Trong điện Thăng Tiên.
Tô Trường Ngự nhìn cung điện lộng lẫy vàng son, trong lòng không khỏi thấy cảm khái.
Dù hắn thích giả trâu bò, lúc nào cũng bày vẻ ‘chẳng sóng gió gì mà ta chưa từng thấy’.
Nhưng trên thực tế, nói lời khó nghe, một người từ xó xỉnh chui ra như hắn, thì có mà thấy được sóng gió quái gì!
Đây là một trong những tòa điện quan trọng nhất của hoàng cung Đại Càn.
Thăng Tiên Điện.
Đương nhiên là phải bất phàm.
Song, dù trong lòng rung động, nét mặt Tô Trường Ngự vẫn bình thản như cũ, hắn sải chân đi vào.
Nhanh chóng nhìn thấy một cái ao.
Tiên trì (ao tiên) này, tràn đầy khí trời đất hòa hợp.
Đây là ao chứa Thiên Sơn thần thủy, mỗi một giọt đều giá trị không rẻ.
Uống nước này có thể làm thuốc.
Nhưng dùng để tắm, thì chưa hề nghe bao giờ.
Có thể nói, ngoài Đại Càn vương triều, bốn đại vương triều kia hẳn khó mà có được nhiều thần thủy như vầy.
Tô Trường Ngự cởi trường bào.
Hắn khựng lại, nhìn quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, mới đi vào trong ao.
Bước vào trong tiên trì.
Tô Trường Ngự cảm nhận được một sự ấm áp khó tả.
Lỗ chân lông toàn thân đều nở hết ra.
Thiên ngôn vạn ngữ, xếp thành một chữ.
Sảng! (sảng khoái)
Ngâm người trong ao tiên, Tô Trường Ngự không quên mục đích của mình.
Lập tức vận chuyển tâm pháp tu hành.
Linh khí ồ ạt tràn vào trong cơ thể.
Chúng như dòng lũ phá đê, ào ạt tràn vào người Tô Trường Ngự.
Có chút khó chịu, nhưng hắn chịu được.
Ba.
Tu vi của Tô Trường Ngự tăng lên vùn vụt, nháy mắt đã đột phá lên Luyện Khí tầng tám.
Quá tuyệt.
Mình chỉ mới nhích một tí, mà đã đột phá lên Luyện Khí tầng tám?
Đây không phải là thiên tài thì còn gì?
Tô mỗ ta quả nhiên là thiên tài.
Tô Trường Ngự kích động.
Hắn không hề nghĩ rằng đây là hiệu quả do tiên trì mang lại, mà cho rằng là mình thiên phú cao.
Cứ như thế.
Thời gian từng chút trôi qua.
Trong nháy mắt, đã qua ba canh giờ.
Ba canh giờ đó.
Ngoài điện Thăng Tiên.
Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn lo âu nhìn vào trong điện.
"Bệ hạ, đã qua ba canh giờ rồi, chắc thần thủy trong tiên trì đã được Trường Ngự hấp thu hết rồi nhỉ?"
Hoàng hậu Đại Càn hỏi.
"Ừ."
Thiên tử Đại Càn gật đầu.
"Không biết Trường Ngự hấp thu nhiều thần thủy như vậy, có đột phá được tới Kim Đan cảnh không."
Hoàng hậu Đại Càn hỏi.
"Hẳn là không vấn đề gì."
"Tu sĩ bình thường, chỉ cần một giọt Thiên Sơn thần thủy, là đã đủ để đột phá một tầng cảnh giới."
"Một ao Thiên Sơn thần thủy, Nguyên Anh thì không biết, nhưng Kim Đan thì thừa sức, nhưng mà cơ thể Trường Ngự bị thiếu hụt, chắc là được Kim Đan sơ kỳ đi."
Thiên tử Đại Càn đáp.
Thiên Sơn thần thủy chủ yếu là bồi dưỡng thân thể, bồi đắp chỗ thiếu hụt, giúp trở thành tiên thiên.
Đây mới là hiệu quả chính của Thiên Sơn thần thủy.
Chứ không phải chỉ giúp thuần tăng lên tu vi.
Lúc này.
Trong điện Thăng Tiên.
Giống như hai người đã đoán.
Nước trong tiên trì đã hoàn toàn khô cạn.
Nhiều nước tiên như vậy, đã giúp Tô Trường Ngự đạt tới Luyện Khi viên mãn.
Đúng vậy, là Luyện Khí viên mãn.
Đối với kết quả này.
Tô Trường Ngự cực kỳ hài lòng.
Hắn cảm nhận được pháp lực dồi dào, cảm thấy rất là thoải mái.
Không biết tại sao, hắn rất muốn hét lên thật to, để diễn tả sự vui sướng trong lòng.
Hắn không giấu được nụ cười.
Vui vẻ.
Rất là vui vẻ.
Tắm một cái, đã đạt tới Luyện Khí đại viên mãn.
Vậy chả phải tắm thêm tí nữa, tới Trúc Cơ cảnh luôn sao?
Trúc Cơ cảnh.
Đây chính là giấc mơ của Tô Trường Ngự.
Tô Trường Ngự không có lý tưởng gì cao siêu.
Đời này đạt tới được Trúc Cơ, là hắn đã hài lòng.
Hôm nay, giấc mơ này đã gần kề ngay trước mắt, bảo hắn sao không vui cho được!
Làm sao mà không vui được chứ!
Tô Trường Ngự thở ra một hơi dài thỏa mãn, đứng dậy, lau người, mặc bộ đồ mới vào.
Kiểu dáng và chất liệu vải đều là hàng thượng thượng đẳng, là y phục được làm riêng cho hoàng thất Đại Càn.
Tô Trường Ngự mặc đồ xong, đi tới trung tâm của đại điện.
Lúc này, hắn rất tự tin.
Hắn có một cảm giác tự tin khó tả, loại tự tin này, không phải giả vờ, mà là sự tự tin từ bên trong nội tâm.
Nửa bước Trúc Cơ.
Kinh khủng như vậy.
Lời to.
Tô Trường Ngự rất vui, đi tới chính giữa đại điện.
Ngồi xuống xếp bằng, trong lòng tự nhủ.
"Tô Trường Ngự, không được kiêu ngạo, không được tự đại, trên đời này cao thủ rất nhiều, dù ngươi có sắp trở thành cường giả Trúc Cơ, ngươi vẫn phải nhớ, dù là người có máu mặt ở Thanh Châu, thì đi tới nơi khác, cũng chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi."
"Phải nhớ, không được tự đại."
Tô Trường Ngự tự nhắc mình.
Dù vậy, hắn vẫn không giấu được niềm vui trong lòng.
Ngoài mặt, không hề có vẻ gì khiêm tốn, vẫn là kiểu bình tĩnh, cao ngạo lạnh lùng.
Nửa khắc sau.
Tô Trường Ngự đã điều chỉnh tâm tình xong, khẽ phất tay, linh khí từ trong người tràn ra, gia trì vào trận pháp.
Linh khí vừa truyền vào.
Ầm một tiếng.
Cả đại điện bừng lên sáng ngời.
Các trận pháp đều sáng rực lên.
Ba ngàn Tụ Linh trận.
Ba ngàn Dưỡng Khí trận.
Ba ngàn Uẩn Thể trận.
Đều bắt đầu vận hành.
Nếu lúc nãy, linh khí như dòng nước lũ hung dữ, thì lúc này, chúng như một đại dương mênh mông, tràn vào trong người Tô Trường Ngự.
Linh mạch trong người hắn được linh khí đáng sợ như vậy gia trì, vẫn ổn định, vững vàng.
"Ăn trái cây thôi."
Đã tới lúc, Tô Trường Ngự không quên mình phải làm gì.
Hắn lấy Thiên Tâm Thần Quả ra.
Bỏ vào miệng.
Thần quả vừa vào miệng liền tan ra, thành một dòng nước chảy vào trong người.
Một cái hộp ngọc chợt xuất hiện trước mặt.
Trong hộp ngọc, là một viên kim đan.
Tô Trường Ngự bỏ luôn viên kim đan này vào miệng.
Thiên Tâm Thần Quả.
Đại Càn Kim Đan.
Ba ngàn Tụ Linh trận.
Với sự hỗ trợ khủng khiếp ấy.
Thân thể Tô Trường Ngự hóa thành một vầng mặt trời màu vàng.
Nhưng cũng ngay lúc này.
Tô Trường Ngự rơi vào trạng thái hôn mê.
Hắn đi tới một không gian tối tăm.
Trong không gian, có một miếng ngọc tròn.
Trắng muốt không tỳ vết, bị gãy ngay ở giữa.
Những luồng ánh sáng màu vàng phủ lên miếng ngọc.
Miếng ngọc tròn dần dần liền lại.
Trong suốt quá trình ấy.
Trong đầu Tô Trường Ngự chợt xuất hiện năm chữ.
【 Đứa con của thiên mệnh】
Trong đầu hắn là một sự hỗn độn.
Hắn không hiểu được ý của năm chữ ấy.
Nhưng mà.
Khi miếng ngọc không ngừng được gắn lại.
Lúc hai mảnh vỡ đã hợp lại thành một.
Giờ khắc này.
Một luồng thần quang cả trăm trượng, từ Thăng Tiên Điện, phóng lên cao.
Sau đó.
Luồng thần quang, không ngừng nhanh chóng mở rộng ra.
Ba trăm trượng!
Năm trăm trượng!
Một ngàn trượng!
Chỉ chưa tới nửa khắc, thần quang đã rừng rực ngất trời.
Tất cả tu sĩ của Đại Càn vương triều đều cảm ứng được luồng thần quang đáng sợ đó.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc.