Đả thông tiên khiếu thứ nhất.
Diệp Bình đã cảm thấy một cảm giác rất kỳ diệu.
Linh khí cuồn cuộn như nước sông ào ạt tràn vào cơ thể.
Tiên khiếu như một con suối, hút sạch những linh khí này.
Nhưng Diệp Bình chưa hiểu lắm, hình như hắn đã tự mở ra một con đường tu hành không giống người thường.
Tu sĩ bình thường, sau khi dẫn khí nhập thể, cần phải luyện hóa linh khí. Vì linh căn của mỗi người khác nhau, nên linh khí cũng khác nhau, nên cần phải luyện hóa linh khí.
Đây chính là ý nghĩa của cảnh giới 'Luyện Khí'.
Nhưng Diệp Bình Luyện Khí, lại không phải là luyện hóa những linh khí lộn xộn kia. 'Dẫn Khí" của hắn là để cho thiên địa linh khí tự mình lựa chọn, nguyện ý nhập vào cơ thể hắn, nếu không muốn nhập vào thì thôi.
Kiểu “Dẫn Khí’ này đã giảm bớt đi khâu 'Luyện Khí'.
Nói cách khác, Diệp Bình đã sáng tạo ra một dạng Luyện Khí chưa từng có, có được khả năng tự động tu hành mà cảnh giới Nguyên Anh mới có được.
Hơn nữa, chẳng những có thể tự động tu hành, mà còn không hiểu vì sao, tốc độ hấp thu linh khí của hắn còn cực kỳ kinh khủng.
Có lẽ vì có tiên khiếu, cũng có lẽ vì vấn đề thể chất của bản thân hắn.
Diệp Bình chỉ hấp thu linh khí có một lát, mà còn nhiều hơn cả Tô Trường Ngự ngồi xuống Luyện Khí mấy năm.
Diệp Bình thử mở ra tiên khiếu thứ hai.
Mỗi khi mở ra được một tiên khiếu, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi. Mục tiêu hắn đặt ra không nhiều, chỉ cần mở mười cái thôi, là sẽ chuyển sang tu hành.
Nhưng mà, mơ mộng thì rất đẹp, nhưng sự thật lại cực kỳ tàn khốc.
Dù hắn có hấp thu linh khí cả ba ngày ba đêm, thì cũng chỉ miễn cưỡng mở được Tiên khiếu thứ hai.
Muốn đả thông được mười tiên khiếu, là cực kỳ khó khăn.
Cũng may Diệp Bình tu hành ở Thanh Vân Sơn Mạch. Đệ tử của tông môn này đều không phải tu sĩ có cảnh giới cao, nên không ai phát hiện ra linh khí bỗng nhiên mỏng manh hẳn đi, họ chỉ vô thức tưởng rằng dạo này trạng thái của mình không tốt.
Nếu đổi thành Thánh Địa hay Đại Học Phủ, mà Diệp Bình tu hành kiểu này, chắc hẳn những người còn lại đã sớm phát hiện ra ngay.
Đả thông được tiên khiếu thứ hai, Diệp Bình cũng không cố chấp, không cố ép mình phải đả thông mười tiên khiếu.
Đến lúc bắt đầu tu luyện Thái cổ Thần Ma Luyện Thể quyết rồi.
Sau sườn núi Thanh Vân.
Diệp Bình bắt đầu tu hành Thái cổ Thần Ma Luyện Thể quyết.
Ngồi xếp bằng, minh tưởng hư ảnh Thái cổ Thần Ma.
Trong lòng Diệp Bình hơi hồi hộp.
Dù sao Thái cổ Thần Ma Luyện Thể quyết cũng rất là đáng sợ, cần phải dẫn được sức mạnh trời đất, hóa thành thần chùy, không phải chỉ gõ vào mình một lần, mà còn phải tạo thành hoả lò, ngao luyện thân thể.
Nhưng dù có khó khăn thế nào, Diệp Bình cũng sẽ không buông bỏ.
Hắn hít sâu một hơi.
Bắt đầu tu hành Thái cổ Thần Ma Luyện Thể quyết.
Lấy khí dẫn thần.
Ầm ầm!
Trong trời đất, có một tiếng sấm vang lên.
Sức mạnh bầu trời như ngưng tụ một thanh thần chùy, đập lên thân mình Diệp Bình.
Sau sườn núi.
Thân thể Diệp Bình bị lực mạnh đập vào, từ mi tâm bắt đầu nứt ra, nhưng đáng sợ ở chỗ không có một giọt máu nào chảy ra cả, mà lại chảy ra những dòng tạp chất đen ngòm, màu đen nhánh như nước đường, tỏa mùi tanh tưởi.
Cơn đau này như đau tới cực hạn, đau tới mức không còn một chút cảm giác nào.
Diệp Bình chỉ cảm thấy toàn thân rung lên, sau đó… không còn cảm giác nào nữa.
Cũng đúng lúc này, hai tiên khiếu trong cơ thể tràn ra linh khí ào ạt, trong nháy mắt đã chữa trị toàn bộ cơ thể cho Diệp Bình.
Một tia sáng vàng trào ra, bao phủ cơ thể Diệp Bình, chữa trị thương thế đáng sợ kia cho hắn với một tốc độ cực nhanh.
Sau một khắc, Diệp Bình tỉnh táo lại.
Hắn không nói một lời, lấy khí dẫn thần lần nữa.
Lấy mặt đất làm hoả lò, độ nóng chung quanh hắn trong nháy mắt tăng vọt, tạp chất màu đen vừa chảy ra lập tức bị luyện hóa sạch sẽ, hóa thành từng sợi khói đen, cuối cùng biến mất.
