Trong đại điện Thanh Vân.
Thái Hoa đạo nhân hơi buồn bực.
Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí nói chuyện này với nó, thế mà nó lại không tin!
Thái Hoa đạo nhân thấy khó chịu, cảm thấy Tô Trường Ngự hoàn toàn không tin mình.
"Trường Ngự, đừng linh tinh."
Thái Hoa đạo nhân thở dài, thái độ của ông làm Tô Trường Ngự hơi biến sắc.
Tô Trường Ngự tưởng Thái Hoa đạo nhân định chọc cười mình, thậm chí hắn còn nghĩ, có khi nào Thái Hoa đạo nhân thiếu nợ nhiều quá, nên muốn tìm đường cho hắn thoát thân, thoát khỏi quan hệ sư trò với ông.
Nhưng mà thấy thái độ Thái Hoa đạo nhân thế này, Tô Trường Ngự liền hiểu, ông đang nghiêm túc.
"Sư phụ, sao tự nhiên người lại hỏi cái này."
Tô Trường Ngự tò mò lắm, nhưng nhìn bề ngoài, hắn vẫn bình thản như thường.
"Ài."
Thái Hoa đạo nhân lại thở dài, ông đã thở dài liền mấy cái rồi, làm bầu không khí dần trở nên nặng nề và nghiêm túc.
"Trường Ngự, ngươi nghiêm túc trả lời câu hỏi của ta đi. Ngươi có muốn gặp phụ mẫu thân sinh không?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi lại.
Tô Trường Ngự đáp ngay.
"Sư phụ, năm đó Thanh Châu gặp nạn, phụ mẫu của đồ nhi đã chết trong trận tai họa kia rồi."
"Đang yên đang lành, sao lại hỏi đồ nhi vấn đề này? Chẳng lẽ sư phụ tìm được phụ mẫu thân sinh của đồ nhi?"
Giọng Tô Trường Ngự rất bình tĩnh, từ nhỏ Thái Hoa đạo nhân đã nói với hắn rằng, phụ mẫu hắn đã qua đời trong trận hạo kiếp của Thanh Châu, đã không còn nữa.
Nhưng bây giờ, qua hơn hai mươi năm, Thái Hoa đạo nhân lại đột nhiên hỏi có muốn gặp phụ mẫu hay không, đúng là làm Tô Trường Ngự không hiểu nổi.
Hắn tò mò nhìn Thái Hoa đạo nhân.
"Ài."
Thái Hoa đạo nhân tiếp tục thở dài, nét mặt vô cùng xoắn xuýt, ánh mắt đầy do dự.
Kiểu vừa muốn nói cho Tô Trường Ngự, lại vừa không định nói.
Cái kiểu muốn nói lại thôi ấy, làm Tô Trường Ngự thầm cau mày.
Cuối cùng, Thái Hoa đạo nhân lắc đầu.
"Thôi, bỏ đi, Trường Ngự, để ta nói sự thật cho ngươi nghe."
"Trường Ngự, hồi ngươi còn bé, vi sư có nói với ngươi, là bắt gặp ngươi được bỏ trong chậu gỗ chảy xuôi dòng tới trong trận đại nạn Thanh Châu, đúng không?"
Thái Hoa đạo nhân mở miệng.
"Phải."
Tô Trường Ngự gật đầu.
Thái Hoa đạo nhân nói tiếp.
"Thật ra thì, ngươi đúng là theo nước lũ trôi tới, ta vẫn luôn nhớ kĩ ngày hôm đó."
"Hai đại tu sĩ Nguyên Thần cảnh, vì giành bảo vật với mà đánh nhau, thần thông đạo pháp đánh vỡ núi, san bằng từng dãy núi non."
"Sau đó, đánh vỡ hộ trận của Đằng Hoàng cổ hà, khiến Thanh Châu xảy ra đại hồng thủy, người chết la liệt, năm ấy, sư phụ mới được kế thừa Thanh Vân đạo tông."
Thái Hoa đạo nhân cứ nói, Tô Trường Ngự im lặng lắng nghe.
"Nạn lụt vô tình, bao nhiêu người chết ở trong nạn lụt đó, không chỉ vì lụt, mà còn vì vô số thủy yêu làm loạn, khắp nơi trong nội cảnh Thanh Châu đều là hài cốt oan hồn của dân thường lẫn tu sĩ."
"Lúc ấy, ngươi nằm ở trong một cái chậu gỗ, theo nước lũ chảy tới, bình an vô sự xuất hiện trước mặt vi sư."
"Lúc nhìn thấy ngươi, vi sư biết ngay, ngươi là người có đại khí vận, không phải là người bình thường."
"Sau đó ngươi lớn lên, đã xác nhận suy đoán của vi sư. Vẻ ngoài của ngươi quá tuấn tú, có một khí chất được trời cao ưu đãi, dù tu vi của ngươi rất tầm thường, tư chất kiếm đạo cũng chẳng ra sao..."
"Nhưng vi sư tin rằng, có một ngày, ngươi nhất định sẽ danh chấn thế gian."
Thái Hoa đạo nhân nói vô cùng nghiêm túc.
Tô Trường Ngự: "..."
Hắn thấy hơi buồn bực, cái gì gọi là tu vi rất tầm thường? Lại còn tư chất kiếm đạo cũng chả ra sao?
Sư phụ, người đừng có ngậm máu phun người.
Tô Trường Ngự đầy buồn rầu.
"Sư phụ, người nói nhiều như vậy, rốt cuộc phụ mẫu thân sinh ở đâu?"
Tô Trường Ngự không hiểu, Thái Hoa đạo nhân nói cả đống nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì.
Hắn không nhịn nổi, hỏi thẳng.
"Đừng nóng, để vi sư nói cho hết đã."
Thái Hoa đạo nhân hơi cáu liếc hắn.
"Thật ra, năm đó sau khi vi sư nhặt được ngươi, vi sư đã gặp một chuyện."
"Chuyện này, vi sư chưa từng nói với ngươi."
"Năm đó, buổi tối hôm vi sư nhặt được ngươi, vi sư nằm mơ, thấy có người nói với mình rằng."
"Thân thế của ngươi liên quan rất lớn, nếu bị lộ ra, sẽ khiến cả tu tiên giới gặp phải tinh phong huyết vũ, nhưng ngươi thì sẽ lấy được cơ duyên vô thượng, trở thành thiên địa nhân hoàng."
Thái Hoa đạo nhân nói cực kỳ nghiêm túc.
Nghe đến đây, Tô Trường Ngự hoàn toàn nín lặng.
Móa nó.
Ta đứng ở đây gần nửa giờ, là để nghe cái này?
Lại còn làm thiên địa nhân hoàng?
Sư phụ, người có uống lộn thuốc không?
Hay tưởng ta là tiểu sư đệ?
Người nghĩ ta sẽ tin loại chuyện hoang đường này?
Thôi đi, cho xin, có ai mà đi tin loại chuyện hoang đường như này hả?
Tô Trường Ngự muốn ói, hắn thích giả ngầu, chứ không thích giả ngu.
Thái Hoa đạo nhân để khích lệ hắn, hay để khen ngợi hắn không biết, mà biên soạn ra một câu chuyện tàn bạo thế này, khiến Tô Trường Ngự thật sự là không chịu nổi.
Lại còn làm thiên địa nhân hoàng!
Nghĩ là muốn ói.
Dù thường ngày hắn cũng rất tự luyến, cảm thấy mình rất có thể là tiên nhân chuyển thế, nhưng ảo tưởng như vậy là chuyện rất bình thường, ai mà chưa từng mộng giữa ban ngày!
Nhưng vấn đề là, loại mộng giữa ban ngày này mà nghe từ miệng người khác nói ra, lại làm Tô Trường Ngự cảm thấy rất là khó chịu.
Thậm chí hắn còn nghĩ, chắc Thái Hoa đạo nhân tưởng hắn giống như tiểu sư đệ, nên mới muốn dùng cách này, để khiến hắn biến đổi mạnh mẽ.
Nhưng vấn đề là, hắn không học được.
Vả lại, câu chuyện như này, ai mà tin được?
Chuyện mình sáng tác cho tiểu sư đệ ít nhất cũng còn có tí căn cứ suy luận!
Chuyện của Thái Hoa đạo nhân biên ra này, hoàn toàn chả có tí căn cứ suy luận nào hết.
Rất cưỡng ép rất đột ngột.
"Sư phụ, nếu người còn tiếp tục không nói vào điểm chính, thì ta đi đó."
Tô Trường Ngự không muốn nói gì nữa, bày tỏ thẳng với Thái Hoa đạo nhân.
Nếu Thái Hoa đạo nhân còn tiếp tục dông dài linh tinh, thì hắn đi thôi.
"Ngươi không tin lời của vi sư?"
Thái Hoa đạo nhân kinh ngạc, Tô Trường Ngự lại không tin lời ông.
Tô Trường Ngự không trả lời, nhưng ánh mắt lạnh nhạt đã biểu lộ tất cả.
"Không phải, Trường Ngự, dù vi sư có từng lừa ngươi mấy lần, nhưng lần này thật sự là vi sư không có lừa ngươi."
Thái Hoa đạo nhân thật sự kinh ngạc, ông còn tưởng Tô Trường Ngự nghe mình nói xong sẽ bị chấn động, sau đó tỉnh ngộ, từ từ mở ra con đường nghịch tập chứ.
Không dè, Tô Trường Ngự chẳng những không có phản ứng, lại còn nghĩ ông đang nói dối gạt hắn.
"Sư phụ, người có dám thề, mỗi lời người nói đều là thật không? Lấy tiền đồ của Thanh Vân đạo tông ra thề, một chữ cũng không lừa ta?"
Tô Trường Ngự nói với Thái Hoa đạo nhân.
Thái Hoa đạo nhân sững ra.
Câu chuyện là thật, nhưng bảo một chữ cũng không giả, thì không phải.
Ông đúng là muốn dùng cách mọi người dạy Diệp Bình để dạy Tô Trường Ngự.
Lừa Tô Trường Ngự một chút, từ đó kích thích tiềm lực của hắn.
Nếu mà kích thích ra được tí ti tiềm lực gì đó, chả phải nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Không dè, lại không lừa được Tô Trường Ngự.
"Sư phụ, ngài đừng vòng vo, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nói linh tinh nửa giờ rồi đó."
"Ngài không thấy mệt, nhưng mà ta mệt."
Tô Trường Ngự bực bội nhìn Thái Hoa đạo nhân, thiệt không biết Thái Hoa đạo nhân rốt cuộc muốn gì nữa.
Vòng vo lộn xộn nãy giờ cũng đã hơn nửa canh giờ, có gì thì nói luôn đi.
"Được được được!"
"Vi sư không lừa ngươi nữa."
"Vi sư hỏi ngươi, ngươi còn nhớ mấy ngày trước, ngươi đưa về hai người không?"
Thái Hoa đạo nhân cuối cùng cũng quyết định nói thẳng, không lòng vòng nữa.
"Ý người là lão Hạ với lão Huyền?"
Tô Trường Ngự hơi hiếu kỳ.
"Ừ."
Thái Hoa đạo nhân gật đầu.
"Họ thì sao?"
Tô Trường Ngự càng tò mò hơn.
"Vi sư đoán, hai người ngươi dẫn về đó hình như có biết thân thế của ngươi."
Thái Hoa đạo nhân nghiêm túc nói.
"Biết thân thế của ta?"
Tô Trường Ngự kinh ngạc.
"Sư phụ, người nói vậy là sao?"
Thật ra, Tô Trường Ngự không quan tâm lắm về phụ mẫu thân sinh của mình.
Nếu bảo có tình cảm, thì chẳng có tình cảm gì.
Nhưng nếu bảo không có tình cảm, thì thỉnh thoảng cũng có nghĩ tới.
Suy nghĩ của Tô Trường Ngự rất đơn giản, nếu phụ mẫu thân sinh của hắn vẫn còn sống, hắn sẽ tới gặp một lần, nếu bọn họ đã không còn, thì cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ tới, thỉnh thoảng đốt chút nhang đèn cho họ, để an ủi vong linh.
Tô Trường Ngự nghĩ thế.
Hắn tò mò nhìn Thái Hoa đạo nhân, không hiểu sao Thái Hoa đạo nhân lại nghĩ lão Hạ với lão Huyền biết thân thế của mình.
"Vi sư hỏi ngươi, bộ đồ ngươi đang mặc, giá bao nhiêu?"
Thái Hoa đạo nhân chỉ bộ đồ trên người Tô Trường Ngự.
"Ách..."
Tô Trường Ngự không biết có nên nói thật không.
"Năm ngàn linh thạch thượng phẩm."
Tô Trường Ngự đáp, quyết định không nói thật tốt hơn.
"Năm ngàn lượng hoàng kim? Ngươi thật đúng là dám... Cái gì? Năm ngàn linh thạch thượng phẩm?"
Mới đầu, Thái Hoa đạo nhân theo bản năng còn tưởng là năm ngàn lượng hoàng kim, vừa mới định mắng Tô Trường Ngự mấy câu, sau đó chợt nhận ra, cái Tô Trường Ngự nói không phải là năm ngàn lượng hoàng kim.
Mà là năm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Làm Thái Hoa đạo nhân ngẩn cả ra.
Năm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Đó là bao nhiêu?
Quần áo cho ông mặc cả đời, cũng không tốn nhiều linh thạch tới như vậy!
Thái Hoa đạo nhân ngẩn người.
Thấy Thái Hoa đạo nhân ngơ ngác, Tô Trường Ngự rất vui vì mình đã không nói thật.
Cả nửa khắc sau, Thái Hoa đạo nhân mới hồi thần, nhìn Tô Trường Ngự.
"Trường Ngự, vậy vi sư có thể đảm bảo chín phần rằng hai người kia biết thân thế của ngươi."
Ban đầu Thái Hoa đạo nhân vốn chỉ dám chắc năm phần, giờ nghe cái giá năm ngàn linh thạch thượng phẩm của bộ quần áo này, thì đã đảm bảo gần như chắc chắn.
