Đại Càn thiên tử kinh ngạc.
Trong điện Thăng Tiên.
Ông như nhìn thấy một vị tiên nhân.
Mái tóc của Tô Trường Ngự sáng ngời, có ngũ linh thánh quang quanh thân, năm đại thánh thú vây quanh, vô cùng bất phàm.
Nhưng thứ khiến người ta rung động là khí chất và dung mạo của Tô Trường Ngự.
Nếu dùng từ anh tuấn để hình dung, chẳng khác gì hạ nhục Tô Trường Ngự, dùng từ tuyệt thế vô song may ra còn tàm tạm.
Dung mạo của Tô Trường Ngự đã biến đổi rất lớn. Dù thông qua đường nét vẫn nhận được ra hắn, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu trước đây khí chất của Tô Trường Ngự như một kiếm tiên tuyệt thế, khí chất siêu phàm.
Thì bây giờ, hắn đã hoàn toàn giống hệt một trích tiên.
Hắn ngồi ở đó, không vui không giận, không bi không hỉ, lạnh nhạt siêu thoát, chí cao vô thượng, thậm chí còn tạo ra một cảm giác khiến người ta muốn sùng bái hành lễ.
Dù ông là thiên tử Đại Càn, có chân long lực, mà nhìn thấy hắn rồi, còn không khỏi thất thần.
Khí chất và dung mạo của Tô Trường Ngự đã thỏa mãn mọi giả tưởng của con người về một tiên nhân.
Thật sự là nghịch thiên.
Thiên tử Đại Càn chấn động.
Trong điện Thăng Tiên.
Tâm cảnh của Tô Trường Ngự đang thay đổi long trời lở đất.
Lần lột xác này đã giúp Tô Trường Ngự lĩnh ngộ ra được cái gì đó, tu vi tăng lên vùn vụt như chẻ tre, đạt đến Kim Đan viên mãn.
Tô Trường Ngự không chỉ có một viên kim đan, mà có tới mười viên.
Mười viên kim đan này, chuyển động trong người, như mười mặt trời, lóng lánh rực rỡ.
Không chỉ vậy, trong đầu hắn còn xuất hiện rất nhiều pháp môn thần thông.
Lúc này, Tô Trường Ngự không chỉ thay đổi về dung mạo, về khí chất, mà tu vi thực lực cũng thay đổi hoàn toàn.
Hắn có mạnh không? Chỉ ngồi trong điện Thăng Tiên, mà đã tỏa ra khí thế đáng sợ, làm người ta vô thức thấy sợ hãi.
Cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, Tô Trường Ngự kinh ngạc.
"Cái quả này lợi hại vậy à?"
Đến khi tỉnh táo lại, Tô Trường Ngự không khỏi lẩm bẩm.
Đối với Tô Trường Ngự, đừng nói là Kim Đan viên mãn.
Dù chỉ tới Trúc Cơ cảnh là hắn đã hài lòng, nên đương nhiên, Tô Trường Ngự hết sức thỏa mãn với cảnh giới này
Lúc này.
Cửa điện được mở ra.
Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn đi vào.
Thiên tử Đại Càn nhờ mắt thần, đã nhìn thấy trước con người Tô Trường Ngự, vậy mà lúc này, khi được nhìn bằng mắt thật, ông vẫn không nhịn được thán phục.
Nhan sắc và khí chất của Tô Trường Ngự đều vô cùng xuất sắc, tạo cho người ta một ảo giác rằng.
Hắn chính là một tiên nhân hạ phàm.
Ông biết, trên đời này đã không còn tiên nhân, nhưng tương lai có khi sẽ có.
"Trường Ngự."
"Cảm giác như thế nào?"
Thiên tử Đại Càn bình tĩnh lại rất nhanh, vui vẻ hỏi Tô Trường Ngự.
"Đa tạ cô phụ."
Đến lúc này, Tô Trường Ngự đã hiểu.
Những thứ Thiên tử Đại Càn chuẩn bị cho mình đều là đồ siêu tốt, dù không biết vì sao đối phương đối xử tốt với mình như vậy.
Nhưng Tô Trường Ngự biết, đối phương đã hạ hết vốn của mình.
Quả nhiên, câu nói kia không sai.
Dáng dấp đẹp trai, là sẽ có vận khí tốt.
"Không có gì, chỉ cần Trường Ngự ngươi vui vẻ là được."
Nội tâm thiên tử Đại Càn rất vui vẻ.
Hoàng hậu Đại Càn đến lúc này mới hồi thần.
Nàng chưa nhìn thấy hình dạng này của Tô Trường Ngự, nên nãy giờ mới bị thất thần.
Giờ đã tỉnh táo lại, nàng mới mở miệng.
"Trường Ngự, bây giờ tu vi của ngươi đã tăng lên, ngươi định chừng nào sẽ đi Đại Hạ vương triều?"
Nàng hỏi.
"Sau mấy ngày nữa."
Tô Trường Ngự bình thản đáp.
Không phải hắn muốn lạnh nhạt vậy đâu, mà hắn phát hiện ra rằng, sau khi tu vi của hắn tăng lên, hình như tính tình của hắn lại càng thêm dửng dưng, giống như dù có chuyện gì xảy ra trước mặt mình, thì cũng đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
"Ồ? Vì sao?"
Hoàng hậu Đại Càn không hiểu, lúc trước Tô Trường Ngự luôn đòi đi sớm mà.
Sao giờ lại bảo để thêm mấy ngày?
"Cô phụ, cô cô, Trường Ngự muốn tới Tàng Kinh Các xem sách, bổ sung thêm kiến thức."
Tô Trường Ngự nói ra nguyên nhân.
Không biết tại sao, hắn cảm thấy đầu óc mình lúc này rất là sáng sủa.
Hắn muốn tới Tàng Kinh Các xem sách, xem cho xong, mới đi Đại Hạ vương triều.
Dù gì học được thêm chút ít, sau này về Thanh Vân Đạo Tông không đến nỗi phải dựa vào cái mặt kiếm cơm nữa.
"Được được được. Trường Ngự, ngươi có suy nghĩ như này, thật sự là trưởng thành chững chạc, so với trưởng tử của ta, đúng là ưu tú hơn hẳn."
Thiên tử Đại Càn không ngờ Tô Trường Ngự lại muốn tới Tàng Kinh Các đọc sách, ông đồng ý ngay.
"Đa tạ cô phụ."
Tô Trường Ngự cảm ơn lần nữa.
Thiên tử Đại Càn lập tức sai người, dẫn Tô Trường Ngự đi Tàng Kinh Các.
Một khắc sau.
Sau khi Tô Trường Ngự đi Đại Càn Tàng Kinh Các.
Một bóng người xuất hiện sau lưng Thiên tử Đại Càn.
Y quỳ xuống, cung kính tâu.
"Bệ hạ, Thiên Cơ Đài có báo."
Thanh âm vang lên.
Thiên tử Đại Càn nghe thấy tiếng, mới hồi thần.
"Chuyện gì?"
Ông hiếu kỳ nói.
"Hồi bệ hạ, một giờ trước, Thiên Cơ Đài quan sát thiên tượng, phát hiện có một Tử Vi đế tinh ra đời."
Người kia trả lời.
Thiên tử Đại Càn biến sắc.
"Tử Vi đế tinh? Không thể nào, đế tinh của Đại Càn là Tuyền Cơ đế tinh, sao lại là Tử Vi."
Thiên tử Đại Càn kinh ngạc, nhìn người kia.
Đế tinh.
Chính là vì sao đại diện cho đế vương của vương triều.
Đại Càn đế tinh đã xuất hiện từ lâu, chính là Thiên tử Đại Càn, đế tinh này luôn cực kỳ ổn định, sao bây giờ lại thay đổi?
Đế tinh của vương triều thay đổi, không phải là chuyện nhỏ, bởi vì hoàng đế của Đại Càn vương triều, nhất định phải là nhi tử của ông, dù có thể không phải là Thái tử.
"Bệ hạ, đế tinh của Đại Càn vương triều vẫn còn, Tử Vi Đế Tinh đứng ở trên vòm trời, Thiên Cơ Đài nói, sẽ xuất hiện thiên hạ chung chủ."
Người kia cúi đầu trả lời.
Câu trả lời này, làm Thiên tử Đại Càn chấn động.
"Thiên hạ chung chủ?"
Thiên tử Đại Càn rung động.
Năm đại vương triều, chia nhỏ thiên hạ, thực lực sàn sàn như nhau, dù Đại Càn vương triều, luôn ngồi vững vị trí đệ nhất, cũng không có nghĩa đủ sức chinh phục những vương triều khác.
Năm đại vương triều, không ai dám ra tay với ai cả.
Bây giờ xuất hiện Tử Vi đế tinh, chuyện này đáng sợ.
Thiên hạ chung chủ.
Bốn chữ này, chấn động cả cổ kim.
Thiên tử Đại Càn nhìn chằm chằm lên trời.
Trong mắt ông, lóe lên tia sáng màu tím đậm.
Nhìn thấy cảnh tượng ở trên đó.
Đúng là, có một vì sao Tử Vi đế tinh xuất hiện ở đó, đế tinh của năm đại vương triều đều vây quanh, chuyển động quanh viên đế tinh này.
Có điều... Thiên tử Đại Càn trong nháy mắt đã nhìn ra đầu mối.
Vì đế tinh của Đại Hạ đã mờ hẳn đi!
"Đại Hạ!"
"Trường Ngự!"
"Tử Vi!"
"Đế tinh?"
Thiên tử Đại Càn đã nhìn ra gì đó.
Cũng lúc này.
Trong Đại Hạ Vương Triều.
Thái tử Hạ Càn, đứng trong Thiên Cơ Đài, nhìn tinh đồ trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.