Mục lục
Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya.

Bầu trời đen như mực.

Cả Tấn quốc Học Phủ hết sức an tĩnh.

Đa số mọi người đã đi về nghỉ ngơi.

Hoàng Phủ Thiên Long nhìn chăm chú lên trời, trong lòng ưu buồn khó tả.

Trong Tấn quốc Học Phủ.

Diệp Bình nhắm mắt, ngồi tĩnh tọa trên mái hiên.

Hắn đang ở cảm ngộ kiếm ý tuyệt thế.

Cả Tấn quốc Học Phủ hết sức an tĩnh.

Ngoài một chút tiếng côn trùng kêu, thì không còn âm thanh nào khác.

Diệp Bình nhắm mắt.

Muốn cảm ngộ ra kiếm ý tuyệt thế.

Nhưng tiếc là, dù hắn cố gắng cỡ nào, cũng không cảm nhận được.

Mãi tới khi trời sáng.

Diệp Bình vẫn chưa thành công.

Đừng nói kiếm ý tuyệt thế, ngay cả kiếm ý bình thường hắn cũng không cảm ứng thấy.

Làm Diệp Bình thấy khó chịu.

Nói thật, nếu không phải kiếm ý tuyệt thế này là đại sư huynh chính miệng nói với mình, thì Diệp Bình đã cho là một điều bịa đặt.

Nếu không, làm sao cảm ngộ thời gian lâu như vậy, mà vẫn không cảm ứng ra?

Ngay lúc này.

Trời mới vừa sáng.

Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện ở phía dưới.

"Diệp sư huynh, học phủ cho gọi về, sư đệ rời đi trước, sau khi thi đấu mười nước kết thúc, ta sẽ lại tới tìm ngài."

Hoàng Phủ Thiên Long nói, hắn có việc phải đi.

Ngày mai là ngày thi đấu mười nước, hắn phải tới đó, không thể mãi đợi ở Tấn quốc Học Phủ được, nên mới tới từ giã.

"Đi đi, mấy ngày nữa gặp."

Diệp Bình đáp, nhìn theo Hoàng Phủ Thiên Long rời đi.

Hoàng Phủ Thiên Long đi rồi, Diệp Bình tiếp tục cảm ngộ kiếm ý tuyệt thế.

Chẳng có kỳ tích nào xảy ra, mãi tới trưa, Diệp Bình vẫn chưa cảm ứng được kiếm ý tuyệt thế.

Thì Lý Ngọc lại tới.

Lần này các đệ tử giữ cửa không cản đường nữa, thoải mái để Lý Ngọc đi vào.

"Sư phụ, sư phụ, có chuyện, có chuyện lớn."

Lý Ngọc vội vội vàng vàng đi tới trước mặt Diệp Bình hết sức kích động.

"Làm sao?"

Diệp Bình hỏi.

"Sư phụ, đã có nội dung khảo hạch thi đấu mười nước lần này."

Lý Ngọc đáp.

Y chạy tới là để nói cho Diệp Bình biết chuyện này.

"Nội dung khảo hạch? Là gì?"

Diệp Bình hỏi.

"Sư phụ, nội dung khảo hạch thi đấu mười nước lần này, theo thứ tự là khảo hạch ảo cảnh, thân thể, và khảo hạch về văn."

Lý Ngọc nói.

"Sư phụ, lần này ngươi sẽ nổi tiếng cho coi. Ngoài ảo cảnh khảo hạch, khảo hạch thân thể và khảo hạch về văn, đều là sở trường của ngươi."

"Nhất là khảo hạch về văn, sư phụ, ngươi biết không, nội dung khảo hạch này vừa được công bố, không biết bao nhiêu thiên tài của mười nước trợn tròn mắt, quỷ khóc sói tru luôn."

Lý Ngọc hết sức kích động, vừa nói còn vừa làm động tác.

"Khảo hạch về văn? Thi đấu mười nước còn có loại khảo hạch này?"

Diệp Bình kinh ngạc.

Diệp Bình tưởng thi đấu mười nước, hẳn là một đám người đánh đánh giết giết, giành hạng nhất chứ.

