Mục lục
Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Hạ vương triều.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Hạ Đế nghe Thái Thượng Huyền Cơ kể xong, cả người liền im lặng.

Theo lời Thái Thượng Huyền Cơ, rõ ràng là Tô Trường Ngự đã đoán ra cái gì đó, có lẽ đã đoán ra mình là nhi tử của ông.

Hạ Đế vừa thấy áy náy, vừa thấy không vui.

"Sau đó thì sao?"

Hạ Đế hỏi tiếp.

"Sau đó? Thần cho người đi nghe ngóng, có gia nô nghe nói hình như Trường Ngự tiểu hữu tới đế đô."

Thái Thượng Huyền Cơ trả lời.

Câu trả lời này càng khiến Hạ Đế khẳng định phỏng đoán trong lòng.

Ông khá là kích động.

"Trường Ngự sắp tới đế đô?"

"Nó tới đế đô làm gì?"

"Nó đi mấy người?"

"Chỉ một mình thôi đúng không?"

Hạ Đế hỏi liền một lèo, làm Thái Thượng Huyền Cơ ngơ ngác, vì lúc này Hạ Đế quá hồi hộp, còn có hơi thất thố.

Đây không phải là phản ứng của một vị đế vương.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ không hiểu được hành vi này của Hạ Đế, nhưng ông ta hiểu.

Vì nữ nhân Hạ Đế thích nhất, chính là thân mẫu của Thập hoàng tử, hơn nữa cảnh ngộ của Thập hoàng tử quả thực làm người ta đau lòng.

Một hoàng tử sinh ra, vốn phải là vinh hoa phú quý hưởng thụ vô tận, thế lại bị người mưu hại, lưu lạc dân gian, thành một cô nhi từ nhỏ đã không cha không mẹ.

Bị người ta đối xử thờ ơ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hôm nào cũng phải làm việc kiếm ăn, thử hỏi trên đời này có phụ thân nào chịu nổi? Có phụ thân nào không muốn bù đắp cho con?

Theo Thái Thượng Huyền Cơ thấy, Hạ Đế thương yêu Tô Trường Ngự như vậy, là vì trong lòng ông áy náy, cũng coi như một sự bồi thường cho mẫu thân của Thập hoàng tử.

Nhưng ông ta cũng biết, Hạ Đế sẽ không vì sự áy náy và thương yêu này mà thay Thái tử.

Nên, ông ta mới dặn Thái tử, không được hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng, Hạ Càn hắn vẫn sẽ nắm quốc vị trong tay, nhưng nếu Thái tử còn làm sai nói bậy, vậy thì chưa chắc.

"Bệ hạ, Trường Ngự tiểu hữu đúng là sắp tới đế đô."

"Còn tới đế đô làm gì thì theo thần đoán, hẳn là muốn có một sự kết thúc, dù gì loại chuyện như thế này, dù bệ hạ có muốn giấu giếm, e là Trường Ngự tiểu hữu cũng không muốn giấu."

"Nghe nô nhà thần nói, hình như là hắn tới một mình."

Thái Thượng Huyền Cơ đáp.

"Tới một mình? Vậy nó sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?"

"Trị an Tấn quốc có ổn không?"

"Có ai có ý đồ gây chuyện với nó hay không? Huyền Cơ, ngươi làm việc kiểu gì vậy, sao không phái người âm thầm bảo vệ nó?"

Hạ Đế nghe Tô Trường Ngự tới một mình, không khỏi tức giận nhìn Thái Thượng Huyền Cơ.

Thấy Thái Thượng Huyền Cơ làm việc không ra sao cả.

Thái Thượng Huyền Cơ bối rối.

Chuyện này cũng trách ta?

Sao chuyện này lại trách lên đầu ta?

Làm sao ta biết Tô Trường Ngự sẽ tới tìm ngươi.

Với lại, Tô Trường Ngự đi một mình tới đế đô, chẳng lẽ sẽ gặp nguy hiểm à?

Hồi đó Thái tử đi biên cương, muốn dẫn một ít thuộc hạ tướng lãnh đi, ngươi đâu có để ý gì, sao bây giờ Tô Trường Ngự tới đây, lại muốn bảo vệ?

Bệ hạ, ngài thật là thiên vị.

Thái Thượng Huyền Cơ rầu rĩ không dám cãi, cúi đầu.

"Mong bệ hạ thứ tội, chuyện này là thần chưa chu toàn."

Thái Thượng Huyền Cơ cúi đầu.

Ông cũng bế tắc lắm, đành chịu thôi, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, không có quân vương sai, chỉ có bề tôi không đúng.

"Hừ, Huyền Cơ, ngươi đúng là già rồi, ngay cả chút chuyện này cũng làm không ổn, còn không mau phái người đi hộ tống Trường Ngự."

