Điện Tĩnh Tâm.
Thiên tử Đại Càn đang hết sức nghiêm túc.
Khiển trách Từ Dương công chúa chuyện nàng tự xuất cung.
Từ Dương công chúa cúi đầu, không dám nói lời nào.
"Phụ hoàng, con làm sao biết Thiên Ma Giáo lại để mắt tới con, với lại, sao Thiên Ma Giáo lại biết hành trình của con?"
Từ Dương công chúa cúi đầu, dù bị khiển trách, nhưng nàng không phục.
"Không trách con thì trách ai? Chỉ có mình con dám tự mình xuất cung thôi."
"Hiện giờ Ma Giáo tro tàn lại cháy, Thiên Ma Giáo, Ma Thần Giáo, Cổ Ma Giáo, Chân Ma Giáo, tứ đại Ma Giáo đều đột nhiên ló đầu ra, các đại vương triều đều đang điều tra kỹ chuyện này."
"Thế mà ngay trong giờ phút quan trọng này, con lại dám tự mình rời cung, thật là gan to tận trời. Đại Càn hoàng cung dù gió thổi không lọt, nhưng thiên hạ này không có tường nào gió không lọt qua được."
"Lần này hành tung của con bị lộ, rõ ràng là trong cung có gian tế, con gặp may, vì bọn chúng vội quá, chứ nếu con ra khỏi thành xa hơn chút nữa, e là kẻ bắt con không phải đám tạp nham như vậy đâu."
Thiên tử Đại Càn sầm mặt.
Nói tới đây, ông lại thấy tò mò.
"Nghe con nói, lần này con được một cao nhân cứu hả? Vị cao nhân đó đâu?"
Thiên tử Đại Càn hỏi.
Nhắc tới Tô Trường Ngự, Từ Dương công chúa tỉnh táo lên ngay.
Nhưng nàng chưa kịp nói gì, tiếng khóc đã từ ngoài vọng vào.
"Hoàng gia gia, hu hu hu!"
"Hoàng gia gia, ta bị người đánh."
Tiếng nói quen thuộc, đi kèm với tiếng khóc vô cùng thương tâm.
Thiên tử Đại Càn tò mò.
Từ Dương công chúa cũng kinh ngạc.
Hoàng thái tôn Phương Ly xuất hiện trong điện.
Y càng vào gần, tiếng khóc vang lên càng lớn.
Phương Ly quẹt nước mắt, khóc ầm lên, hoàn toàn không có dáng vẻ của một hoàng thái tôn, giống như bị cái gì oan ức lắm.
"Ly nhi, con làm sao vậy?"
Thấy Phương Ly thê thảm như thế, thiên tử Đại Càn thấy đau lòng, vội đi tới nhìn cháu trai, vừa tò mò vừa đau lòng.
Từ Dương công chúa cũng rất thắc mắc.
Phải biết, Phương Ly là tiểu bá vương không thể chọc nhất Đại Càn, Đại Càn hoàng thái tôn, thân phận cao quý, và rất được thánh sủng.
Phụ hoàng, hoàng hậu, và nhiều phi tử trong cung đều thích Phương Ly.
Không chỉ vì Phương Ly có vẻ ngoài đẹp mắt, mà vì trước mặt người lớn, nó rất biết giả vờ, tuổi nhỏ mà rất biết nói ngọt.
Cho nên, rất được các trưởng bối yêu thích, hơn nữa lại còn là cháu đích tôn, nên mọi người vô cùng thích Phương Ly.
Được thánh sủng, nên Phương Ly không hề kiêng kỵ, tuổi còn nhỏ mà đã kiêu căng phách lối, chỉ là hoàng thái tôn, nhưng làm việc phách lối vô cùng.
Chính vì vậy, trong hoàng cung Đại Càn, các đại hoàng tử công chúa, không hài lòng Phương Ly cho lắm, nhưng nó là hoàng thái tôn, hơn nữa tuổi lại còn nhỏ, nên về cơ bản là đều nhắm mắt cho qua.
Không ngờ, lại còn có người dám chọc vào tiểu bá vương này.
Trong hoàng cung Đại Càn, còn có kẻ không có mắt như vậy?
Phải biết, trong hoàng cung Đại Càn, đắc tội ai cũng được, nhưng không được đắc tội tiểu bá vương này.
Lúc đó, Thái tử không nhịn được, đánh cho tiểu bá vương mấy roi, kết quả là bị phụ hoàng treo lên cây đánh cho một trận, cả hoàng cung đều biết, đứng thứ hai sau thiên tử Đại Càn, chính là Phương Ly, đây là luật sắt.
Nên Từ Dương công chúa rất tò mò.
Phương Ly đi vào, nhìn thấy hoàng gia gia, khóc nức không thành tiếng.
"Hoàng gia gia, có người ăn hiếp ta, hu hu hu."
Phương Ly nhào thẳng vào lòng thiên tử Đại Càn, khóc như muốn chết, ai không biết còn tưởng nó mới gặp nạn về.
Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy quần áo nó xốc xếch, mặt mày sưng vều, tím đỏ.
Thiên tử Đại Càn nổi giận.
Đứa cháu bảo bối này bình thường ông còn không nỡ mắng, vậy mà có kẻ dám đánh nó!
Muốn lật trời à?
"Ly nhi, là ai dám đánh ngươi bị thương? Phụ thân không ra hồn của ngươi? Hay là mẫu thân ngươi?"
"Nếu phụ thân ngươi, hoàng gia gia sẽ đi báo thù cho ngươi ngay tức khắc."
"Ly nhi, không phải là ngươi đi quấy rầy hoàng nãi nãi cầu phúc chứ?"
"Nếu đắc tội hoàng nãi nãi, vậy đừng trách gia gia không giúp ngươi."
Thiên tử Đại Càn nén giận, hỏi.
Ý ông rất đơn giản, nếu đó là phụ thân ngươi, ta ra tay giúp ngươi, nhưng nếu đó là nãi nãi, thì thứ cho ta không làm gì được.
Chuyện Thiên tử Đại Càn sợ vợ, ai ai cũng biết, Tôn nhi ngươi còn hiểu rõ hơn ta, đừng có mong báo thù.
Từ Dương nghe vậy, vừa giận vừa buồn cười.
Giận là vì, đại ca mình thảm quá. Đường đường là Thái tử, mà hở cái là bị đòn.
Buồn cười là, đường đường là thiên tử Đại Càn, mà lại đi sợ vợ. Song chuyện này cũng rất bình thường, Đại Càn vương triều trước giờ rất tự do, không tồn tại quan điểm gọi là nam tôn nữ ti, vả lại, chuyện sợ vợ này thuần túy chỉ là trong phạm vi tình cảm giữa vợ chồng.
Chứ còn trong chuyện lớn, đương nhiên vẫn là thiên tử Đại Càn định đoạt.
Nhưng Từ Dương công chúa cảm thấy thương nhiều hơn.
Thương cho đại ca nàng, rõ ràng là Thái tử Đại Càn, trữ quân tương lai, thế mà lại là người kém cỏi nhất trong năm đại vương triều.
Ngay cả Thái tử Đại Hạ, mà cũng còn nói một không hai, phạm sai lầm, chỉ bị trách cứ mấy câu, trong khi Đại Càn vương triều đứng đầu năm đại vương triều.
Vậy mà.
Thiên tử Đại Càn đè Thái tử không thở nổi, không hề yêu chiều nhi tử của mình.
Đúng là vị Thái tử đáng thương nhất.
"Hoàng gia gia, không phải phụ thân ta, là một người ngoài, hu hu hu, là người Từ Dương cô cô mang tới, tên là Tô Trường Ngự, hu hu hu hu!"
Phương Ly nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngừng, miệng nói, tay chỉ vào Từ Dương công chúa.
Y nói xong.
Từ Dương công chúa ngây ra.
"Tô Trường Ngự? Tô tiền bối?"
Từ Dương công chúa kinh ngạc.
Nàng không ngờ, người đánh Phương Ly, lại là ân nhân cứu mạng của mình, Tô Trường Ngự.
"Phương Ly, có phải ngươi đang nói bậy không? Sao Tô tiền bối đi ăn hiếp một đứa nhóc như ngươi được!"
"Hơn nữa, Tô tiền bối là đi chung với Từ Cẩn. Có mặt Từ Cẩn, dù Tô tiền bối xuất thủ, Từ Cẩn sẽ cản lại mà."
Từ Dương công chúa biện giải ngay.
Phương Ly chỉ đang nói bậy nói bạ, nó không thể biết tên Tô Trường Ngự.
Trong này nhất định là có hiểu lầm.
Nàng giải thích liền, để khỏi ầm ĩ ra chuyện lớn.
"Chính là Tô Trường Ngự, chính là Tô Trường Ngự."
"Không có hiểu lầm nào hết, hoàng gia gia, ta ngoài Trai Tâm điện coi chừng cho hoàng nãi nãi, để khỏi có ai xông vào."
"Nhìn thấy cái kẻ gọi là Tô Trường Ngự đó muốn xông vào Trai Tâm điện, tôn nhi liền cản lại, nhưng kẻ đó rất là phách lối, hình như ỷ mình có chỗ dựa, Tôn nhi còn chưa kịp nói ra thân phận, hắn đã đánh ta rồi."
Phương Ly ào ào cướp lời.
Trong chuyện này không hề có hiểu lầm!
"Thật là to gan!"
Thiên tử Đại Càn nổi giận.
Chỉ cần người Phương Ly đắc tội không phải là hoàng hậu, thì ai ông cũng xử được.
"Phụ hoàng, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm, Phương Ly thường ngày cao cao tại thượng, Tô tiền bối lại không phải người trong cung, đương nhiên sẽ có quy củ người chưa hiểu, chống đối hoàng thái tôn, nhưng hắn dù gì cũng là ân nhân cứu mạng nữ nhi."
Từ Dương công chúa vội biện giải cho Tô Trường Ngự.
Nhưng thiên tử Đại Càn lạnh tanh.
"Hiểu lầm?"
"Dù có hiểu lầm, cũng không thể ra tay đả thương người khác."
"Tô Trường Ngự phải không?"
"To gan thật đấy, lại dám đánh cả Đại Càn hoàng thái tôn."
"Từ Dương, dù hắn có là ân nhân cứu mạng ngươi, nhưng ngươi phải nhớ, hoàng không thể nhục."
Thiên tử Đại Càn rất lạnh lùng.
Làm Từ Dương vô cùng lo lắng.
Nàng biết phụ hoàng đã giận thật.
"Phụ hoàng, dù có thế nào, Tô tiền bối cũng đã từng cứu ta một mạng, nếu trừng phạt quá nặng, lỡ truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới quốc uy, hay là để Tô tiền bối xin lỗi hoàng thái tôn được không."
Từ Dương công chúa quỳ xuống, nàng chỉ có thể giúp Tô Trường Ngự tới đây.
"Xin lỗi?"
"Từ Dương, ngươi dễ tính quá."
Thiên tử Đại Càn hít sâu.
Ông quay người, dẫn Phương Ly đi ra khỏi điện.
Thật ra, ông hiểu ý của Từ Dương.
Nhưng ông cũng biết một điều.
Chính là hoàng thất không thể nhục.
Dù Phương Ly có làm sai cái gì, thì cũng không được ra tay đánh nó.
Nói lời khó nghe, lần này chỉ là đánh hoàng tôn mình bị thương một chút, vậy tới lần sau, có phải là đánh nó nằm luôn không?
Nói câu khó nghe, có phải lần tới, là đánh tới ông luôn không?
Trong hoàng cung cấm dùng vũ lực, ngay cả hoàng tử mà muốn động võ với nhau, cũng phải tới lôi đài trong cung, tự ra tay động võ đánh người, là đại kỵ.
Huống chi là người ngoài.
Thiên tử Đại Càn dẫn Phương Ly đi.
Từ Dương công chúa vội đứng dậy, đuổi theo. Tô Trường Ngự lần này gặp xui rồi.
Nàng vừa vội vừa tức.
Vội là vì, không biết phụ hoàng sẽ làm gì Tô Trường Ngự.
Tức là vì, sao Từ Cẩn không cản Tô Trường Ngự?
Nếu đã có mặt Từ Cẩn, lẽ ra không thể xảy ra chuyện thế này.
"Người đâu, gọi Bạch Vũ cấm quân tới."
Ngoài đại điện.
Thiên tử Đại Càn lạnh lùng kêu.
Ông đã nổi giận thật, nên mới gọi tới Bạch Vũ cấm quân.
Không phải ông giận vì Phương Ly bị đánh, mà vì có kẻ dám đánh Đại Càn hoàng thái tôn.
Đây là đại nghịch.
Thì ra vẫn có những kẻ dám ăn hiếp Tôn nhi của ông.
Đứa tôn nhi bảo bối này của ông.
Rất nhanh.
Những tiếng bước chân vang lên.
Là Đại Càn Bạch Vũ cấm quân.
Đội Bạch Vũ cấm quân, xuất hiện ở cửa đại điện, đồng loạt quỳ xuống, tâu với thiên tử Đại Càn.
"Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế."
Bạch Vũ cấm quân hô vang.
Thiên tử Đại Càn không nói gì, quay người đi tới Trai Tâm điện.
Phương Ly đi theo.
Bạch Vũ cấm quân không nói nhiều, đi theo sau.
Lúc này.
Từ Dương công chúa cũng đi theo. Nàng biết dù nàng có cản thế nào, phụ hoàng cũng nhất định sẽ báo thù cho Phương Ly.
Bây giờ, nếu muốn giải quyết cái phiền toái này.
Thì phải lấy lòng Phương Ly.
"Ly nhi, không phải ngươi thích san hô vạn sắc nhà cô cô hả? Cô cô cho ngươi cái đó, ngươi nói giúp vài câu với hoàng gia gia có được không?"
Từ Dương công chúa kéo Phương Ly, dùng thần thức truyền âm nói.
Phương Ly nhưng không thèm nhìn Từ Dương công chúa. Y đang rất giận.
Trong đầu y bây giờ chỉ muốn báo thù.
Nói gì cũng không ăn thua.
Nghĩ tới cảnh tí nữa nhìn thấy Tô Trường Ngự khóc lóc thảm thiết trước mặt mình, y rất vui.
Ha ha ha ha ha!
Hì hì hì hì hì!
Phương Ly kích động lắm, chỉ ước gì thời gian trôi qua nhanh một chút.
"Ly nhi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi làm thế này chính là khiến cô cô trở thành người bất nhân bất nghĩa. Ly nhi, nghe lời cô cô, cô cô sẽ đền bù cho ngươi."
Từ Dương công chúa tiếp tục dụ dỗ.
"Cô cô, nếu ngươi đã coi ta là chất nhi, thì đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu ngươi không coi ta là chất nhi, vậy thì càng đừng nhúng tay."
"Nói tóm lại, ta nhất định không bỏ qua chuyện này đâu. Tô Trường Ngự nhất định phải chết, thần tiên có tới cũng vô dụng."
Phương Ly dùng thần thức truyền âm trả lời lại, thái độ rất là kiên quyết.
Từ Dương công chúa nghe vậy thì giận lắm.
Phương Ly này, còn nhỏ tuổi mà lại thù dai như vậy, sau này lớn lên sẽ thế nào?
Từ Dương biết Phương Ly được tạo thành loại tính cách này, chính là do nó được chiều quá mà hư.
Tiếc là, cả Đại Càn không ai thu thập được nó.
"Hết cách rồi, đi tìm đại ca vậy."
Từ Dương công chúa biết mình không làm gì được, liền quay người chạy đi, tìm phụ thân của Phương Ly, đương triều Thái tử, đại ca của nàng.
Thiên tử Đại Càn đương nhiên biết Từ Dương công chúa biến mất.
Ông biết nó định đi đâu.
Nhưng ông không cản.
Ông còn muốn Từ Dương tìm Thái tử tới.
Vì Từ Dương nói không sai.
Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng công chúa Đại Càn vương triều, trừng phạt thì được, nhưng không thể làm ra quá lớn, nếu không, sẽ bị mang tiếng xấu.
Nhưng không đánh thì không được, ăn hiếp đến tận trên đầu hoàng thái tôn rồi, nếu ông còn không ra tay, có khác gì bị người ta cưỡi lên đầu mà còn im lặng!
Hoàng không thể nhục!
Cứ như vậy.
Một lúc sau.
Thiên tử Đại Càn đi tới Trai Tâm điện.
Ông không đi vào trong, vì hoàng hậu đang tĩnh tu cầu phúc, tùy tiện quấy nhiễu bà, ông không làm được.
Bên ngoài Trai Tâm điện.
Bốn trăm Bạch Vũ cấm quân vây chặt Trai Tâm điện.
"Tô Trường Ngự đâu?"
Một khắc sau.
Thiên tử Đại Càn hỏi.
Bình tĩnh.
Không có tình cảm.
Phương Ly nghe thấy thì sướng lắm.
Mong muốn báo thù của nó đã lên tới đỉnh điểm.
Tô Trường Ngự a Tô Trường Ngự!
Ta thấy ngươi xong đời rồi đó!
Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là hoàng thái tôn, cái gì gọi là niềm vui bất ngờ!
Phương Ly kích động tới mức da mặt khẽ run lên.
Nhưng ngay lúc này.
Chử Nhu Vân đi ra.
Bước chân khá vội, nét mặt khá là kích động.
Thiên tử Đại Càn kinh ngạc.
Ông chưa kịp nói gì, Chử Nhu Vân đã nói trước.
"Bệ hạ tìm Trường Ngự làm gì?"
Chử Nhu Vân nhìn thiên tử Đại Càn, khó hiểu.
"Hắn ăn hiếp Ly nhi, trẫm tới đòi công bằng."
Thiên tử Đại Càn tò mò.
Sao Chử Nhu Vân lại biết Tô Trường Ngự?
Tô Trường Ngự là ai?
"Ăn hiếp Ly nhi?"
Chử Nhu Vân càng khó hiểu. Phương Ly đứng ra, đầy đáng thương nhìn bà.
Nhưng không ngờ, ngày thường nghe nó bị đánh hoàng nãi nãi liền mắng ngay, lần này lại không hề quan tâm tới nó, mà nói với thiên tử Đại Càn.
"Không cần đòi. Trường Ngự không sai, bệ hạ, thần thiếp có chuyện này muốn nói với ngài."
Chử Nhu Vân chẳng buồn nhìn Phương Ly, bà đang muốn nói chuyện Tô Trường Ngự cho thiên tử Đại Càn nghe.
Thiên tử Đại Càn cau mày.
"Nàng có nhầm không. Trẫm tới để xử hắn, bảo hắn ra đây."
Thiên tử Đại Càn tức giận.
Tuy ông sợ vợ, nhưng chuyện mặt mũi như này, đương nhiên phải để ông làm chủ.
"Bệ hạ, Trường Ngự không sai, ngài nghe thần thiếp nói trước đã."
Đại Càn hoàng hậu định nói gì đó.
Thiên tử Đại Càn đã hô to.
Cắt ngang lời bà.
"Hoàng không thể nhục!"
Thiên tử Đại Càn dùng bốn chữ, nói cho bà biết tâm ý của mình.
"Bệ hạ."
Chử Nhu Vân vẫn có ý muốn nói.
"Hoàng! Không thể! Nhục!"
Thiên tử Đại Càn thật sự nổi giận.
Ông nhìn Chử Nhu Vân.
Ngày thường mình chiều hoàng hậu quá.
Nàng thật nghĩ hoàng đế mình là đồ để trưng bày à!
Phương Ly thấy thế, rất vui vẻ.
Lúc nãy nghe Chử Nhu Vân nói Tô Trường Ngự không sai, còn tưởng tại hoàng nãi nãi yêu tài, định giúp Tô Trường Ngự.
Nên bây giờ thấy hoàng gia gia bá đạo trấn áp, y vui lắm!
Hoàng gia gia, ngài, thật là mãnh nam.
Hình tượng Thiên tử Đại Càn trong lòng Phương Ly tăng lên vùn vụt.
Cảm nhận được suy nghĩ của thiên tử Đại Càn.
Chử Nhu Vân sầm mặt, dùng thần thức truyền âm.
"Bệ hạ, người biết Trường Ngự là ai không?"
Đại Càn hoàng hậu hỏi.
"Hoàng! Không! Thể! Nhục!"
Câu trả lời của thiên tử Đại Càn là lặp là bốn chữ này lần chót.
Ông đã giận thật rồi.
Vô cùng giận.
Có lẽ thường ngày ông dễ dãi quá, quá dễ tính với Chử Nhu Vân.
Nên bây giờ trước mặt bao nhiêu cấm quân, bà lại cứ cãi ông không chịu thua.
Tôn nhi của mình bị ăn hiếp, bà lại không giúp người trong nhà, ngược lại đi giúp cho người ngoài!
Tên đó là ai ?
Đứa con mồ côi nào của hoàng thất à?
Dù đó có là con rơi của mình đi chăng nữa, thì sao?
Hoàng hậu a hoàng hậu.
Nàng làm trẫm quá thất vọng.
Ánh mắt Thiên tử Đại Càn vô cùng lạnh lẽo.
Ông đã quyết tâm.
Ông nhất định phải trừng phạt Tô Trường Ngự.
Không chỉ vì Phương Ly, mà còn vì thái độ của Chử Nhu Vân dành cho ông.
Ông là hoàng đế.
Là hoàng đế của Đại Càn.
Là thiên tử của Đại Càn.
Ai dám không vâng lời mình?
Ai có thân phận cao hơn mình?
Cảm nhận được suy nghĩ của thiên tử Đại Càn.
Chử Nhu Vân không nói gì.
Bà tiếp tục dùng thần thức truyền âm, giọng điệu đầy đùa cợt.
"Được, nếu bệ hạ quyết tâm muốn trừng phạt đứa con mồ côi của muội muội ngài, chất nhi ruột thịt của ngài, thì thần thiếp sẽ không nói gì nữa, chỉ hy vọng bệ hạ làm rồi, sẽ không thấy thẹn với Trường Linh tỷ tỷ là được."
Chử Nhu Vân nói.
Bà vẫn dùng thần thức truyền âm.
Người khác không nghe thấy được.
"Cấm quân nghe lệnh, lập tức..."
Thiên tử Đại Càn hừ một cái.
Theo bản năng giơ tay lên, định lệnh cho cấm quân đi bắt người.
Nhưng rồi.
Ông giật mình.
Đứng sững ra.
Nhìn hoàng hậu chằm chằm.
Giờ khắc này.
Ông đã quên luôn cả thở.