Mục lục
Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nói kia vọng vào.

Từ Dương công chúa đứng bật dậy.

"Phụ hoàng tìm ta?"

"Người biết ta đã về?"

Từ Dương công chúa không hiểu, mình mới vừa về tới cung thôi, sao phụ hoàng lại tìm mình?

"Công chúa, bệ hạ đã biết ngài về, nên bảo nô tài tới báo cho ngài. Bệ hạ đang ở điện Tĩnh Tâm chờ ngài."

Người ở ngoài xe quỳ xuống.

Từ Dương công chúa im lặng một lúc, mới nói.

"Được, chờ một chút."

Nàng quay qua, nhìn Tô Trường Ngự.

"Tô tiền bối, ta có việc quan trọng phải làm, hiện giờ không thể theo bồi ngài, ngài tới tẩm cung của ta ngồi chờ chút nhé, ta đi rồi về ngay."

Từ Dương công chúa nói.

Tô Trường Ngự là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng còn đang định bày tiệc cảm ơn hắn, không ngờ giờ lại bị gọi đi.

Nên nàng mới uyển chuyển nói như này, để tránh mình khỏi bị thiếu lễ nghi.

"Không sao."

Tô Trường Ngự gật đầu, lúc này hắn chỉ muốn rời khỏi Đại Càn vương triều này mà thôi.

Rời được khỏi đây, là ổn cả.

Từ Cẩn xen vào.

"Công chúa, như vậy không ổn đâu."

"Tẩm cung của nàng sao để nam nhân tùy tiện ra vào được! Ý của nàng không sai, nhưng nàng không có mặt trong tẩm cung mà, làm việc gì cũng phải chú ý, nếu không lỡ chuyện này bị đồn ra ngoài, e là..."

Từ Cẩn nhắc nhở công chúa.

Tử Dương công chúa cau mày, lần đầu tiên cảm thấy Từ Cẩn này có vấn đề.

Lý Trường Thanh cũng chen vào.

"Từ huynh nói có lý, công chúa, tẩm cung của ngài, quả thật không thể tùy tiện đi vào, vả lại còn trong lúc ngài không có mặt, thì càng không thể cho người ngoài vào được."

Lý Trường Thanh tán thành ý của Từ Cẩn.

Từ Dương là công chúa của một nước, còn là công chúa của Đại Càn vương triều, nhiều việc phải bắt buộc làm theo quy củ, nếu không sẽ làm mất mặt bản thân và Đại Càn vương triều.

Nhất là khi đối phương là người đến từ Đại Hạ.

Nên hiếm khi Lý Trường Thanh lại đồng ý với Từ Cẩn.

"Nếu vậy thì, Trường Thanh ca, dẫn Tô tiền bối vào hoàng cung đi."

Từ Dương đáp. Không được vào tẩm cung, nhưng đi dạo chung quanh thì được đúng không?

"Chuyện này thì được. Nhưng mà hiện giờ ta cũng có việc phải làm, có muốn cũng không giúp được."

Không phải Lý Trường Thanh nhằm vào Từ Dương công chúa, cũng không phải ghét Tô Trường Ngự, hắn có việc phải làm thật.

Từ Cẩn chớp ngay thời cơ.

"Công chúa, thế để ta dẫn Tô tiền bối đi dạo hoàng cung đi!"

Từ Cẩn chủ động xin ra sức, thực làm người ta thấy khác thường.

Nhưng bây giờ chỉ còn mình Từ Cẩn, hoàng cung bảo vệ chặt chẽ, quy củ lại rất nhiều, nếu để Tô Trường Ngự đi loanh quanh một mình, có khi sẽ xảy ra chuyện không cần thiết thật.

Nghĩ vậy, Từ Dương công chúa quay qua nhìn Từ Cẩn

"Đã như vậy, thì làm phiền Từ Hầu gia, Tô tiền bối là ân nhân của ta, nếu trong hoàng cung có người làm phiền Tô tiền bối, mong Từ Hầu gia nhắc nhở đối phương dùm ta. Nếu kẻ nào dám chọc vào Tô tiền bối, Bổn cung nhất định không tha."