Thái Thượng Huyền Cơ nghe ra Hạ Đế hơi giận thật.

Nên không dám nói nhiều lời, vội vàng cáo lui.

Thái Thượng Huyền Cơ đi rồi.

Hạ Đế cười khẽ, thầm nghĩ.

"Không ngờ hoàng tử này của trẫm lại đoán ra được thân phận của mình, đúng là kỳ lân con."

Hạ Đế rất vui vẻ.

Cũng trong lúc này.

Trong điện Thái tử.

Dạo này, Thái tử đúng là đã thu liễm rất nhiều, ngồi ở trong đại điện, không đi đâu cả, trông hết sức an phận.

Chợt.

Một người xuất hiện trước mặt Thái tử.

Người kia quỳ xuống, vô cùng cung kính.

"Điện hạ, chuyện đã làm xong, theo lời báo lại, mấy hôm trước, bệ hạ từng ở Bạch Vân cổ thành Tấn quốc mấy ngày, sau đó tới một nơi tên là Thanh Vân Đạo Tông gì đó."

Đối phương báo cáo.

"Thanh Vân Đạo Tông? Sao nghe quen quen?"

Hạ Càn khẽ cau mày, ngước mắt nhìn bức thư pháp phía trước.

"Điện hạ, Thanh Vân Đạo Tông chỉ là một tông môn mới vừa được lên tam phẩm, nhưng Thanh Vân Đạo Tông này lại xuất hiện một nhân tài rất giỏi."

Đối phương trả lời.

"Nhân tài rất giỏi, là ai ?"

Hạ Càn trực tiếp hỏi ngay.

"Hồi điện hạ, người đó tên là Diệp Bình, là học sinh Tấn quốc học phủ, thi đấu mười nước lần này đã lực áp quần hùng, đứng ở hạng đầu, còn sáng tác ra một văn chương tuyệt thế, thành tựu thiên địa đại nho."

"Nhưng không hiểu vì sao, Diệp Bình này đã đứng đầu thi đấu mười nước, lại từ chối không vào Thập quốc học phủ, quay về tông môn, hơn nữa lúc quay về cũng vừa đúng lúc bệ hạ đang ở Bạch Vân cổ thành."

Đối phương đáp. Ánh mắt Hạ Càn ngay tức khắc trở nên vô cùng ác liệt.

"Diệp Bình? Lại là hắn?"

Đứng đầu thi đấu mười nước, sáng tác ra văn chương tuyệt thế, thành tựu thiên địa đại nho, lại không gia nhập Thập quốc học phủ?

Rõ ràng là có vấn đề.

Hơn nữa mới vừa trở lại Thanh Vân Đạo Tông, liền gặp ngay Hạ Đế?

Tất cả đều chứng minh cho thấy, phụ hoàng đã tìm ra Thập hoàng tử.

Hơn nữa Thập hoàng tử này mình cũng biết, lại còn từng có ý định lôi kéo nó.

Chuyện này đúng thật là... buồn cười.

"Đi điều tra Diệp Bình này cho ta, trong nửa canh giờ, Bổn cung nhất định phải biết được tất cả tin tức về hắn."

Hạ Càn ra lệnh.

"Tuân lệnh."

Người kia lập tức biến mất.

Nửa giờ sau, một số tài liệu xuất hiện trước mặt Hạ Càn.

Hạ Càn đọc thật kĩ. Tài liệu này, không chỉ sử dụng hệ thống tình báo của Đại Hạ vương triều, còn sử dụng tới cả một phần lực lượng của Thiên Cơ Các.

Nhưng Hạ Càn làm rất bí mật, hắn không dùng thân phận của mình để tìm người, cho thuộc hạ của mình ra mặt đi làm.

Những thông tin tra ra được, đều rất bình thường, chuyện ghê gớm nhất là chuyện về không độc đan.

Mặc dù Thái Thượng Huyền Cơ không cho hắn nhúng tay vào chuyện này nữa, nhưng làm sao Hạ Càn bỏ ngang được.

Hắn không bao giờ quên ngày Thập hoàng tử ra đời.

Những năm gần đây, hắn làm việc vô cùng cẩn trọng, dù phụ hoàng có trách mắng thế nào, hắn cũng không hề than phiền.

Vì hắn biết, phụ hoàng chỉ vì muốn tốt cho mình, là vì muốn bồi dưỡng mình thành đế vương Đại Hạ.

Nhưng vào lúc này, Hạ Càn lại thấy chuyện không phải là đơn giản như vậy.

Trong lòng phụ hoàng, vẫn luôn canh cánh về Thập hoàng tử.

Nếu là mười năm trước, hay hai mươi năm trước, hắn biết chuyện này, Hạ Càn sẽ không nói gì cả.

Nhưng bây giờ thì không giống vậy.