Lão Hạ với lão Huyền kia nhất định biết thân phận của Tô Trường Ngự.
Thậm chí...
Trong đầu Thái Hoa đạo nhân chợt nảy ra thêm một ý nghĩ.
"Sư phụ, tại sao?"
Tô Trường Ngự cau mày.
"Trường Ngự, ngươi đúng là người ở trong cuộc thì mơ hồ."
Thái Hoa đạo nhân giảng giải.
"Trường Ngự, sao ngươi không nghĩ kỹ, chỉ là giữa đường bèo nước gặp nhau, sao bọn họ lại dám tặng ngươi món quà quý như vậy?"
"Ngươi nghĩ rằng bọn họ vì thấy ngươi đẹp trai thật đấy chứ?"
Thái Hoa đạo nhân nói.
"Chẳng lẽ không đúng?"
Tô Trường Ngự không hiểu. Theo hắn nghĩ, đúng là do người ta thấy hắn đẹp trai mà!
Thái Hoa đạo nhân: "..."
"Sư phụ, ông ấy nói có một nữ nhi, chắc thật vì muốn gả nữ nhi cho ta, nên mới đưa ta nhiều quần áo như vậy."
Tô Trường Ngự giải thích.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân chỉ cười khẩy làm Tô Trường Ngự trầm mặc.
"Sư phụ, người nói tiếp đi."
Tô Trường Ngự nói.
"Y vô duyên vô cớ đưa đồ cho ngươi, rõ ràng là có mục đích."
"Hồi trước vi sư đã từng nói, thân thế của ngươi nhất định không bình thường."
"Nên vi sư đưa ra kết luận, bọn họ chắc chắn biết thân phận của ngươi, nên mới cố ý lấy lòng ngươi."
Thái Hoa đạo nhân nói, mỗi chữ đều nặng ký.
Làm Tô Trường Ngự bừng hiểu ra.
"Đúng ha, sư phụ, người nói tiếp."
Tô Trường Ngự gật đầu, cảm thấy Thái Hoa đạo nói rất có lý.
"Ban đầu, vi sư cảm thấy là do bọn họ biết thân phận của ngươi, nhưng khi vi sư biết giá một bộ đồ của ngươi là năm ngàn linh thạch thượng phẩm, thì vi sư nghĩ có lẽ chuyện không chỉ đơn giản như vậy."
Thái Hoa đạo nhân tỏ vẻ cao thâm khó lường.
Làm Tô Trường Ngự càng hiếu kỳ hơn.
"Sư phụ, còn có thể phức tạp hơn à?"
Tô Trường Ngự thật sự tò mò.
"Ta cảm thấy, rất có thể một trong hai người đó, chính là phụ thân của ngươi."
Thái Hoa đạo nhân đáp.
Câu nói như một tiếng sấm làm Tô Trường Ngự ngây người ra.
Hắn ngây người, vì sau khi ngẫm kĩ lại, mới thấy hình như có cảm giác như vậy thật.
"Sư phụ, khoan đã, hai người đó quả thực là thường xuyên hỏi phụ mẫu ta có khỏe hay không."
Tô Trường Ngự kêu lên.
"Vậy thì đúng rồi, hai người bọn họ, hoặc là biết rõ thân thế của ngươi, hoặc là một trong hai người họ chính là phụ thân của ngươi."
"Trên đời này, chỉ có phụ thân mới rộng rãi với nhi tử mình như vậy."
"Hơn nữa, vi sư cảm thấy, phụ thân ngươi, hẳn là lão Huyền kia."
Thái Hoa đạo nhân nói với giọng đầy chắc chắn.
Tô Trường Ngự vừa nghe, không khỏi nhớ lại mọi chuyện một cách cẩn thận.
"Đúng rồi, sư phụ, ta cũng thấy lão Huyền đó, lúc bình thường cứ nhìn ta, không biết là nghĩ cái gì."
"Ông ấy là phụ thân ta ư?"
"Nhưng vì sao, ông ấy lại không nhận ta?"
Tô Trường Ngự hỏi, hắn không hiểu.
Nếu là phụ thân của mình, sao thấy mà lại không nhận nhau với mình?
"Trường Ngự, trên đời này làm gì có phụ thân mẫu thân không đúng."
"Ông ấy không nhận ngươi hẳn là có nỗi khổ của mình."
Thái Hoa đạo nhân nói.
"Nỗi khổ? Nỗi khổ gì? Mà ngay cả nhi tử thân sinh của mình cũng không nhận được?"
Tô Trường Ngự không hiểu.
"Chuyện này…"
"Ài, thôi để vi sư nói thẳng."
"Trường Ngự, rất có thể ngươi là... Con tư sinh!"
Thái Hoa đạo nhân mở miệng.
Tô Trường Ngự lập tức ngẩn ra.