Nhưng suốt quá trình dung luyện, Diệp Bình đã được nếm trải một cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cứ như đưa thân mình vào trong lò lửa, cũng may tiên khiếu phóng ra linh khí cuồn cuộn không ngừng, như dòng suối băng giữa ngày hè, tưới mát cho cơ thể, nếu không Diệp Bình thật sự là không chịu nổi.
Cả quá trình dung luyện kéo dài chừng một canh giờ.
Diệp Bình đã hoàn thành tôi thể lần thứ nhất.
Chỉ mới có một lần, nhưng cả cơ thể hắn đã thay đổi hoàn toàn so với trước.
Làn da của hắn càng thêm trắng trẻo mịn màng, dung mạo cũng được thăng hoa, chủ yếu nhất chính là khí chất cũng tăng lên một cách khó tả.
Mà mới chỉ là lần thứ nhất thôi.
Song Diệp Bình không nhận ra điều đó.
Sau khi tôi thể, cảm giác duy nhất hắn có được, chính là dồi dào.
Sức khỏe cực kì dồi dào.
Hắn cảm giác bây giờ mình đánh ra một quyền cũng có thể đánh chết một con trâu.
Tiếc là ở Thanh Vân Đạo tông không có Man Ngưu.
"Đây chính là sức mạnh?"
Sau sườn núi, Diệp Bình mở mắt, cảm nhận sức mạnh tràn trề trong cơ thể.
Hắn rất muốn thử sức mạnh của mình một lần xem nó như thế nào.
Tiếc là không có thứ gì để cho hắn thử cả.
Hay là… đi tìm Lạc Trần sư huynh để thử?
Diệp Bình chợt nghĩ.
Nhưng hắn lập tức lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ của mình. Lạc Trần sư huynh chính là tuyệt thế cao nhân, chút sức lực này của mình chắc chẳng là gì trong mắt Lạc Trần sư huynh, tìm huynh ấy thử có khi còn khiến người ta cảm thấy mình khoe khoang.
Quá đường đột.
Nghĩ vậy, Diệp Bình lập tức bắt đầu tiến hành tôi thể lần thứ hai.
Tuy quá trình có hơi khó nuốt, nhưng cảm giác có được sức mạnh dồi dào khiến Diệp Bình vô thức cảm thấy mê luyến.
Cùng lúc đó.
Vân Vụ Sơn Mạch.
Hai bóng người di chuyển trong sơn mạch. Hai người cực kỳ cẩn thận, không dám phát ra bất kỳ một thanh âm nào.
"Trường Ngự, rốt cuộc ngươi có biết đường không vậy? Sư phụ thật sự không chịu nổi nữa."
Giữa rừng, Thái Hoa đạo nhân lo lắng hỏi.
Hai người đã đi trong rừng suốt ba ngày.
Nhưng vẫn chưa tìm thấy đường đi ra ngoài.
Thái Hoa đạo nhân làm sao chịu nổi?
Chẳng khá hơn bị Yêu thú đuổi theo tí nào, mỗi giây mỗi phút đều chờ đợi trong lo lắng, sợ lỡ bất cẩn chạm phải Yêu thú.
"Là con đường này, ta nhớ không sai mà."
Tô Trường Ngự cũng không dám xác định, hắn cau mày nhìn quanh.
Hai người đã bị nhốt trong sơn mạch ba ngày rồi.
Thương thế của Thái Hoa đạo nhân tuy đã ổn định, nhưng vẫn nên sớm vào trong thành, tìm người trị liệu, nếu không có khi sẽ để lại mầm bệnh.
Nên cả hai đều thấy hơi lo lắng.
Trong lúc bọn họ đang đi trong rừng.
Đột nhiên phía trước có bóng một nhóm người xuất hiện.
"Có người."
Tô Trường Ngự kêu lên.
Trong nháy mắt, Thái Hoa đạo nhân cố ép mình phải tỉnh táo, kềm nén sự khó chịu trong người, ra vẻ lạnh nhạt.
Tô Trường Ngự còn nhanh hơn, lập tức trở về chế độ cao ngạo.
Có đôi khi, trong Vân Vụ Sơn Mạch, gặp phải người sẽ còn đáng sợ hơn là gặp phải yêu thú.
Bởi vì chim chết vì ăn, người chết vì tiền. Tu sĩ dám vào Vân Vụ Sơn Mạch thì đa số đều là kẻ sẵn sàng chết bất cứ lúc nào, chỉ vì hai chữ.
Kiếm tiền.
Nếu thấy có người bị thương, không chắc sẽ không nổi ý đồ xấu.
Nên hai người lập tức tận lực giả bộ như mình không bị gì cả, thậm chí còn giả vờ dáng vẻ của cao thủ, để khiến đối phương kiêng kị.
Không bao lâu sau.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bóng người cũng càng lúc càng rõ ràng.
Hai người cũng càng lúc càng căng thẳng.
Họ biết lúc này không được bỏ chạy.
Vì nếu chạy, sẽ càng phiền hơn.
Cuối cùng, một toán người xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân.
Đám người kia ai cũng khí vũ hiên ngang, cầm đầu là hai lão giả, người nào cũng tỏa ra khí tức cường đại.
Quần áo họ mặc giống hệt nhau.
Thêu hai chữ “Tứ Lôi”.
Chỉ trong thoáng chốc, hai bên đã đối mặt nhau.
Trầm mặc không nói gì ——