Không dè, lại còn có khảo hạch về văn?

"Sư phụ, khảo hạch thi đấu mười nước mỗi giới là khác nhau, nhưng khảo hạch về văn đúng là rất là hiếm thấy, nghe nói Thập Quốc Học Phủ đã mời ba vị đại nho tới trấn giữ, khảo hạch về văn hẳn là cửa quyết định."

"Những thiên tài mười nước kia, tuy ai cũng thông minh, nhưng văn học không phải thông minh vặt là giải quyết được, ngài không biết đâu, thông báo vừa ban ra, bao nhiêu thiên tài kêu rên luôn."

Lý Ngọc cười to nói.

Thấy người khác thê thảm, Lý Ngọc vô cùng vui vẻ.

"Kêu rên?"

"Không đến nổi chứ."

Lần này Diệp Bình kinh ngạc thật.

Thi văn đúng là rất ít khi xuất hiện trong các đại hội của tu sĩ, nhưng làm gì đến nỗi kêu rên?

Có thể trở thành thiên tài, đâu ai là người ngu xuẩn, dù đa số thời gian đều dành để tu hành, nhưng thỉnh thoảng nhín chút thời giờ học tập cũng đâu đến nỗi không qua ải nổi.

Nhưng Lý Ngọc lắc đầu, nhìn Diệp Bình giải thích.

"Sư phụ, ngài coi thường Thập Quốc Học Phủ quá."

"Ta hiểu ý ngài, được tham dự thi đấu mười nước, không ai là ngốc nghếch cả, khảo hạch về văn bình thường đương nhiên không có gì ghê gớm, nhưng lần này là thi đấu mười nước."

"Lại còn là bài khảo hạch quyết định, Thập Quốc Học Phủ đã mời ba đại nho đương thời tới trấn tràng, đủ thấy khảo hạch về văn lần này khó khăn hơn hẳn."

"Ngài nghĩ mà xem, chưa nói tới chuyện làm các đại nho hài lòng, ít nhất văn chương được các đại nho vừa mắt đã khó tới cỡ nào?"

"Nhưng mà ai lo thì lo, sư phụ ngài thì khác. Ta cảm thấy lần này nếu ngài dự thi, không cửa nào không giành đệ nhất!"

Sau khi biết nội dung thi đấu mười nước lần này, Lý Ngọc là người vui vẻ nhất.

Nhờ Lý Ngọc giải thích, Diệp Bình mới biết.

Tu sĩ tham gia thi đấu mười nước thì ai cũng là thiên tài, bảo họ viết chút văn vẻ đúng là không vấn đề gì, nhưng văn chương đều là theo cảm tính, muốn khiến được đại nho hài lòng.

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Không ngờ, thi đấu mười nước lần này lại có thi văn. Chậc chậc, quả đúng là ngàn năm một thuở, từ kì thi đấu mười nước đầu tiên tới giờ, quá lắm chỉ mới có hai lần, tính luôn lần này là ba lần mà thôi."

"Thi đấu mười nước lần này nhất định sẽ thú vị hơn trước rất nhiều, chậc chậc."

Lý Ngọc mở miệng, ánh mắt đầy mong đợi.

Y quay qua nói với Diệp Bình: "Sư phụ, đệ tử đã cho người chuẩn bị truyền tống trận, ngày mai chính là ngày thi đấu mười nước, ngài có định ghi danh trước không? Nếu muốn, ta sẽ cho người đi làm ngay."

Lý Ngọc hỏi.

"Ghi danh giúp ta đi."

Diệp Bình gật đầu, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định để Lý Ngọc ghi danh, một triệu linh thạch, không thể không muốn.

Hơn nữa nội dung khảo hạch thi đấu mười nước lần này, không có yêu cầu đánh đánh giết giết, khảo hạch ảo cảnh, khảo hạch thân thể, và khảo hạch về văn, coi như cũng không tệ.

Nếu mà bảo lên đài tỷ đấu, Diệp Bình quả thật là không hứng thú.

"Dạ, sư phụ, đệ tử sẽ đi xử lý ngay, trưa mai, thi đấu mười nước sẽ bắt đầu, giờ thìn chúng ta lên đường có được không sư phụ?"

Lý Ngọc tính toán thời gian, hỏi.

"Được, ngươi sắp xếp hết đi."

Diệp Bình gật đầu đồng ý.

Những chuyện này để Lý Ngọc đi làm là được.

"Vậy được, sư phụ, ta đi làm việc trước, giờ thìn ngày mai ta lại tới tìm ngài."

Lý Ngọc không nói gì thêm, chuyến đi hôm nay chính là để lấy được câu trả lời của Diệp Bình mà thôi.

Giờ lấy được rồi, y liền rời đi.

Lý Ngọc đi rồi.

Diệp Bình không hề nghỉ ngơi. Nếu ải thứ ba của thi đấu mười nước là thi văn, hắn cũng nên đi xem chút sách.

Đọc nhiều sách chút, luôn không sai.

Cùng lúc đó.

Thanh Vân Đạo Tông.

Tô Trường Ngự ngồi ở sau núi.

Từ khi tỉnh giấc tối qua, hắn vẫn luôn thức tới giờ.

Đến cảnh giới này của hắn, thiếu ngủ một chút chẳng có vấn đề gì.

Tô Trường Ngự chỉ tò mò, tại sao dạo này mình cứ nằm mơ hoài thế.

Tới lúc này mà hắn vẫn còn nhớ gương mặt đó.

Là một người đàn bà, dung mạo tuyệt đẹp, lúc đầu còn cười với hắn, sau dần chuyển sang cười gằn, làm Tô Trường Ngự sợ hãi.

Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết tại sao mình lại gặp giấc mộng này.

Tô Trường Ngự không muốn suy nghĩ, nhưng lại không nhịn được không nghĩ.

Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trong mắt Tô Trường Ngự.

Là Vương Trác Vũ.

Vương Trác Vũ xuất hiện cách đó không xa, cúi đầu, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Tô Trường Ngự thấy vậy thì tò mò, nhảy xuống khỏi vách núi, đi tới chỗ Vương Trác Vũ.

"Tam sư đệ, đệ tới đây làm gì?"

Tô Trường Ngự lên tiếng.

Vương Trác Vũ bị dọa giật mình hốt hoảng.

"Giở trò xấu hả? Sao lại hốt hoảng?"

Tô Trường Ngự càng tò mò hơn.

Không hiểu Vương Trác Vũ đang làm gì.

"Đại sư huynh, huynh đừng có vu tội linh tinh cho người khác, ta không có làm gì hết."

Vương Trác Vũ vội mở miệng.

Nhưng ánh mắt hốt hoảng thì không giấu giếm được.

Tô Trường Ngự biết, người này nhất định là có chuyện.

Hắn sấn tới, nhìn Vương Trác Vũ chăm chú: "Tam sư đệ, tốt nhất là đệ khai thật ra, nếu không, đừng trách ta đi tìm sư phụ."

Tô Trường Ngự nói.

Vương Trác Vũ càng thêm luống cuống.

"Đại sư huynh, thật không có gì hết, huynh nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ tùy tiện đi tới đây thôi, huynh nghi cái gì hả?"

Vương Trác Vũ giải thích, thần thần bí bí.

"Sau lưng đệ là cái gì đấy? Che che giấu giấu, muốn giấu cái gì?"

Vương Trác Vũ càng như vậy, Tô Trường Ngự càng tò mò, hắn nhìn ra, Vương Trác Vũ đang giấu cái gì đó, liền đẩy Vương Trác Vũ ra để xem.

Vương Trác Vũ sống chết cũng không cho Tô Trường Ngự nhìn, thậm chí còn quay người muốn hủy thi diệt tích, nhưng Tô Trường Ngự là ai? tuyệt thế kiếm tiên của Thanh Vân Đạo Tông.

Tô Trường Ngự lanh tay lẹ mắt, đẩy Vương Trác Vũ, nhìn thấy thứ Vương Trác Vũ đang che chắn.

Đá.

Không sai, là đá.

Sau lưng Vương Trác Vũ, có hai ba mươi cục đá, xếp theo vị trí kỳ quái, nhưng Tô Trường Ngự lại thấy hơi quen mắt.

Hắn nhanh chóng nhớ ra đó là cái gì.

Mấy hôm trước, Diệp Bình trở về tông môn, không hiểu sao chỉ thích đi nghịch đá, nghe Diệp Bình nói, là hắn đang bày trận, lúc đó cũng không chú ý lắm.

Bây giờ thấy cảnh này, Tô Trường Ngự sững người, sau đó hiểu ra.

"A, Tam sư đệ, đệ đang nghiên cứu trận pháp của tiểu sư đệ?"

Tô Trường Ngự cuối cùng cũng biết Vương Trác Vũ đang làm gì.

Người này đang nghiên cứu trận pháp của Diệp Bình.

"Đại sư huynh, huynh đừng có nói bậy bạ, sao ta phải đi nghiên cứu trận pháp của tiểu sư đệ? Huynh nói lung tung."

Vương Trác Vũ đỏ mặt, cố chối.

"Đệ còn không chịu nhận? Mấy hôm trước tiểu sư đệ tự nhiên nghịch lấy đá bố trí trận pháp."

"Không thể nào, không thể nào, lão Tam, không phải đệ định bắt chước tiểu sư đệ chứ?"

"Đệ xứng hả?"

Tô Trường Ngự không nhịn được lên tiếng, không phải hắn xem thường Vương Trác Vũ, nhưng mà Diệp Bình là thiên tài tuyệt thế thật sự, còn Vương Trác Vũ, thi kiểm tra trận pháp còn không đậu, sao đủ khả năng đi nghiên cứu Diệp Bình?

Tưởng mình là đại sư trận pháp tuyệt thế thật hả?

"Đại sư huynh, huynh nói vô nghĩa thế. Thứ nhất, ta không có học tiểu sư đệ, là tiểu sư đệ học ta, thứ hai, sao ta không xứng? Dù gì, ta cũng hơn huynh!"

Đã bị phát hiện, Vương Trác Vũ cũng dứt khoát thừa nhận luôn, nhưng hắn cảm thấy không phải mình học tiểu sư đệ, mà là tiểu sư đệ học từ mình, mình chỉ là nhín thời giờ nghiên cứu một chút thôi.

Với lại, dù ta không được, không lẽ ngươi được?

Không thể nào, không thể nào, đại sư huynh, huynh không thật sự nghĩ mình là tuyệt thế kiếm tiên đấy chứ?

"Hơn ta? Đệ giỏi cái gì hơn ta? Không phải sư huynh nói đệ, nghiên cứu trận pháp mười mấy năm, ngay cả khảo hạch trận pháp sư mà còn thi rớt, còn có mặt mũi nói ta à?"

"Dù thế nào đi nữa, sư huynh cũng lấy được mười hạng đầu đại hội Thanh Châu, còn đệ? Đừng nói đại hội trận pháp Thanh Châu, ngươi có lấy được mười hạng đầu đại hội trận pháp Bạch Vân cổ thành không?"

Tô Trường Ngự mà độc mồm lên thì cũng vô cùng lợi hại, nói một tràng Vương Trác Vũ á khẩu không trả lời được.

Nhất là khi nhắc tới cuộc kiểm tra trận pháp sư, Vương Trác Vũ càng khó chịu hơn.

Lẽ ra hắn đã thi đậu rồi, chính là vì bị Diệp Bình đả kích một phen, nên mới phát huy thất thường, mới thi rớt chứ bộ.

Chuyện này làm Vương Trác Vũ vô cùng khó chịu.

Hôm nay bị Tô Trường Ngự nhắc tới chuyện này, Vương Trác Vũ liền thấy lòng như đao cắt.

"Đại sư huynh, sư đệ không có ý gì cả, nhưng mà chúng ta không phải không biết vì sao huynh lấy được mười hạng đầu của đại hội kiếm đạo Thanh Châu đâu!"

"Vả lại, trận pháp và kiếm đạo là hoàn toàn khác nhau, nói thật, nếu không phải lúc đầu sư phụ bảo ta nghiên cứu trận pháp, không chừng khi đó nếu ta chuyển thành luyện kiếm pháp, thì đã nhất phi trùng thiên rồi."

Vương Trác Vũ nói, giọng không phục.

Mấy người bọn họ đều là cô nhi, đều được Thái Hoa đạo nhân đưa về nuôi.

Thái Hoa đạo nhân còn chọn ngành tu luyện cho họ, bảo Tô Trường Ngự thích hợp kiếm pháp, mình thích hợp trận pháp, nên mình mới một mực đi theo tới bây giờ.

Thật ra Vương Trác Vũ cũng từng có lúc nghĩ, mình không thích hợp trận pháp, mình thích hợp kiếm đạo, nhưng cũng chỉ nghĩ rồi thôi, vì kiếm đạo và trận đạo đều khó như nhau.

Nhưng bây giờ bị Tô Trường Ngự giễu cợt ác liệt như vậy, Vương Trác Vũ nổi giận.

"A, ngu ngốc."

Tô Trường Ngự hừ lạnh, rì rì nói.

"Con đường kiếm đạo, là con đường cô độc, khó tới tận trời, còn con đường trận pháp, mượn trận khí, trận bàn, trận đồ, ba thứ hợp lại, đừng nói bố trí trận pháp cao thâm, ít nhất trận pháp bình thường cũng phải bố trí ra được chứ, là do đệ ngu dốt không làm được thôi."

Tô Trường Ngự nhịn gì cũng được, nhưng không thể nhịn người ta giễu cợt kiếm đạo của mình, nên buông lời chê bai trận đạo.

Vương Trác Vũ nghe vậy, không kềm chế được.

Hắn kính Tô Trường Ngự là đại sư huynh, bình thường quả thật luôn khá là nể mặt, vì mọi người đều là cùng một tông môn, hơn nữa còn biết hết gốc rễ của nhau, tuổi tác cũng không xê xích mấy, đương nhiên coi nhau thân như huynh đệ.

Đã thân như huynh đệ, thì cãi vã cũng là chuyện thường tình, nhưng sau này khi lớn lên hiểu chuyện, mọi người lại trở nên khách khí với nhau hơn.

Bây giờ Tô Trường Ngự giễu cợt y như vậy, Vương Trác Vũ không nhịn được.

"Đại sư huynh, sư đệ không có ý gì cả, kiếm đạo chi đạo đúng là khó, nhưng mà kiếm pháp cơ sở thôi thì cũng chẳng khó khăn gì lắm, ngài học Tứ Lôi kiếm pháp bao nhiêu năm nay, đến nay ngay cả kiếm thế hoàn chỉnh cũng không ngưng tụ ra được."

"Có tư cách gì nói là trận đạo đơn giản?"

Vương Trác Vũ đối lại khá là gay gắt.

"A!"

Tô Trường Ngự cười khẩy, nhìn lướt mặt đất bên dưới, nói: "Xem dáng vẻ vẫn không chịu phục, đệ có tin là, ta chỉ làm đại cũng bố trí ra được một trận pháp không?"

Tô Trường Ngự phát cáu, Vương Trác Vũ dám làm nhục mình không ngưng tụ được kiếm thế.

Nói cứ như như mình thuộc hàng ngu dốt vậy!

"Đại sư huynh, không phải sư đệ châm chọc ngài, nếu ngài làm đại cũng bố trí được một trận pháp, từ hôm nay trở đi, ngài bảo ta đi đông ta sẽ đi hướng đông, ngài bảo ta đi tây ta sẽ đi hướng tây, hơn nữa sau này tiền ta kiếm được, đều sẽ đền cho ngài một nửa."

Vương Trác Vũ cười.

Làm đại cũng bố trí ra một trận pháp?

Ngươi tưởng ngươi là tiểu sư đệ?

Không phải, không phải chứ, đại sư huynh, huynh không thật tưởng mình là cao nhân tuyệt thế đấy chứ ?

Gạt người tới mức tối cao, tới mức lừa gạt luôn cả mình à?

Vương Trác Vũ nghĩ có lẽ Tô Trường Ngự đã bị tẩu hỏa nhập ma, thật sự nghĩ mình là cao nhân tuyệt thế.

"Được, lời này là đệ nói, đệ đừng có hối hận."

Tô Trường Ngự quật cường đáp trả.

Hắn đã vào thế cưỡi hổ khó xuống, nhưng để giữ gìn mặt mũi của đại sư huynh, Tô Trường Ngự chỉ đành tiếp tục đâm lao phải theo lao.

"Không hối hận, nhưng mà đại sư huynh, nếu ngài không bố trí ra được thì sao?"

Vương Trác Vũ hít sâu, hỏi Tô Trường Ngự.

"Bố trí không ra? Bố trí không ra, thì từ hôm nay trở đi, ta gọi đệ là Đại sư huynh, thế nào?"

Tô Trường Ngự nổi giận, nói lẫy.

"Được, một lời đã định, đại sư huynh, mời!"

Vương Trác Vũ nổi giận, đưa tay, mời Tô Trường Ngự biểu diễn.

Tô Trường Ngự nói xong, giật mình tỉnh táo lại.

Mời cái gì?

Ngươi bảo ta đi bố trí trận pháp thật?

Được ha, lão Tam à lão Tam, không ngờ thường ngày ngươi lại có lòng oán ta như vậy!

Tô Trường Ngự cắn răng, nói.

"Chỉ có hai chúng ta ở đây, nếu ta bố trí ra được trận pháp thật, ngươi không chịu nhận thì làm thế nào?"

Tô Trường Ngự nói.

"Vậy ta đi mời người tới, để mọi người làm chứng là được chứ gì!"

Vương Trác Vũ đáp, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Tô Trường Ngự càng thêm buồn bực.

Nhưng sự kiêu ngạo làm Tô Trường Ngự không thể hạ mình, hắn nói theo.

"Đi mời đi."

Vương Trác Vũ không nói gì, xoay người đi ngay.

Nhưng mới đi được mấy bước, Vương Trác Vũ lại bảo: "Đại sư huynh, có cần đệ cho huynh mượn trận khí, trận bàn không? Không thôi tí nữa lỡ huynh không bày ra được trận pháp, lại viện cớ này nọ!"

Vương Trác Vũ tức giận nói.

"Không cần, chỉ có phế vật mới dùng trận khí."

Tô Trường Ngự đáp trả. Dù sao có hay không cũng đâu có bày ra trận được, lỡ ra vẻ rồi làm tới luôn.

"Được, đại sư huynh, bây giờ ta đi kêu người, huynh đứng đây chờ đừng có chơi trò mất tích đó, ai chơi trò mất tích người đó là chó."

Lại bị giễu cợt, Vương Trác Vũ bắn luôn.

Thật ra y cũng không muốn làm căng vậy đâu, bảo đi mời người gì đó, thật ra là y định đi về nghỉ.

Nhưng không ngờ Tô Trường Ngự tới lúc này rồi mà vẫn còn cố ráng giả trâu bò.

Làm Vương Trác Vũ không nhịn được.

Bây giờ y sẽ đi mời người tới thật, hơn nữa còn cố tình nói ra lời tuyệt tình.

Để Tô Trường Ngự khỏi còn đường chạy.

Tô Trường Ngự sửng sốt, hắn nhìn ra, Vương Trác Vũ nổi giận thật rồi.

Hai người họ là sư huynh đệ, cãi nhau là chuyện thường tình, nhưng đều chẳng đi tới đâu cả.

Nhưng mà đã buông lời đến mức này, Tô Trường Ngự hiểu đối phương đã giận thật.

Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự không khỏi cảm thấy mình đúng là đã nói chuyện hơi khó nghe.

Hắn liền há miệng, định hóa giải sự hiểu lầm này.

Nhưng lời vừa ra tới miệng, lại mắc bệnh.

"Ngây thơ!"

Hai chữ hờ hững.

Trở thành cọng rơm cuối cùng ép ngã lạc đà.

Mắt Vương Trác Vũ đỏ lên.

Huynh ấy đã biến đùa thành thật rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK