Sau sườn núi Thanh Vân.
Một mùi thơm ngát tràn ngập.
Diệp Bình mở mắt.
Hắn cảm thấy khó hiểu, mùi này từ đâu đến thế.
Nhưng vừa mở mắt ra, chỉ thấy một màu trắng muốt.
Sau đó trong đầu xuất hiện mấy ngàn chữ.
Bự! Bự! Bự! Bự! Bự! Bự!
Diệp Bình ngẩn ra, ngơ ngác.
"Tiểu sư đệ, có đẹp không?"
Một giọng nói quyến rũ vang lên bên tai hắn.
Diệp Bình tỉnh táo lập tức.
Vèo!
Hắn lùi ra sau cả hơn mấy chục thước, nét mặt kinh sợ.
Nhưng khi Diệp Bình nhìn thấy nữ tử trước mặt, hắn ngẩn ra.
Nữ tử này mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, dáng người thướt tha yêu kiều, đôi mắt thật to, khuôn mặt tuyệt mỹ, như thần nữ hạ phàm, nói hại nước hại dân Diệp Bình cũng còn cảm thấy là hạ nhục đối phương.
Nhưng mà, tuy giọng nói thì quyến rũ, nhưng tướng mạo khí chất lại không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, ngược lại, lại mang tới cảm giác không dính khói lửa nhân gian.
Thực sự khó mà tưởng tượng được, rõ ràng giọng nói quyến rũ như thế, mà khí chất lại không dính khói lửa nhân gian.
"Đại… đại sư tỷ?"
Diệp Bình ngẫm nghĩ một hồi, sau đó hỏi với giọng thăm dò.
Cả Thanh Vân Đạo Tông, có mấy người là hắn chưa từng gặp, gồm đại sư tỷ, tứ sư huynh và ngũ sư huynh, những người còn lại đều đã gặp ít nhất một lần vào giờ dùng bữa.
"Xem ra sư đệ cũng biết ta là đại sư tỷ?"
Tiêu Mộ Tuyết cười nhạt, đứng thẳng dậy, nhìn mình từ trên xuống dưới.
"Sư đệ Diệp Bình, xin chào đại sư tỷ."
Diệp Bình không ngờ, nữ tử tuyệt sắc trước mặt lại thật sự là đại sư tỷ.
Cái này hơi quá đáng nha.
Đại sư huynh vô cùng anh tuấn, không ngờ đại sư tỷ cũng là tuyệt sắc, à phải, còn có một tiểu sư muội, cũng là mỹ nhân tiềm năng nữa.
Sao Thanh Vân Đạo Tông từ trên xuống dưới đều là tuấn nam mỹ nữ vậy?
Tập thể siêu nhan sắc?
Không đúng, Diệp Bình thầm lắc đầu. Đây là tông môn lánh đời mà, đệ tử của tông môn lánh đời, đương nhiên ai cũng không giống bình thường.
Tướng mạo của một con người có lẽ sẽ có thay đổi, nhưng khí chất của con người thì tuyệt đối không thể nào thay đổi được.
Đại sư tỷ đứng trước mặt, chỉ cần nhìn khí chất cũng biết, tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
"Tiểu sư đệ, nếu đệ đã bái nhập Thanh Vân Đạo Tông ta, thì chính là người một nhà. Đã là người một nhà, thì không cần phải khách khí như vậy, không thôi để người ngoài nhìn thấy, lại nói chúng ta không hòa thuận."
Tiêu Mộ Tuyết cười nhạt, đi tới mấy bước.
Diệp Bình không nhịn được, thụt lùi hai bước.
Hắn không chịu nổi.
"Tiểu sư đệ, ngươi sợ cái gì?"
Tiêu Mộ Tuyết ngừng bước, nét mặt tỏ vẻ không hiểu, nhưng thật ra trong lòng biết hết mà còn cố hỏi.
"Đại sư tỷ, thánh nhân dạy, nam nữ khác biệt, ngài có chuyện gì thì cứ nói là được. Ta… ta…!"
Diệp Bình thật sự căng thẳng.
Tuy hắn đã có hai kiếp làm người, nhưng vấn đề hắn vẫn còn là trai tân, hơn nữa tính cách còn là thẳng nam, có cảm giác căng thẳng và sờ sợ bẩm sinh đối với phái nữ.
Nhất là với nữ tử trước mặt. Đây là đại sư tỷ của hắn, Diệp Bình không thể đảm bảo được hắn sẽ không nghĩ gì bậy bạ, nếu vậy chính là vi phạm lời dạy của thánh nhân.
Ta là người đọc sách, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói á.
"Sư tỷ nói, nếu ngươi đã bái nhập vào Thanh Vân Đạo Tông, thì chính là người một nhà. Đã là người một nhà, ta lại là đại sư tỷ của ngươi, thì cũng là tỷ tỷ của ngươi, có khác biệt nam nữ gì nữa chứ! Không lẽ ngươi có suy nghĩ không an phận với sư tỷ hay sao?"
Tiêu Mộ Tuyết ra vẻ nghiêm túc.
Diệp Bình nghe thế, tức thì cũng nghiêm túc hẳn.
"Đương nhiên sẽ không, sư đệ là người đọc sách, đương nhiên… ai ai ai, đại sư tỷ, sao ngươi lại tới gần nữa thế? "
Diệp Bình chưa nghiêm túc được mấy giây, đã lại hoảng vía.
Bởi vì Tiêu Mộ Tuyết lại đến gần thêm mấy bước.
Tổn thọ.
Thế này thì ai mà chịu nổi.
"Định."
Tiêu Mộ Tuyết chợt phất tay, miệng hô một chữ.
Diệp Bình lập tức cảm thấy cả người cứng ngắc, không vùng vẫy gì được.
Cái này là đạo pháp.
"Tiểu sư đệ, sư tỷ không thích dùng sức mạnh, tốt nhất là ngươi đứng yên đó."
Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Diệp Bình.
Hai người cách nhau chưa tới nửa thước, một mùi thơm cơ thể vô cùng khó tả phà vào mũi, làm tâm thần người ta nhộn nhạo.
Nhưng đối với Diệp Bình, đây lại là một loại giày vò.
Hắn thật sự rất khó chịu.
"Sư tỷ, có thể lùi lại một chút hay không?"
Diệp Bình mở miệng, cười khổ.
"Im miệng, để sư tỷ kiểm tra thật kĩ thân thể của ngươi."
Nét mặt Tiêu Mộ Tuyết nghiêm túc, vừa nói vừa vung tay, điểm vào mấy huyệt đạo trên người Diệp Bình.
Diệp Bình nhìn thấy trong mắt Tiêu Mộ Tuyết lóe lên ánh sáng vàng, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Hắn biết mình đã hiểu sai người ta.
Tiêu Mộ Tuyết rất chăm chú, nhìn tỉ mỉ từ trên xuống dưới, đôi mắt nàng cứ như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Nàng cực kỳ chuyên chú quan sát thể chất của Diệp Bình.
Sau một nén nhang, Tiêu Mộ Tuyết mới thu hồi mắt về, vô cùng thỏa mãn gật đầu.
"Quả nhiên là loại thể chất này! Thật không ngờ, thật sự không ngờ! Một tông môn nhỏ nhìn vô cùng bình thường như thế này mà lại gặp được loại kỳ tài có một không hai như vầy."
"Xem ra bộ công pháp kia, có thể tái hiện nhân gian."
"Còn nữa, có lẽ không thể gọi là tiểu sư đệ nữa."
Tiêu Mộ Tuyết lẩm bẩm.
Vừa lẩm bẩm, Tiêu Mộ Tuyết vừa vô thức moi hồ lô ngọc ra khỏi áo, cũng không để ý còn có Diệp Bình đang ở ngay trước mặt, hơn nữa lại còn cách khá gần.
Đến chuyện này thì Diệp Bình thật sự không nhịn được nữa.
Câu hỏi rằng: Tại sao hắn không nhắm mắt lại?
Nhưng mà để tay lên ngực tự vấn, có ai đồng ý nhắm mắt lúc này không?
Ít nhất thì Diệp Bình là không!
"Sư đệ, đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đã truyền cho ngươi kiếm đạo và đan pháp, bây giờ đến phiên sư tỷ sẽ truyền thụ đạo pháp cho ngươi. Có điều sư tỷ có hơi nghiêm khắc, ngươi có chịu được không?"
Sau khi biết được loại thể chất của Diệp Bình, Tiêu Mộ Tuyết lại trở về bộ dạng lãnh đạm, trong mắt luôn mang ý cười nhạt, khiến người ta có cảm giác không dễ chịu chút nào.
"Chắc là được."
Diệp Bình lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói: "Thỉnh sư tỷ cứ nghiêm khắc, sư đệ nhất định sẽ chịu được."
Diệp Bình nói, trong mắt đầy kiên định.
"Vậy thì tốt. Sư tỷ sẽ dạy ngươi ba loại đạo pháp. Thứ nhất là phương pháp luyện khí, thứ hai là phương pháp ngự sắc, cái thứ ba thì tạm thời chưa nói tới. Chờ đến khi thời điểm tới, sư tỷ sẽ lại tới dạy cho ngươi."
Tiêu Mộ Tuyết nghiêm nghị đáp.
Diệp Bình ngẩn ra.
Phương pháp luyện khí thì hắn biết.
Phương pháp ngự sắc là cái gì? Khống chế cầu vồng hả?
Lại còn, cái cuối cùng là cái gì nữa?
Sư tỷ, ngươi nói rõ ràng một chút có được không?
Trời ơi đất hỡi!
Trong đầu Diệp Bình vô cùng lộn xộn.
"Sư đệ, ngươi hiểu chưa?"
Diệp Bình còn đang bấn loạn, tiếng Tiêu Mộ Tuyết đã lại vang lên, khiến hắn bình tĩnh lại.
"Đại sư tỷ, hiểu thì có hiểu, nhưng mà phương pháp ngự sắc là có ý gì?"
Diệp Bình không nhịn được, hỏi.
"Phương pháp ngự sắc, chính là phương pháp để chống đỡ sắc đẹp. Sư đệ, ngươi chưa thật sự đặt chân vào tu tiên giới, nên ngươi căn bản tựu không biết sự hung hiểm của tu tiên giới."
"Chưa nói tới mấy chuyện bình thường như đánh đánh giết giết, giết người cướp của vân vân, chỉ nói tới chuyện mỗi đại tông môn, thậm chí ngay cả triều đình, cũng vì lợi ích mà sẽ phái ra rất nhiều nữ tử tuyệt sắc, chuyên dùng để mê hoặc tu sĩ."
"Tuy hiện giờ ngươi rất bình thường, nhưng dưới sự dạy bảo của sư tỷ, nhất định sẽ có một ngày bay tới tận trời, đến lúc trở thành người được vạn chúng chú mục đó, ngươi sẽ hiểu ý của sư tỷ."
"Nhưng những việc này đều là việc nhỏ, ít nhất bọn họ chỉ là muốn mượn hơi ngươi, muốn ngươi làm việc cho bọn họ mà thôi."
"Nhưng đối với tà giáo ngoại môn, hoặc một số tu sĩ ma đạo, thì thủ đoạn của bọn chúng cực kỳ đáng sợ. Bọn chúng sẽ phái ra những nữ tử để khiến ngươi trầm luân, dụ dỗ ngươi, hấp dẫn ngươi, dùng bất cứ mánh khóe nào để biến ngươi trở thành khôi lỗi, thành con chó của bọn chúng."
"Nhưng đám ấy cũng còn chưa đáng sợ. Đám hồ yêu trong yêu tộc mới là đáng sợ nhất. Bọn chúng trời sinh đã có mị cốt, có thể khiến quân vương bỏ triều sớm, có thể khiến tiên nhân đắm mình, một ý niệm là có thể mang tới tai họa, dân chúng lầm than, để bọn chúng thừa cơ làm hại nhân gian, làm nhiều việc ác."
"Nên đạo pháp này ngươi nhất định phải học cho tốt, bằng không nếu đến một ngày kia, ngươi thật sự vì chúng mà trầm luân, sư tỷ sẽ không chút do dự giết chết ngươi, để khỏi gây tai họa cho muôn sinh linh, ngươi hiểu chứ?"
Tiêu Mộ Tuyết nói cực chuyên chú và nghiêm túc, nàng không hề có ý cười, không giống như đang nói giỡn.
Diệp Bình nghe vậy, cũng nghiêm túc hẳn.
Hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Đại sư tỷ nói rất có lý, câu thành ngữ hại nước hại dân kia không phải mang ý ca ngợi, mà là một loại mắng chửi.
Mỹ sắc khiến người ta sa ngã, nếu chỉ là một người bình thường, thì quá lắm chỉ hại mình.
Nhưng nếu đó là vua của một nước, vậy kẻ gặp tai ương sẽ là muôn sinh linh thiên hạ, giống như Bao Tự, đốt lửa báo nguy đùa cợt chư hầu, đổi lại là đất nước tan tành, bao nhiêu tướng sĩ chết oan chết uổng, bao nhiêu bách tính phải bỏ mạng vì nụ cười của ả ta.
Nhưng có lẽ người sai chính là bản thân U Vương. Vì để Bao Tự kia nở nụ cười mà trở thành một ông vua ngu xuẩn.
Đương nhiên loại chuyện này không ai có thể nói được rõ ràng, ai đúng ai sai tự có người bình.
Diệp Bình chợt cảm thấy đại sư tỷ trước mắt vô cùng bất phàm.
Hắn lập tức nghiêm chỉnh đáp.
"Sư đệ đã hiểu. Sư đệ nhất định sẽ học thật chăm chỉ, mong đại sư tỷ đừng chê tư chất sư đệ ngu dốt."
Diệp Bình nói thế, hắn nhìn ra được Tiêu Mộ Tuyết tới là vì muốn tốt cho hắn mà thôi.
Tư chất ngu dốt?
Không biết vì sao, nghe thấy Diệp Bình tự bảo tư chất mình ngu dốt, Tiêu Mộ Tuyết lại không kiềm được muốn cười.
Nếu tư chất này mà là ngu dốt, vậy Tô Trường Ngự thì sao? Hứa Lạc Trần thì sao? Vương Trác Vũ thì sao?
Chả phải là một đám đồ bỏ?
"Nếu sư đệ đã hiểu được, vậy sư tỷ không cần phải nói nhiều nữa."
Tiêu Mộ Tuyết đáp, nét mặt cũng dịu hẳn đi.
Nàng quả thực không có ý ghẹo hắn.
Những điều nàng đã nói, đều là chuyện đã từng thật sự xảy ra.
Trong thế giới tu tiên, mặc dù nhân tộc có vương triều thống trị, tông môn san sát, nhưng trong thế giới này, nhân tộc không phải là tồn tại mạnh nhất.
Tu sĩ ma đạo lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nhân tộc.
Huống chi còn có yêu tộc, số lượng yêu tộc nhiều hơn nhân tộc.
Thoạt nhìn thế giới rất hòa bình, đó là bởi vì không nhìn thấy mặt tàn khốc kia.
Hoặc chỉ là kẻ sống trong tầng dưới chót, nên không nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Diệp Bình là kỳ tài chưa từng có. Tiêu Mộ Tuyết biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nam tử trước mặt này sẽ tự mình cảm nhận được sự đen tối của thế giới này.
Thánh nhân dạy.
Năng lực càng lớn, thì trách nhiệm càng lớn.
Tiêu Mộ Tuyết chìm vào im lặng. Nàng không biết có nên truyền thụ công pháp kia cho Diệp Bình hay không.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi.
Tiêu Mộ Tuyết chìa ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên giữa trán Diệp Bình.