Chợt có hai bóng người xuất hiện trong đại điện.
Là Bạch Liên và Trường Minh.
Không, là ba người.