Mình vất vả khổ cực mấy chục năm, nhẫn nhục chịu khó, nay đã sắp tới lúc thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Một Thập hoàng tử đột ngột chòi ra, ai chịu nổi?

Ai chịu được?

Hắn không phục.

Cực kỳ không phục.

Hạ Càn nghiêm túc xem tài liệu trên bàn.

Chừng một khắc đồng hồ sau, Hạ Càn hoàn toàn trầm mặc.

Trên này có gần như đầy đủ mọi thông tin về Diệp Bình.

Hai mươi bốn tuổi, chẳng những là thiên kiêu đứng đầu mười nước, còn sáng tác ra văn chương tuyệt thế.

Mọi thứ đều chứng minh, đây là Thập hoàng tử.

Nghe đồn, Thập hoàng tử có khí vận vô song, mang tới khí vận vô tận cho Đại Hạ.

Có loại khí vận này, hai mươi bốn tuổi làm thiên kiêu đứng đầu mười nước là chuyện đương nhiên.

Liên tưởng tới chuyện lúc trước, Hạ Càn không khỏi bật cười.

Hắn cười rũ ra.

"Cữu cữu à cữu cữu, không ngờ ngươi còn giấu ta một chiêu này."

Đến lúc này, Hạ Càn đã chắc chắn Diệp Bình là Thập hoàng tử trong truyền thuyết.

Không chỉ là Thập hoàng tử, còn là một hoàng tử có tư chất vô song, khí vận vô song.

Mình so với Diệp Bình đúng là phải kém mấy phần.

Nếu Diệp Bình không phải thiên kiêu đứng đầu mười nước, không đi Thập quốc học phủ thì sao?

Nếu hắn không trở về tông môn thì sao? Chắc phụ hoàng sẽ tiếp tục không để Diệp Bình bị lộ ra thân phận.

Nếu không phải đã biết nhau, vì sao Diệp Bình mới vừa trở về tông môn lại gặp được ngay phụ hoàng?

Hiển nhiên hai người đã sớm nhận nhau, chỉ có người trong thiên hạ là không hay biết thôi.

Rõ ràng cữu cữu của mình biết hết những chuyện này, vậy mà không nói với mình, chắc là sợ mình sẽ làm ra những chuyện không nên.

Nghĩ tới đây.

Hạ Càn hít sâu.

Hắn chìm vào dòng suy nghĩ.

Hắn không nói gì, người trong điện cũng không dám nói gì.

Chỉ im lặng đứng chờ.

Một hồi lâu sau, Hạ Càn mới lên tiếng.

"Ngươi tới Thanh Vân Đạo Tông, nấp ở gần đó, điều tra toàn bộ tông môn đó cho ta, tra thật kĩ lai lịch của từng người, của tất cả người ở đó, hiểu chưa?"

Nói xong, Hạ Càn lại im lặng.

"Tuân lệnh."

Người kia không dám hỏi nhiều, cũng không thấy có gì cần hỏi, cứ thế xoay người liền rời đi.

Bộ hạ đi rồi.

Hạ Càn tiếp tục trầm tư.

Hắn biết, phụ hoàng rất yêu thương Thập hoàng tử, nếu không, ông đã công khai thân phận của Thập hoàng tử.

Vì phụ hoàng sợ, sợ lỡ Thập hoàng tử bị lộ thân phận, sẽ bị các vương triều kia ám sát.

Thập hoàng tử chính là vảy ngược của phụ hoàng.

Hắn cũng biết.

Nếu Thập hoàng tử không chết, hắn sẽ không thể ngồi vững vào đế vị.

Cữu cữu đã nói với hắn rất nhiều ý, nhưng trong đầu Hạ Càn chỉ nhớ được một câu của Thái Thượng Huyền Cơ.

Ông ta ủng hộ Thái tử.

Những lời này thoạt nghe thì không vấn đề gì, nhưng trên thực tế chúng chính là những lời có vấn đề lớn nhất.

Vì bây giờ mình là Thái tử, nhưng không ai dám đảm bảo hắn sẽ mãi là Thái tử.

Lỡ phụ hoàng phế hắn thật, cho Thập hoàng tử lên làm Thái tử, thì sao?

Lúc đó, cữu cữu chẳng phải là đi ủng hộ Thái tử mới đó hay sao?

Vả lại, Thái Thượng Huyền Cơ, là cữu cữu của mình, nhưng cũng là Tể tướng của Đại Hạ, là bề tôi của phụ hoàng, chứ không phải bề tôi của mình.

Tranh giành ngôi vị hoàng đế của Đại Hạ.

Không phải là chuyện nhỏ, bốn đại vương triều kia lúc nào cũng để ý tới chuyện này.

Nếu không có gì bất ngờ, nhanh thì mười năm, chậm thì hai mươi năm, mình sẽ làm đại điển đăng cơ, trở thành đế vương trẻ tuổi nhất Đại Hạ, cũng là đế vương trẻ tuổi nhất thiên hạ.

Đây cũng là một loại vinh dự, thiếu niên thiên tử.

Nhưng bây giờ, Thập hoàng tử xuất hiện, đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn, nhiễu loạn lòng hắn.

Thời gian dần trôi qua.

Chỉ chớp mắt.

Trời đã tới khuya.

Bầu trời đen như mực.

Hạ Càn ngồi xếp bằng ở trong đại điện, trước mặt có một cây đèn cổ.

Ánh đèn màu đỏ rực, nhìn hết sức cổ quái.

Lúc đèn cổ được thắp lên.

Hạ Càn nhắm hai mắt lại.

Sau đó, tại một nơi hư vô trong không gian.

Hạ Càn mở mắt.

Một người tức khắc xuất hiện trong không gian này.

"Hạ huynh, tìm ta có chuyện gì?"

Bóng người xuất hiện, người này vóc dáng cao to, nhìn không rõ dung mạo, chỉ đứng đó, đã tạo nên cảm giác áp bách khó tả cho người khác.

Y là Thái tử Đại Trạch hoàng triều, cũng là Thái tử nổi tiếng nhất trong năm đại vương triều.

Thái tử Đại Trạch hoàng triều, được khen là có tư chất chân long, văn thao vũ lược, lực áp quần hùng, tu vi và thực lực đều đứng đầu ở Đại Trạch hoàng triều, ngoài ra, còn có thủ đoạn lanh lợi mau lẹ cũng thuộc hàng đứng đầu.

Nên đối mặt với Thái tử Đại Trạch hoàng triều, Hạ Càn rõ ràng hơi yếu thế hơn.

"Ra mắt Cơ huynh."

Hạ Càn chắp tay chào đối phương, rồi mới nói.

"Cơ huynh, thực không dám giấu, ta đang gặp phải phiền toái."

Hạ Càn nói thẳng vào điểm chính.

"Phiền toái? Hạ huynh nói đùa à? Ngươi là Thái tử Đại Hạ, làm gì có phiền toái?"

Đối phương không hiểu.

"Thập hoàng tử xuất hiện."

Hạ Càn đáp, làm người kia sửng sốt.

Truyền thuyết liên quan tới Thập hoàng tử, không chỉ ở Đại Hạ vương triều, bốn đại vương triều cũng đều nghe thấy.

Quyền quý có địa vị càng cao, chuyện biết được càng nhiều.

Thái tử Đại Trạch, ngay hôm trở thành thiên kiêu đứng đầu Đại Trạch, đã có người báo cho y biết có một hoàng tử, nếu còn sống, sẽ không kém gì y.

Người đó là Thập hoàng tử của Đại Hạ vương triều.

Nên Thái tử Đại Trạch khá là tò mò về Thập hoàng tử Đại Hạ.

Nhưng nghe đồn, Thập hoàng tử đã chết lâu rồi mà, giờ lại xuất hiện là sao?

"Hạ huynh đang đùa à? Thập hoàng tử đã chết từ hơn hai mươi năm trước, sao giờ xuất hiện được?"

Thái tử Đại Trạch không tin.

"Lừa ngươi thì được cái gì?"

Hạ Càn đáp trả.

Đúng vậy, Hạ Càn không cần phải lừa mình chuyện này, lừa mình có được gì đâu!

"Ngươi muốn làm gì?"

Thái tử Đại Trạch chẳng cần vòng vo, hỏi thẳng.

"Một người không nên xuất hiện, thì không được xuất hiện."

Hạ Càn đáp.

"Ngươi muốn giết hắn?"

Thái tử Đại Trạch cau mày.

Hạ Càn không đáp, nhưng ý này rất rõ ràng.

"Đại Hạ Thập hoàng tử, nếu quả thật còn ở trên đời, Hạ Đế nhất định sẽ coi như trân bảo, nếu ta ra tay, bị phát hiện, sẽ có thể khiến hai đại vương triều xảy ra chiến tranh, chuyện này, thứ cho huynh không thể đáp ứng."

Thái tử Đại Trạch từ chối thẳng thừng.

Hạ Càn rì rì hỏi lại.

"Nếu lấy đan phương Không Độc Đan để trao đổi thì sao?"

Thanh âm vang lên.

Thái tử Đại Trạch im bặt.

Nhưng y vẫn không nói mình đồng ý.

Hạ Càn nói tiếp.

"Nếu ta lên ngôi, ta sẽ nhường một trăm lẻ tám tòa cực khoáng ở khu vực biên giới cho ngươi, thế nào?"

Hắn nói xong.

Thái tử Đại Trạch run lên.

"Ngươi nói thật?"

Thái tử Đại Trạch đã động lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK