Thái tử Đại Trạch kinh hãi.
Một trăm lẻ tám tòa cực khoáng là cái gì?
Cực mỏ là loại mỏ sinh ra loại khoáng thạch quý nhất thiên hạ.
Dùng để luyện chế đạo khí, là vật đại vương triều nào cũng muốn tranh giành.
Hơn nữa cực mỏ có cái nào là mừng cái đó, vì rất khó tìm ra cực mỏ.
Trong năm đại vương triều có một câu rằng, có bỏ một thành cũng không rời một mỏ.
Thà mất một tòa cổ thành, cũng nhất quyết không bỏ một cái cực mỏ.
Nên Thái tử Đại Trạch mới khiếp sợ như vậy.
Đan phương Không Độc Đan đương nhiên là quan trọng, nhưng loại vật này có vẻ hơi hư ảo, ngay cả Đại Càn vương triều cũng không dám nói mình có đan phương Không Độc Đan, Đại Hạ vương triều dựa vào cái gì dám nói mình có đan phương Không Độc Đan?
Lỡ là giả thì sao? Hoặc có khi đó chỉ là một đan phương trên lý thuyết, ra thực tế không thể nào luyện ra nổi, một vật như vậy, không thể bằng được cực mỏ.
Trừ phi có một ngày, Đại Hạ vương triều luyện ra được không độc đan thật, và còn là với số lượng lớn, như thế, các đại vương triều mới bị động tâm, có khi còn lật mặt với nhau để đi giành giật.
Nếu không, chỉ dựa vào mấy câu nói của một hai người, chắc chắn là có đan phương Không Độc Đan, rồi bỏ bao nhiêu công sức, tiền của đi giành giật nhau, đó không phải là tốt cho giang sơn xã tắc.
Loại chuyện tương tự như vậy đã từng xảy ra rồi, hồi ấy không phải là đan phương Không Độc Đan, là một cái hầm mỏ cổ thần bí. Các đại vương triều giành giật nhau muốn lấy về để nghiên cứu, không còn lo làm chuyện gì khác, chỉ chăm chăm vào cái hầm mỏ cổ đó.
Sau đó mới phát hiện, mỏ cổ kia chỉ là thứ hư ảo, ở trên lý thuyết, vương triều thả ra tin về nó đã kiếm được rất nhiều linh thạch, phát triển quốc lực của mình mạnh mẽ, trong khi các đại vương triều còn lại thì bỏ bê mọi chuyện, lãng phí thời gian.
Về cơ bản, quốc lực của năm đại vương triều là ngang nhau, so kè nhau chủ yếu là về 'Pháp khí' và 'Tài nguyên', 'Trận pháp', nói thí dụ như đan dược, loại đan dược trụ cột nhất, tăng được hiệu quả lên thêm một thành, thì đã là một đột phá to lớn.
Nên phát triển tài nguyên và pháp khí, mới là hai thứ cơ bản giúp được vương triều đứng vững.
Cũng vì từng có tiền lệ này, nên khi Thái tử Đại Trạch biết có đan phương Không Độc Đan, y cũng chỉ thấy hơi hứng thú thôi, chứ không tới mức nhất định phải lấy được.
Vì cho tới bây giờ, chưa có ai nhìn thấy không độc đan xuất hiện lần nào.
Nếu bây giờ xuất hiện mấy chục viên, mấy trăm viên, hay mấy chục ngàn viên, Thái tử Đại Trạch cũng không quan tâm, vì dùng khả năng của cả nước luyện ra Không Độc Đan cũng không phải không có khả năng.
Một năm luyện ra mười ngàn viên không độc đan thì ghê gớm lắm à?
Đủ cho mấy người dùng? Bồi dưỡng ra được mấy cường giả chân chính?
Hoàn toàn là không có ý nghĩa, ngược lại, cực mỏ thì khác. Lấy được một tòa cực mỏ, mỗi mười năm lại luyện ra một món đạo khí, một món đạo khí thì phát huy ra tác dụng rất lớn ở trên chiến trường.
Một trăm lẻ tám cực mỏ, là một trăm lẻ tám món đạo khí, không chỉ đạo khí, khoáng thạch trong cực mỏ cũng làm được rất nhiều chuyện.
Nói tóm lại, đây là một khoản mua bán cực hời, giống như Đại Hạ vương triều tặng mười cực mỏ cho Đại Trạch vương triều.
Là Thái tử Đại Trạch, bảo y sao không động tâm? Sao không kích động?
"Hạ huynh, ngươi nói lời này là thật?"
Thái tử Đại Trạch nhìn Hạ Càn vô cùng nghiêm túc.
Vì chuyện này, không phải là chuyện nhỏ, nếu đối phương chỉ là nhất thời kích động, vậy thì thôi.
Nhưng lúc này, Hạ Càn không chỉ bị đầu óc mê muội, hắn còn đang rất sợ.
Hắn sợ thật sự.
Hắn sợ bị Diệp Bình cướp mất chức vị Thái tử.
Hắn thà bỏ một trăm lẻ tám tòa cực mỏ, chứ không muốn bị Diệp Bình cướp mất địa vị của mình.
Hạ Càn nghiêm túc đáp trả Thái tử Đại Trạch.
"Đương nhiên là thật!"
Thái tử Đại Trạch chộp ngay tức khắc.
"Được, một lời đã định."
"Thập hoàng tử, ta giải quyết hết cho ngươi."
"Ta cũng sẽ dùng toàn lực, giúp ngươi lên ngôi, trở thành thiên tử Đại Hạ, nhưng có hai chuyện, ngươi nhất định phải hoàn thành cho ta trước, nếu không, cực mỏ đó, quá mơ hồ."
Thái tử Đại Trạch đồng ý ngay. Hắn biết đối phương hiện giờ đang hơi kích động, một trăm lẻ tám cực mỏ này, không chừng tới khi lên ngôi, Hạ Càn sẽ trở mặt, không còn để nó cho mình.
Nên hắn yêu cầu Hạ Càn làm cho mình hai việc.
"Cơ huynh mời nói."
Hạ Càn bình tĩnh đáp.
"Chuyện đầu tiên, ta rất hứng thú đan phương Không Độc Đan, nên thứ này ngươi nhất định phải giao cho ta, và giao ngay tức khắc."
"Chuyện thứ hai, đệ đệ ta với Thập công chúa nhớ mãi không quên, nếu không có gì, thì sớm định ngày thành hôn là tốt nhất."
Thái tử Đại Trạch nói.
Với Hạ Càn, hai chuyện này không là gì cả, hắn gật đầu ngay.
"Chuyện đầu tiên, không cần ta ra tay, Cơ huynh cũng sẽ lấy được, vì người làm ra đan phương Không Độc Đan chính là Thập hoàng tử."
"Chuyện thứ hai, càng không thành vấn đề, chỉ cần Cơ huynh bảo đệ đệ huynh tới Đại Hạ vương triều cầu hôn là được."
Hạ Càn đáp.
"Là Thập hoàng tử tạo ra? Chậc, Thập hoàng tử này có thiên địa khí vận trong truyền thuyết thật à?"
"Hạ huynh đang gạt ta hả?"
Thái tử Đại Trạch rất tò mò, nhìn Hạ Càn chăm chú. Hắn không thể nào tin được, vì chuyện này hơi trùng hợp quá.
"Nếu đã hợp tác, lại còn tới mức độ này, đương nhiên là không lừa ngươi."
"Đan phương Không Độc Đan là do Thập hoàng tử làm ra, nếu không phải thế, ta cũng không cần gấp như vậy."
Hạ Càn bình tĩnh nói.
Thái tử Đại Trạch nhìn nét mặt hắn, cuối cùng gật đầu.
"Nói vậy, ta hiểu rồi."
"Nhưng, trong thời gian ngắn, ta sẽ không làm gì cả, vì phụ hoàng ngươi đã có liên hệ qua lại với Thập hoàng tử, ta sẽ chờ cơ hội tốt mới ra tay."
"Nhưng sẽ không lâu lắm đâu, ngươi cứ yên tâm."
"Còn nữa, Thập hoàng tử đó tên là gì, có thông tin gì không?"
Thái tử Đại Trạch hỏi.
"Tên là Diệp Bình, đệ tử Thanh Vân Đạo Tông, Bạch Vân cổ thành, Đại Hạ Tấn quốc, à mà, Cơ huynh làm việc nhớ làm sạch sẽ."
Hạ Càn báo cho những thông tin chính. Những thông tin thừa thì hắn không cần nói, vì Thái tử Đại Trạch sẽ tự đi điều tra.
Chỉ cần nói đó là ai đã đủ.
"Vậy Hạ huynh yên tâm, nhưng Hạ huynh, nhớ đừng quên chuyện ngươi đã hứa với ta đó."
"À, đúng rồi, Hạ huynh định khi nào đi lấy di tích Thất vương?"
Thái tử Đại Trạch gật đầu, hỏi sang chuyện khác.
"Chờ học trò đắc ý của Thiên Cơ tiền bối trở lại, ta sẽ tới di tích Thất vương, dạo này ta bị phụ hoàng khiển trách, tạm thời không tiện đi làm gì cả."
Hạ Càn nói.
Thái tử Đại Trạch gật đầu.
"Ừ, di tích Thất vương ở trong Đại Hạ vương triều của các ngươi, cũng coi là cơ duyên của Hạ huynh, chậc chậc, truyền thừa bảy đại vương giả, Hạ huynh lần này kiếm lớn nhé."
Đối phương cười khẽ.
Nghe nhắc tới chuyện này, Hạ Càn vui lên hẳn.
Truyền thừa bảy đại cổ vương thượng cổ, chỉ của một thôi đã đủ khiến vô số người đỏ con mắt, huống chi tới bảy người!
"Tốt lắm, Cơ huynh, vậy chia tay ở đây, mấy ngày nữa, Cơ huynh cho người tới cầu hôn, đến lúc đó sẽ cùng thoải mái uống cạn với Cơ huynh mấy ly."
Hạ Càn nói xong, biến mất.
Cách hắn trao đổi với Thái tử Đại Trạch là một loại cổ pháp.
Nguyên Thần Không Gian Thuật.
Trong đèn cổ có một trận pháp không gian, chỉ cần đốt lên là kích hoạt trận pháp không gian, trận pháp không gian này, chỉ cho phép Nguyên Thần vào trong, hơn nữa chỉ cho phép hai Nguyên Thần một lần.
Chính vì vậy, Hạ Càn mới dám nói năng không chút kiêng kỵ.
Bình thường ở trong hoàng cung, mỗi lời nói của hắn nếu lỡ bị truyền ra, Hạ Đế đều sẽ biết.
Phụ hoàng sẽ không tha cho hắn.
Tội giết đệ, là vi phạm luân lý, nhất là khi còn là giết Thập hoàng tử, tội này giội xuống, hắn không chết cũng phải tàn, còn mơ gì làm hoàng đế!
Dù Hạ Đế có còn muốn cho hắn làm hoàng đế, nho sinh trong thiên hạ cũng sẽ không cho. E là đại nho của năm đại vương triều sẽ đều lên tiếng, dĩ thân ngôn thánh, hất hắn văng xuống khỏi long ỷ.
Hạ Càn biến mất rồi.
Thái tử Đại Trạch bình tĩnh đứng đó.
Ngay lúc này, một người xuất hiện ở sau lưng hắn.
"Điện hạ, không nên tin lời Thái tử Đại Hạ nói, một trăm lẻ tám cực mỏ, chỉ là để dụ điện hạ ngài ra tay thôi. Nếu chúng ta giúp hắn diệt trừ Thập hoàng tử thật, nhất định Thái tử Đại Hạ sẽ trở mặt."
Bóng người đó nói.
Nhưng Thái tử Đại Trạch lắc đầu.
"Bổn cung biết, một trăm lẻ tám cực mỏ, làm sao hắn chịu cho Bổn cung được, nhưng Bổn cung không cần đám cực mỏ đó, Bổn cung chỉ cần Thập công chúa Đại Hạ."
"Vả lại, Bổn cung cần hắn trở thành thiên tử Đại Hạ, nếu thứ người như vậy trở thành thiên tử Đại Hạ, tương lai Đại Hạ mới sa sút, chứ để Thập hoàng tử lên ngôi, mới là chuyện không tốt cho Đại Trạch."
Thái tử Đại Trạch đáp lại.
Hắn biết, Thái tử Đại Hạ sẽ không bao giờ cho mình cực mỏ, nhưng hắn không để ý cái này.
Hắn chỉ muốn Hạ Càn lên ngôi, vì một người như vậy lên ngôi, đối phó rất dễ, còn để Thập hoàng tử lên ngôi, đó sẽ là nhân tố không xác định.
Đó là biến số.
"Được rồi. Ngươi đi làm việc cần làm đi, điều tra cặn kẽ Thập hoàng tử, nếu quả thật giống như tên kia nói, thì giết không lưu."
Thái tử Đại Trạch hạ lệnh.
"Tuân lệnh."
Người kia trả lời, sau đó biến mất, để lại Thái tử Đại Trạch ở đó một mình suy nghĩ.
Cùng lúc đó.
Trong đêm khuya.
Nguyên thần Hạ Càn trở về vị trí cũ, sau đó hắn cất cây đèn cổ đi, lôi một thanh cổ lệnh ra.
Thanh cổ lệnh này một màu đỏ thắm, như được nhuộm bằng máu tươi, mặt trước khắc một chữ ‘Sát’, phía bắc của cổ lệnh có khắc bốn chữ to.
Sâm La Cổ Điện
Đây là 'Sát Sinh Lệnh’, một trong ba loại lệnh bài ám sát mạnh nhất của Sâm La Cổ Điện, cổ lệnh này cực kỳ trân quý, vì khi đã dùng tới nó, Sâm La Cổ Điện nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sâm La Cổ Điện có tổng cộng ba mươi sáu tấm Sát Sinh Lệnh, ra là phải giết.
Nhưng Sâm La Cổ Điện có ba loại người không giết, người có quyền cực lớn, người đồng hành, và người vô danh.
Người có quyền cực lớn, là những người nắm giữ quyền cao của thiên hạ, gồm Hoàng đế và Thái tử, bất kể đó là Hoàng đế hay Thái tử của nước nào.
Vì thiên hạ này là do năm đại vương triều nắm giữ, nếu Sâm La Cổ Điện dám tập sát quân vương hoặc Thái tử, đó chính là đại khiêu khích hoàng quyền, dù Sâm La Cổ Điện làm sát thủ, nhưng không có ngu.
Ngoài Hoàng đế và Thái tử, những hoàng tử còn lại nếu trả giá cả hợp lý, vậy thì không ngoại lệ.
Người đồng hành chính là những người liên lạc giữa các thế lực sát thủ, bọn họ sẽ không giết lẫn nhau, nếu không, rất dễ mất mạng.
Cuối cùng là người vô danh. Ý là, người quá bình thường thì không giết, bọn họ đã giết thì phải giết người bất phàm, cỡ như thiên kiêu, cường giả gì đó, giết mới có cảm giác.
Hạ Càn lấy Sát Sinh Lệnh ra là để có thêm một tầng bảo đảm.
Hắn lo Thái tử Đại Trạch kéo dài thời gian, hắn không đợi được, với lại, nếu Sâm La Cổ Điện giết Diệp Bình, hắn không cần cho Thái tử Đại Trạch một trăm lẻ tám cực mỏ.
Cực mỏ, là ranh giới cuối cùng của hắn.
Hắn không có ngu, chẳng lẽ hắn lên làm hoàng đế, thì phải cho tên kia thật hay sao!
Lúc đó, hắn đã là thiên tử Đại Hạ, một trăm lẻ tám cực mỏ, sẽ trờ thành người si nói mộng, một cái cũng không cho!
Nhưng Hạ Càn cũng biết, nếu không cho cái nào, Thái tử Đại Trạch nhất định sẽ gây chuyện.
Nhưng Hạ Càn đã nghĩ xong sẵn, đến lúc đó hắn sẽ cho Thái tử Đại Trạch sản lượng hàng năm của một trăm lẻ tám cực mỏ là được.
Chứ còn muốn lấy luôn một trăm lẻ tám cực mỏ, đừng có mơ.
Hạ Càn biết, Thái tử Đại Trạch cũng hiểu được điều ấy, Thái tử Đại Trạch chỉ là muốn chứng tỏ có cùng một quyết ý với hắn thôi.
Mình quyết không thể để Thập hoàng tử sống.
Dù có thế nào.
Hạ Càn tập trung tinh thần vào chữ khắc trên tấm cổ lệnh.
Bạch Vân cổ thành, Thanh Vân Đạo Tông, Diệp Bình, phải giết!
Thời hạn: trong vòng ba năm.
Hạ Càn không muốn Thập hoàng tử chết sớm, vì nếu Thập hoàng tử chết quá sớm, sẽ khó tránh khỏi làm phụ hoàng nghi ngờ là hắn.
Chậm một chút là tốt nhất, trong khoảng thời gian này, mình sẽ không làm gì cả, đàng hoàng ở trong hoàng cung, phụ hoàng mới không nghi ngờ là mình.
Cho dù là đến lúc đó có nghi ngờ, thì trong khoảng thời gian này, mình sẽ vẫn tiếp tục lung lạc đại thần trong triều, dần dần chiếm thế, đến lúc đó dù có biết chính là mình thí đệ, thì làm được gì?
Chẳng lẽ không giao giang sơn Đại Hạ cho mình?
Chẳng lẽ phụ hoàng sẽ nói ra ngoài.
Rằng Thái tử Đại Hạ, đương kim trữ quân, thiên tử Đại Hạ tương lai, giết đệ đệ ruột của mình?
Tai tiếng như vậy, phụ hoàng nói ra được chắc?
Chủ yếu nhất là.
Mình là thiên tử Đại Hạ tương lai, đến lúc đó dù phụ hoàng có muốn thế nào, thì cũng phải đưa ra lựa chọn.
Ông ấy là thiên tử Đại Hạ.
Là hoàng đế Đại Hạ.
Mỗi một lời nói, mỗi một hành động, đều phải có trách nhiệm với con dân Đại Hạ.
Ông ấy không thể giết mình, cũng không thể hại mình.
Sẽ không thể vì một người đã chết, phế bỏ Thái tử là mình.
Hắn đang đánh cuộc.
Đánh cuộc phụ hoàng không dám giết hắn.
Đánh cuộc phụ hoàng sẽ không giết hắn.
Nên dù Hạ Càn biết làm như vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm, hắn vẫn làm.
Vì ngoài con đường này, hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn không dám mạo hiểm.
Hắn không cam lòng đến thời khắc mấu chốt lại bị Thập hoàng tử đoạt mất ngôi vị hoàng đế, rất không cam lòng!
Có thể là ghen tị đã làm hắn mất đi lý trí.
Cũng có thể là giận dữ đã làm hắn mất đi lý trí.
Nhưng Hạ Càn biết một đạo lý rằng.
Một khi ngồi lên long ỷ, hắn sẽ là đế vương Đại Hạ, là một trong năm đại quân vương của thiên hạ này.
Chỉ cần ngồi được lên hoàng vị, sẽ không còn đúng sai gì nữa.
Mục tiêu của mình, là lê dân Đại Hạ, chỉ cần mình tạo phúc Đại Hạ, thì tất cả mọi việc mình làm đều là đúng.
Ánh mắt Hạ Càn trở nên âm trầm.
Tấm Sát Sinh Lệnh dần hóa thành tro bụi, biến mất.
Cùng lúc này.
Lâm Châu, Tấn quốc.
Chợ phiên Tấn quốc đã bắt đầu.
Bầu trời tối đen như mực.
Ba người, phong trần mệt mỏi xuất hiện trong Lâm Châu cổ thành.