Từ Dương công chúa đáp. Từ Cẩn chủ động xin đi, nhất định là có vấn đề, nhưng dù là vấn đề gì, bây giờ cũng chỉ còn mình hắn, Từ Dương công chúa không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng nàng vẫn nhấn mạnh nhắc nhở, Tô Trường Ngự là ân nhân cứu mạng của mình.

Ý của Từ Dương rất rõ, chính là bảo Từ Cẩn không được có suy nghĩ không nên, nếu hắn dám gây chuyện với Tô Trường Ngự, nàng quyết không tha cho hắn.

"Đương nhiên, công chúa yên tâm."

Từ Cẩn cười.

"Được, vậy thì làm phiền tiểu Hầu gia."

Từ Dương công chúa gật đầu, nói với Tô Trường Ngự: "Tô tiền bối, ta đi một lát sẽ trở lại, mong tiền bối thứ lỗi."

"Không sao."

Tô Trường Ngự chưa bao giờ tới hoàng cung, hôm nay được đi dạo thôi cũng thấy vui.

Tuy cảm nhận được Từ Cẩn này đương nhiên không phải là có ý tốt, chắc chắn là có ý đồ gì đó.

Nhưng Tô Trường Ngự không sợ, chỉ là đi dạo hoàng cung, chẳng lẽ cũng gây ra chuyện được ư!

Nghĩ thế, Tô Trường Ngự mới đồng ý.

Từ Dương công chúa không chần chừ nữa, rời khỏi xe. Lý Trường Thanh cũng rời đi cùng nàng.

Hai người đi rồi, trong xe chỉ còn Tô Trường Ngự và Từ Cẩn.

Từ Cẩn cười đầy giả dối.

"Tô tiền bối, ta dẫn ngươi tới Thiên Hương Viên chơi nhé? Đi thưởng thức phong cảnh?"

Từ Cẩn nói.

"Được."

Tô Trường Ngự vẫn nhàn nhạt như cũ.

Từ Cẩn đứng dậy, dẫn Tô Trường Ngự ra khỏi xe ngựa.

Hoàng cung Đại Càn.

Tô Trường Ngự và Từ Cẩn đi song song với nhau.

Từ Cẩn vừa đi vừa giảng giải hết sức nghiêm túc, làm Tô Trường Ngự khá là kinh ngạc.

Hắn còn tưởng Từ Cẩn sẽ cố tình gây chuyện cho mình, không ngờ, Từ Cẩn không làm gì cả, lại còn giảng giải vô cùng kiên nhẫn , làm Tô Trường Ngự thấy hơi xấu hổ.

Mãi đến khi tới Thiên Hương Viên, Từ Cẩn vẫn không làm gì cả.

Tiếp tục nhẫn nhịn, giới thiệu cảnh sắc Thiên Hương Viên.

Hoàng cung không hổ là hoàng cung, bước vào Thiên Hương Viên, đủ loại kỳ hoa đập vào trong mắt.

"Tô tiền bối, đây là Ngưng Sương hoa, chỉ cần hơi lắc nhẹ, sẽ thu được sương tụ trong nó. Loại hoa này là thuốc, nếu bị trúng dương độc, chỉ cần một cánh hoa, sẽ giải được độc."

"Tô tiền bối, còn hoa này là Thiên Tâm hoa, một trăm năm mới nở hoa, một khi nở hoa kết trái, sẽ kết ra quả Thiên Tâm. Một quả Thiên Tâm giúp tiết kiệm trăm năm cảm ngộ."

"Thiên Tâm hoa này chính là quốc hoa của Đại Càn vương triều chúng ta. Tô tiền bối, ngài nhìn hướng tây bắc, có phải nhìn thấy thần quang không?"

Từ Cẩn chỉ về hướng tây bắc.

Tô Trường Ngự nhìn theo. Đúng là ở hướng tây bắc có một luồng thần quang ngất trời.

