Triều đình Tấn quốc.
Văn võ bá quan đứng thành hai hàng trái phải.
Trên ghế rồng, một lão giả nhìn xuống người đưa tin ở trước mặt.
Cả triều đình im phăng phắc.
"Báo!"
"Thánh thượng, lần này Ma Thần Giáo tập kích ba mươi ba châu, thành chủ các nơi phối hợp Tấn quốc thiết kỵ, đã trấn thủ thành công."
"Nhưng dân chúng Vũ Châu, Tĩnh Châu, Từ Châu, Giang Châu tử thương hơn trăm vạn, hai mươi chín châu còn lại, số người chết tổng cộng bốn trăm năm mươi vạn."
"Tấn quốc thiết kỵ bỏ mình bốn vạn năm ngàn người, trong ba mươi ba châu, mười hai thành chủ, bảy mươi mốt phó thành chủ mất mạng trong tay Ma Giáo, hai mươi mốt thành chủ, một trăm bốn mươi bốn phó thành chủ làm phản, chín mươi bốn phó thành chủ mất tích."
"Quân lực các nơi hy sinh mười hai vạn, nhưng không có châu nào rơi vào tay giặc."
"Trong đó Thanh Châu là kiệt xuất nhất, dân chúng thương vong chưa tới ba vạn, quân đội Tấn quốc hy sinh chưa tới năm trăm, vả lại còn giành toàn thắng, giết được gần hết phản quân Ma Thần Giáo."
Trên triều, người đưa tin quỳ dười đất, rành rọt báo cáo tình hình thương vong của ba mươi ba châu sau khi bị Ma Thần Giáo tập kích.
Y nói xong.
Cả triều đình yên lặng như tờ.
Đây không phải tin tức tốt.
Dân chúng tử thương của ba mươi ba châu qua ngàn vạn, đây thật sự không phải là chuyện tốt đối với Tấn quốc.
Nhất là chưa kể hơn mười thành chủ bỏ mạng, có tới hai mươi mốt thành chủ làm phản, làm sao không làm người ta thất vọng, làm sao không làm người ta phẫn nộ?
Những người bị báo là mất tích, nếu không làm phản, thì chắc chắn là đã chết, gần như không có khả năng thứ ba.
Dù tin tức của Thanh Châu là thật, nhưng chỉ có một châu thành công thì có ích lợi gì?
Đối với chỉnh thể, con số thương vong là vô cùng nghiêm trọng.
Ma Thần Giáo chết tiệt.
Rầm!
Trên ghế rồng, quốc quân Tấn quốc vỗ mạnh vào ghế, làm văn võ bá quan giật nảy mình.
"Truyền ý chỉ của trẫm, tập trung toàn lực điều tra tung tích của Ma Thần Giáo, bắt gặp giết chết bất luận tội, đồng thời tru di mười tộc."
"Lục bộ quan viên, dồn hết toàn lực sắp xếp chăm lo cho lê dân bách tính, giảm thuế xuống, để dân chúng an tâm."
"Đồng thời, Ma Thần Giáo tập kích Tấn quốc, nhất định đã chuẩn bị rất kĩ, trong triều nhất định có gian tế của chúng. Tra tìm cho trẫm, nếu tra ra, xử lý theo luật pháp."
"Thưởng cho thành chủ Thanh Châu thăng lên ba cấp, những quan viên còn lại thăng một cấp."
"Để đề phòng Ma Thần Giáo đột kích lần nữa, lệnh cho Tấn quốc Học Phủ tuyển sinh sớm, thu nhận thiên tài trong nước, một là để bảo vệ, hai là để chuẩn bị cuộc thi giữa học phủ mười nước."
Quốc quân Tấn quốc nói.
Tuy ông đã già, nhưng giọng nói vẫn sang sảng như chuông đồng.
"Chúng thần minh bạch."
Văn võ bá quan dạ ran. Trong lúc quan trọng này, không ai dám nói tiếng nào, không ai dám chất vấn gì cả.
Lần này Tấn quốc gặp phải thiệt hại lớn, cũng may đã biết sớm từ nửa tháng trước, nên không bị rơi vào tình trạng xấu nhất.
Bằng không, không điều động đại quân trấn giữ các cổ thành, thực hiện kế hoạch đã định sẵn, thì hậu quả lúc này còn tệ hơn nhiều.
Thậm chí có khi còn bị rơi châu nào đó vào tay giặc. Dù chuyện này không xảy ra, nhưng đối với Tấn quốc vẫn là tổn thương trầm trọng, chỉ là chưa tổn thương tới căn bản mà thôi.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt, ba ngày trôi qua.
Chuyện Ma Thần Giáo tập kích ba mươi ba châu Tấn quốc nhanh chóng truyền ra mười nước.
Đây không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên các nước đều nhìn chăm chú.
Nhưng chuyện làm người ta chú ý nhiều nhất chính là chuyện ở thành Thanh Châu.
Hầu hết các châu trong ba mươi ba châu đều gặp phải tổn thất nghiêm trọng, chỉ có một mình Thanh Châu, chẳng những thương vong ít nhất, mà còn gần như diệt sạch quân lực của Ma Thần Giáo, chuyện như vậy bảo sao không làm cả nước tò mò?
Thậm chí giới cao tầng của mười nước còn rất ngạc nhiên về việc làm sao Thanh Châu lại làm được như thế.
Nhưng rất nhanh, những mẩu chuyện kì bí đã xuất hiện.
"Ta nói cho các ngươi hay, biết tại sao Thanh Châu không có chuyện gì không? Ta có một huynh đệ hôm đó đang ở ngay tại Thanh Châu, hắn đã tận mắt nhìn thấy sự thật. Thanh Châu xuất hiện một yêu nghiệt, tên là Diệp Bình, tuổi còn nhỏ, đã ngưng tụ ra kim luân độ hóa, giết đệ tử Ma Giáo không còn manh giáp."
"Đúng đúng đúng, huynh đệ của ta cũng nói y như thế. Hắn nói Diệp Bình cứ như Thiên Thần hạ phàm, một kiếm giết sạch ba nghìn đệ tử Ma Giáo, nghe nói sư huynh của người này là kiếm tiên tuyệt thế."
"Cái gì kiếm tiên tuyệt thế, các ngươi nghe tin ấy từ đâu thế? Ta bảo cho mà nghe, ta có một huynh đệ có mặt ngay ở hiện trường, hắn nói với ta khác đó. Hắn nói Diệp Bình, là Đạo Môn Chân Thần chuyển thế, ngay thời khắc nguy cấp, hắn hô một tiếng thần, lập tức mọc ra ba đầu sáu tay, diễn hóa ra hư ảnh Chân Thần, giết sạch đệ tử Ma Giáo."
"Thối lắm, ta có mặt ở hiện trường đây này, ta mới là người là quyền lên tiếng, Diệp Bình không phải là Chân Thần chuyển thế, mà là Phật Môn Bồ Tát chuyển thế, hắn ngưng tụ ra Bồ Tát pháp tướng, độ hóa tất cả đệ tử Ma Giáo."
"Đúng đúng đúng, đúng là như vậy đó. Lúc đó ta ở ngay trong trận, ở Thanh Châu lúc đó không chỉ có đệ tử Ma Giáo, mà có cả giáo chủ Ma Thần Giáo đích thân tới, vốn muốn giết sạch tất cả mọi người ở Thanh Châu, nhưng sau khi pháp tướng của Diệp Bình hiện ra, giáo chủ Ma Thần Giáo bị độ hóa ngay tại chỗ, quỳ dưới đất khóc rống, nói kiếp sau muốn làm người tốt."
"Đúng, huynh đệ của ta nói, lúc đó có một giọng nói, nói ta và tội ác không đội trời chung gì đó, thì ra là giáo chủ Ma Thần Giáo, Diệp Bình trâu bò thật!"
"Khỉ gió, thật không đó, sao càng nói càng không giống thật gì hết vậy, lại còn Bồ Tát chuyển thế, Chân Thần chuyển thế? Huynh đệ, có thật không, nói cho ta biết đi."
"Vừa mới hỏi Dương Dương tiền bối, người nói đó là thật."
"Dương Dương tiền bối nói là thật? Vậy chắc là thật rồi."
"Ta không tin, các ngươi cũng bảo là chắc mà thôi."
"Có tiền không dẫn huynh đệ cùng đi kiếm hả?"
Ngày hôm đó, cả Tấn quốc từ trên xuống dưới đã xuất hiện những lời đồn đại, ai nấy thi nhau trắng trợn thổi phồng Diệp Bình, nói Diệp Bình là Bồ Tát chuyển thế, là Đạo giáo Chân Thần chuyển thế, thậm chí ác hơn còn bảo Diệp Bình là tiên nhân Đạo Môn đã phi thăng từ lâu, lần này thấy Tấn quốc gặp nạn, chủ động hạ phàm cứu vớt muôn dân trăm họ.
Nói tóm lại, phiên bản càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng khó bề phân biệt.
Khiến các tu sĩ ăn dưa lê của Tấn quốc rất mê mang.
Thậm chí những lời đồn đó còn truyền tới mười nước.
Nhưng chỉ đem lại những sự khinh thường.
Bồ Tát, Chân Thần cái gì, nghe quá giả.
Mọi người còn đang hoang mang bối rối, một thông tin nữa xuất hiện, mang sự thật tới.
Thành chủ Thanh Châu được thăng ba cấp, bày tiệc ăn mừng, uống tới váng đầu thì bất cẩn nói ra Diệp Bình là đứa cháu bà con xa của mình, còn bảo lần này sở dĩ Thanh Châu không bị việc gì, hoàn toàn là vì Tư Không Kiếm Thiên đã đưa tới một cao nhân đắc đạo.
Nhưng Tư Không Kiếm Thiên không thích danh lợi, nên không cho truyền tin này ra. Thành chủ Thanh Châu Trần Chính, vì để cho đứa cháu Diệp Bình tiến vào triều đình, mới cố ý cho người đi tung tin lừa đảo thổi phồng Diệp Bình.
Tin tức này vừa ra, tu sĩ Tấn quốc đều hiểu ngay.
Ngay lập tức, vô số tu sĩ lấy ngòi bút làm vũ khí thi nhau công kích Trần Chính.
Về phần Diệp Bình, thì chẳng cần phải bận tâm. Dù sao chuyện này là do một mình Trần Chính bày ra, hơn nữa sau khi biết Diệp Bình không phải thần thánh như tin đồn, sự ganh tị của mọi người đã giảm hẳn.
Cuối cùng, Trần Chính bị hạ một cấp, phạt ba năm bổng lộc để trừng phạt.
Nhưng quốc quân Tấn quốc đã biết sự thật, để che dấu tai mắt người đời, mới giáng cấp Trần Chính, chứ thật ra Trần Chính đã được khen thưởng rất nhiều, chỉ là bị thiệt hại về mặt danh tiếng.
Nhưng đối với Trần Chính thì chuyện này đáng giá. Mang tiếng xấu có là gì đâu, chỉ cần có thể bảo vệ được thiên tài, bị mang tiếng khắp cả mười nước ông ta cũng chẳng bận tâm.
Chuyện đời đôi khi chính là như thế, rất nhiều người cho là mình thấy được chân tướng, nhưng kì thật ngươi chỉ nhìn thấy thứ mà người ta muốn cho ngươi thấy mà thôi.
Tiên Võ kỷ nguyên, ngày hai mươi lăm tháng năm.
Một thông tin làm toàn bộ thiên tài Tấn quốc đều sôi trào xuất hiện.
Tấn quốc học phủ tuyển sinh sớm.
Cùng lúc đó.
Ở Tĩnh Châu xa xôi.
Trong một vùng núi không người.
Một bóng người loạng choạng xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
"Sư phụ, rốt cuộc người cho ta bản đồ gì vậy hả, ta đang ở đâu đây trời!"
"Tiểu sư đệ, đệ nhất định đừng gặp phải chuyện không may nha."
"A a a! Đây rốt cuộc là chỗ quỷ gì đây, có ai không?"
"Ba trăm vạn Kiếm Tiên trong thiên hạ, gặp ta thì đều phải phục tùng, tại hạ Tô Trường Ngự, có ai không? Ra đây kết giao bằng hữu với ta! "
Giữa rừng núi, vang lên những tiếng kêu đứt quãng.
Đây là Tô Trường Ngự.
Từ lúc trốn thoát khỏi Thanh Châu Cổ Thành, hắn đã lạc đường.
Hắn không biết mình đang ở đâu.
Điều hay nhất là, suốt hơn mười ngày ròng rã, hắn không gặp được một người nào cả.
Điều này làm Tô Trường Ngự vừa khó chịu vừa sợ hãi.
Sớm biết như vậy, thà là ở lại trong Thanh Châu Cổ Thành, ít nhất còn nhìn thấy con người.
Cũng ngay lúc này
Thanh Vân Sơn Mạch.
Một bóng người xuất hiện ở trong núi.
Là thân ảnh của Diệp Bình.
Một giọng nói chợt vang lên, phá vỡ sự yên lặng của vùng núi.
"Là tiểu sư đệ phải không?"
Là giọng của Tam sư huynh, Vương Trác Vũ.
【 Quyển 2: Xong 】