"Đó là cái gì?"

Tô Trường Ngự hỏi, tuy nhiên, ánh mắt và giọng nói của hắn không hề có chút vẻ tò mò nào.

"Đó là Thiên Tâm thần hoa, nghe đồn là do hai cây Thiên Tâm hoa vương dưỡng dục sinh ra."

"Hoa vương chi vương, Tô tiền bối, cây Thiên Tâm hoa này, ngài đoán nó giá bao nhiêu?"

Từ Cẩn hỏi, mặt mang ý cười.

"Bao nhiêu?"

Tô Trường Ngự hỏi lại luôn, chẳng buồn đoán đoán làm gì.

Cây hoa này, hẳn ít nhất cũng phải mấy trăm linh thạch nhỉ!

Dù gì nhìn cũng rất là khác biệt.

"Một cây Thiên Tâm hoa bình thường, có giá triệu linh thạch."

"Còn hoa vương, thì không thể dùng linh thạch để tính giá. Ở Đại Càn chúng ta có câu rằng, một cây Thiên Tâm hoa, còn hơn cả triệu quân, Đại Trạch vương triều đã từng đồng ý dùng trăm vạn hùng binh để đổi một cây Thiên Tâm Hoa vương của Đại Càn ta."

"Có gọi cây thần hoa kia, là vận nước của Đại Càn vương triều, cũng không phải là nói quá. Ba ngàn năm mới kết ra một quả, quả của nó, có thần hiệu vô cùng. Nghe nói nếu được dùng, chưa kể sẽ hoàn toàn lột xác, mà còn tiết kiệm được cả năm ngàn năm khổ tu."

"Nếu không có gì bất ngờ, sắp tới thần hoa sẽ kết quả. Nếu Tô tiền bối có vận khí tốt, không chừng sẽ được nhìn thấy, đó đúng là một kỳ quan."

Nhắc tới Thiên Tâm hoa, Từ Cẩn thao thao bất tuyệt, dáng vẻ vô cùng tự hào.

Tô Trường Ngự nhìn thần quang phía xa, lòng nóng lên.

Tiết kiệm năm ngàn năm khổ tu?

Đây là khái niệm gì chứ!

Nếu mình mà được dùng, chả phải mình sẽ lên như diều gặp gió sao!

Chả cần phải giả trâu bò mỗi ngày nữa.

Nhưng Tô Trường Ngự biết, vật này là bản mạng của Đại Càn vương triều, hắn đừng có mà mơ.

"Nếu không ngoài dự liệu, thần viên này hẳn là được chuẩn bị cho Thái tử đương triều, để khi Thái tử lên ngôi, sẽ dùng thần viên, tăng cao quốc vận cho Đại Càn."

Từ Cẩn nghiêm túc nói, mắt đầy hâm mộ.

Từ Cẩn dẫn Tô Trường Ngự thong dong đi dạo Thiên Hương Viên.

Dọc đường đi, bề ngoài Tô Trường Ngự rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không ngừng chấn kinh. Ở đây có đủ loại kỳ trân chi hoa, nhiều tới mức hắn tiếp thu không nổi.

Bất tri bất giác.

Đã hơn nửa giờ.

Tô Trường Ngự bỗng ngẩn ra.

Vì… Hắn phát hiện hình như mình bị.

Lạc đường.

A... a.

Tô Trường Ngự ngây ra.

Có chết cũng không ngờ, hắn lại lạc đường trong một vườn hoa.

"Từ huynh?"

"Ngươi ở đâu?"

"Ta mời ngươi uống trà?"

Tô Trường Ngự đi trong vườn, trong lòng buồn bực.

Một vườn hoa mà cũng lạc đường, mình mù đường tới mức đó sao?

Đúng là quá đáng!

Tô Trường Ngự ngơ ngác. Nhưng đứng ngây ra không phải là phong cách của Tô Trường Ngự, nếu bị lạc đường, hắn sẽ không ngừng đi chung quanh, lỡ vận khí tốt, tìm được đường ra thì sao.

Cho nên, Tô Trường Ngự bắt đầu tự đi tìm đường.

Trong âm thầm.

Từ Cẩn lẳng lặng nhìn tất cả.

Đúng vậy. Không phải là Từ Cẩn vô ý để lạc Tô Trường Ngự, mà là cố ý.

Tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Từ Cẩn.

Hắn không có thiện cảm với Tô Trường Ngự, chả ai có thiện cảm với tình địch nổi cả!

Từ Cẩn để Tô Trường Ngự đi lạc, không phải chỉ muốn Tô Trường Ngự đơn giản là đi lạc.

Kế sách kém như vậy, hắn mới không thèm.

Nơi này là Tĩnh Tâm viện, có hai cửa ra, một đi thông tới Trai Tâm Điện, một thông với cửa ra của Thiên Hương Viên.

Muốn tới cửa ra của Thiên Hương Viên phải đi thêm chừng một nén nhang nữa, đừng nói Tô Trường Ngự, nếu không phải hắn thường tới hoàng cung, hắn cũng không biết phải đi làm sao cả.

Nên nếu không có gì bất ngờ, Tô Trường Ngự nhất định sẽ đi tới Trai Tâm Điện.

Nếu tới Trai Tâm Điện, vậy sẽ vui lắm lắm.

Lần này hắn tới hoàng cung, là để tìm hoàng hậu, lúc này, hoàng hậu đang ở Trai Tâm Điện cầu phúc.

Trong cung, ai cũng biết, mỗi tháng hoàng hậu đều sẽ tới Trai Tâm Điện cầu phúc một lần, cầu phúc cho Thập hoàng tử.

Cầu phúc thì cần phải có lòng thành, nên tất cả cung nữ và thái giám, kể cả bệ hạ cũng đều sẽ không tới làm phiền hoàng hậu.

Đã từng có một thái giám được ân sủng, vô tình quấy rầy hoàng hậu lúc đang cầu phúc, kết quả từ một thái giám đang mang số đỏ, biến thành một thái giám không còn nói được không còn nghe được.

Hoàng hậu Đại Càn vốn rất hiền hòa, tính tình hiền lành, nhưng không ai dám chạm vào cái vảy ngược là chuyện cầu phúc này của bà.

Từ Cẩn nghĩ rất đơn giản, dù Tô Trường Ngự không phải là người của hoàng thất Đại Hạ, nhưng quần áo hắn mặc nói thế nào cũng không thoát khỏi liên quan.

Nếu lại còn quấy rầy hoàng hậu cầu phúc, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi hoàng cung.

Dĩ nhiên, Từ Cẩn không hề có ý hại chết Tô Trường Ngự, dù gì Tô Trường Ngự cũng đã từng cứu Từ Dương công chúa, nên quá lắm là bị đuổi ra khỏi hoàng cung thôi.

Chỉ cần Tô Trường Ngự rời khỏi hoàng cung, vậy thì không cần lo Từ Dương công chúa thay lòng.

Đây chính là suy nghĩ của Từ Cẩn.

Từ Cẩn không kiềm được nụ cười.

Hắn cẩn thận đi theo Tô Trường Ngự.

Sau chừng một nén nhang.

Cuối cùng, Tô Trường Ngự cũng nhìn thấy lối ra.

Trên cửa ra, có viết ba chữ【Trai Tâm Điện 】

Thấy cửa ra, Tô Trường Ngự thở phào.

Làm Từ Cẩn nhìn mà thấy đau răng.

Cửa ra Trai Tâm Điện kia không xa, vậy mà Tô Trường Ngự mò mẫm tới cả một nén nhang, đúng là đồ mù đường.

Cũng may, cuối cùng hắn cũng đi tới Trai Tâm Điện.

Nhưng, ngay lúc Tô Trường Ngự vừa bước vào Trai Tâm Điện.

Một người xuất hiện trước mặt hắn.

Một thiếu niên.

Chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt mũi non nớt, nhưng hình dáng hết sức tuấn tú, mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, trông cũng khá có khí chất.

"Đứng lại!"

Thiếu niên kêu lên, đi thẳng tới trước mặt Tô Trường Ngự, còn nhỏ tuổi nhưng mà đã có khí thế.

Y chăm chú nhìn Tô Trường Ngự, nhíu mày nói.

"Nơi này không phải nơi loại người hạ tiện như ngươi được vào. Cút đi!"

Thiếu niên mở miệng, giọng điệu đầy lạnh lùng và cao ngạo.

Tô Trường Ngự không vui.

Vốn nhìn thấy người, hắn còn đang định hỏi đường.

Vậy mà, miệng mồm thằng nhóc này không ngờ khó nghe như vậy!

Mở miệng là mắng người rồi!

Chưa bị ai đánh hửm?

Tô Trường Ngự nhìn thiếu niên chăm chú, còn chưa kịp trả lời, thiếu niên đã nói tiếp.

"Ta nói ngươi không nghe thấy hả? Nơi này không phải loại người hạ tiện như ngươi được vào, cút ra ngoài, nếu không đừng trách ta vô tình."

"Còn nữa, ngươi tên là gì? Ai đưa ngươi tới?"

Đối phương lên tiếng, giọng còn non nớt, nhưng nét mặt, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo làm người ta khó ưa.

Tô Trường Ngự khó chịu. hắn không thích loại trẻ trâu như này, lại còn là con nhà giàu.

Nhưng mà nghĩ lại, nơi này là hoàng cung, dám nói chuyện với người khác như vậy, hẳn là không phải người bình thường.

Thực hiện quan điểm tuyệt đối không gây chuyện, Tô Trường Ngự nghĩ nghĩ một chốc, rồi xoay người rời đi.

Trong góc nấp.

Từ Cẩn thấy vậy, thì khá sầu.

Sao nửa đường lại thòi ra con hàng này?

Từ Cẩn cau mày.

Hắn biết thiếu niên kia, là hoàng thái tôn đương triều.

Là người được bệ hạ yêu chiều nhất.

Người thân ruột thịt mà.

Người này thường ngày ở trong hoàng cung, rất là hung hăng khó chịu, không ai dám chọc.

Từ Cẩn buồn bực.

Tô Trường Ngự lẽ ra đã đi vào rồi, không dè lại bị hoàng thái tôn đuổi ra.

Kế hoạch thất bại.

Từ Cẩn rất khó chịu.

Nhưng, thấy Tô Trường Ngự quay người bỏ đi, Đại Càn hoàng thái tôn Phương Ly lại tiếp tục mắng.

"Ai cho ngươi đi? Ta cho ngươi đi chưa?"

"Còn nữa, sao thấy ta mà ngươi không quỳ? Ngươi to gan nhỉ! Muốn chết đúng không?"

Thấy Tô Trường Ngự bỏ đi.

Phương Ly nổi giận.

Tô Trường Ngự vừa quay người đi.

Thì dừng lại.

Tính hắn bình thản, bình thường không dễ giận.

Nhưng vào lúc này, hắn nổi giận.

Xoay người lại.

Tô Trường Ngự trở lại trước mặt Phương Ly.

Phương Ly tưởng Tô Trường Ngự quay lại để giải thích.

Tô Trường Ngự nhìn chung quanh một cái.

Thấy không còn ai khác.

Trong phút chốc.

Vung quả đấm, đánh thẳng vào mặt thằng nhóc gấu.

Mịa nó.

Tô mỗ ta, không đánh lại người ta, chả lẽ cũng không đánh nổi một thằng nhóc gấu?

Khốn kiếp.

Nếu mi có tí tu vi, Tô mỗ ta còn sợ ngươi.

Đằng này chỉ là một thằng nhóc gấu còn chưa dứt sữa mà dám coi thường Tô mỗ ta à?

Xem quyền.

Trong góc nấp.

Từ Cẩn hoàn toàn ngẩn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK