Tô Trường Ngự có hơi buồn bực.
Cô gái áo lam trước mặt này có phải là bị bệnh hay không?
Ngươi có việc thì cứ nói thôi, làm gì mà cứ nhào vào người ta cọ cọ.
Ngươi không biết bộ đồ này của ta quý lắm hả?
Ngươi cọ tới cọ lui như vậy, làm hư đồ của ta, ngươi đền nổi không?
Tô Trường Ngự rất không vui.
Cô gái áo lam im bặt.
Ả cảm nhận được Tô Trường Ngự ghét ả.
Nếu không phải Không Hải đang ở gần đó, e là lúc này ả đã trở mặt.
"Thượng tiên, chúng ta cứ đợi ở chỗ này không tốt lắm đâu? Hay là chúng ta rời đi trước, tìm đường xuống núi?"
Cô gái áo lam kiên trì cười nói.
"Không đi."
Vẻ mặt Tô Trường Ngự rất lạnh lùng.
Dù hắn hơi khờ, nhưng hắn không ngu, đợi ở chỗ này ít nhất bên cạnh còn có một Không Hải, nếu quả thật xảy ra nguy hiểm, Không Hải còn ra tay cứu giúp.
Nhưng nếu rời khỏi nơi đây, có trời mới biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì.
Mặc dù Tô Trường Ngự không cảm nhận được nữ nhân trước mặt có vấn đề gì.
Nhưng Tô Trường Ngự hết sức tự tin về mị lực của mình, cô gái áo lam này làm bao nhiêu thứ đều chỉ vì muốn có được thân thể của hắn mà thôi, loại chuyện như này hắn không phải gặp được lần đầu tiên, nên Tô Trường Ngự hoàn toàn không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn cả.
Ở một chỗ khác.
Trong sương mù dày đặc.
Diệp Bình ngồi xếp bằng tĩnh tọa, không chút bối rối, thậm chí còn đang suy nghĩ về việc 'Siêu độ'.
"Không biết giữa pháp môn siêu độ của Đạo Môn với pháp môn siêu độ của Phật môn thì cái nào khá hơn."
"Nhưng dù là pháp môn siêu độ của Đạo môn hay của Phật môn, thì pháp môn siêu độ của Đại sư huynh vẫn là mạnh nhất."
Diệp Bình thầm nghĩ.
Đúng lúc này, sương trắng chung quanh dần dần tiêu tán, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
Một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Diệp Bình.
Là Tô Trường Ngự, cũng xếp bằng ngồi dưới đất.
"Đại sư huynh."
Nhìn thấy Tô Trường Ngự, Diệp Bình không khỏi vui vẻ, vội kêu lên một tiếng.
Cách đó không xa.
Dương Văn nghe thấy tiếng kêu của Diệp Bình, thì mở mắt, hắn là Quỷ tu, thông thạo pháp thuật biến hóa, hắn ở đây là để lừa Diệp Bình rời khỏi nơi này.
Dương Văn cực kì tự tin về pháp thuật biến hóa của mình, đến nỗi hắn đã từng nghi ngờ liệu bản thân mình trước khi chết có phải là một con hát hay không.
Vì hắn quá giỏi bắt chước giọng nói của người khác, bắt chước nhất cử nhất động của người khác.
Nãy giờ hắn vẫn luôn quan sát Tô Trường Ngự, nên mọi cử chỉ, lời lẽ của Tô Trường Ngự hắn đều bắt chước giống y như đúc, khuyết điểm duy nhất chính là, không bắt chước được hoàn toàn khí chất, nhưng chung quanh đây toàn là sương trắng, rất khó phát giác ra được.
Hơn nữa mục đích của hắn cũng chỉ là gạt Diệp Bình, chút chi tiết nho nhỏ trên cơ bản sẽ không thể nào bị phát giác ra được.
Nghĩ vậy, Dương Văn đứng dậy.
"Sư đệ."
Dương Văn lên tiếng, giọng nói rất bình tĩnh, bắt chước vô cùng chính xác.
Diệp Bình gần như chẳng hề nghĩ gì, đi thẳng tới.
Hai người cách nhau cũng không xa lắm.
"Đại sư huynh, huynh không sao chứ?"
Diệp Bình đi tới trước mặt Dương Văn, ánh mắt tò mò.
"Dù trận pháp này đã hơi yếu, nhưng vẫn còn chưa kết thúc hẳn, nơi này không an toàn lắm, sư đệ, đi theo sư huynh."
Dương Văn mở miệng, nghiêm túc nói.
Muốn lừa gạt Diệp Bình rời khỏi nơi đây.
"Giờ rời đi luôn à? Vậy Không Hải Pháp Sư thì sao?"
Diệp Bình hơi chưa hiểu.
"Không Hải Pháp Sư có thể tự bảo vệ mình, sư huynh phát hiện nơi này có chút không yên ổn, có thể Quỷ Vương muốn sống lại, chúng ta phải mau mau rời đi."
Dương Văn mở miệng, hé ra một ít tin tức cho Diệp Bình nghe.
"Quỷ Vương phục sinh? Không phải Quỷ Vương đã chết rồi sao?"
Diệp Bình hơi kinh ngạc, lúc xem Thanh Châu Lục hắn thấy trong đó ghi rằng Quỷ Vương đã bị Phật môn cao tăng dùng Hàng Ma Ấn trấn giết, làm sao còn sống lại được?
"Đó chẳng qua chỉ là Tấn quốc muốn che dấu tai mắt người ta mà thôi. Hồi đó, Quỷ Vương quả thật đã bị trọng thương, nhưng chưa hề chết đi thật sự, mà chỉ bị phong ấn mà thôi."
"Sư đệ, đừng nói nhiều nữa, đi theo ta."
Dương Văn không muốn làm trễ nãi thời gian, trận pháp chỉ kéo dài được một canh giờ, nếu làm trễ canh giờ, tới lúc đó trận pháp bị mất đi hiệu lực, vậy thì phiền toái.
Không biết tại sao, Diệp Bình lại có cảm giác khó hiểu là Đại sư huynh trước mặt này có chút vấn đề.
Nhưng cụ thể là vấn đề gì, thì Diệp Bình không rõ ràng lắm, đó chỉ là một loại trực giác, cảm giác Đại sư huynh trước mặt và Đại sư huynh trước giờ có chút khác biệt với nhau.
"Sư đệ, ngươi còn do dự cái gì? Không phải ngươi không tin Đại sư huynh đó chứ?"
Dương Văn lại lên tiếng, lần này trên nét mặt hắn mang theo một vẻ không vui.
"Không phải vậy."
Diệp Bình lắc đầu, hắn chỉ là có một cảm giác khó tả, loại cảm giác này không mạnh lắm, nên hắn đứng dậy, đi về phía Dương Văn.
"Đại sư huynh, kinh văn siêu độ hồi nãy huynh nói là kinh văn gì?"
Diệp Bình đi tới trước mặt Dương Văn, vẻ mặt hết sức tò mò.
Dương Văn sững ra.
Kinh văn siêu độ?
Kinh văn siêu độ gì?
Ngươi bảo một con Quỷ tu như ta tới dạy ngươi kinh siêu độ?
Cái này có khác gì bảo một cô gái hồng trần dạy về đức hạnh cho con gái ngươi?
Ngươi đang hạ nhục ta?
Không đúng, đây là đang thăm dò ta?
Dương Văn sửng sốt một chốc, tuy Diệp Bình đã đi tới trước mặt hắn rồi, nhưng Không Hải vẫn còn ở ngay gần đó, hắn không dám động thủ.
Nhưng Diệp Bình hỏi như vậy, hơn nữa ánh mắt của Diệp Bình vừa rồi còn có chút cổ quái, khiến Dương Văn không thể không phỏng đoán, Diệp Bình là đang cố ý thăm dò mình.
Nghĩ vậy, Dương Văn không khỏi trầm mặc.
Sau đó hắn chậm rãi nói.
"À, kinh văn siêu độ không phải là đạo pháp quan trọng gì lắm của Huyền Môn, đợi trở về tông môn rồi, Đại sư huynh sẽ dạy cho ngươi."
Dương Văn trả lời, có quỷ mới biết kinh văn siêu độ gì, thôi cứ kéo dài thời gian trước rồi hãy nói.
"Trở về tông môn á? Đại sư huynh, vậy huynh cho đệ kinh văn siêu độ trước đi, để đệ từ từ xem."
Diệp Bình mở miệng.
Hắn cảm thấy rất hứng thú với kinh văn siêu độ, dù sao siêu độ Quỷ Hồn, còn có thể lấy được công đức, kiếm được đồ miễn phí ai mà chả thích!
Dương Văn nghe vậy, trở nên khẩn trương hơn.
Hắn có một cảm giác khó tả rằng, Diệp Bình quả thực đang dò xét hắn.
Nhưng vấn đề là, bản thân hắn cơ bản là không biết kinh văn siêu độ gì cả.
Không đúng!
Hình như mình quả thực có biết một quyển sách kinh văn siêu độ.
Đột nhiên, Dương Văn nghĩ tới một quyển sách kinh văn siêu độ.
Đó là kinh văn siêu độ dùng để phong ấn Quỷ Vương, do một cường giả Đạo Môn khắc ấn, ý đồ định dùng kinh văn siêu độ để làm hao mòn oán lực của đối phương.
Tiếc là, oán niệm của Quỷ Vương quá sâu.
Nghĩ vậy, Dương Văn ho khan một tiếng.
"Đã như vậy, sư huynh sẽ truyền miệng cho ngươi nghe. Sư đệ, ngươi lắng nghe cho kỹ."
Dương Văn từng đi qua nơi phong ấn, cũng đã từng nhìn thấy kinh văn siêu độ ngày đó, nhưng hắn nhớ không được kỹ lắm.
Nhưng là một Quỷ tu, tuy Dương Văn không biết kinh văn siêu độ, nhưng hắn biết oán niệm của Quỷ tu ở chỗ nào.
Nếu nói siêu độ, kỳ thật là một dạng khuyên bảo, khuyên bảo oán niệm trong lòng Quỷ tu, để hắn bỏ đi sự cố chấp, có nghĩa là bỏ xuống đồ đao, xóa tan nghiệp chướng trong lòng, đó chính là siêu độ.
Vì vậy quyển sách kinh siêu độ này, hắn định lấy một nửa trích dẫn từ bản đúng đang phong ấn Quỷ Vương, nửa còn lại là hắn bịa ra.
Hắc!
Mình đúng là một con quỷ lanh trí.
"Thỉnh Đại sư huynh ban thưởng pháp."
Diệp Bình có chút kích động.
"Vô Lượng Thiên Tôn, tam thế chiếu bao hàm..."
Dương Văn mở miệng, nói từng chữ từng câu, vừa đọc vừa dẫn Diệp Bình đi ra xa.
"Vạn vật có linh, sinh thời mang thích, khi chết mang đau buồn, oán hận ly biệt, đều là chấp niệm."
"Oán niệm dậy sóng, hóa thành Khổ Hải, si ngốc mênh mông, không muốn qua bờ, cố chấp cố chấp."
"Chấp niệm vì đao, hại người hại mình, Ma Ha Ma Ha, bỏ xuống đồ đao, tự khả độ hóa."
Kinh văn Dương Văn đọc có một nửa trước là chôm từ kinh thật, nhưng nửa phần sau lại là một loại cảm ngộ.
Một loại cảm ngộ của Quỷ tu, hắn là Quỷ tu, oán niệm khá là sâu sắc, thống khổ tới không chịu nổi, hắn cũng muốn được độ hóa, nhưng mà oán hận trong lòng sâu sắc quá không thể nào độ hóa được. Hắn không biết là mình đang oán ai, cũng không biết mình đang hận cái gì.
Cả đất trời như một biển khổ, Dương Văn cảm giác mình chính là một con thuyền nhỏ giữa biển khổ ấy, hắn vừa muốn giãy giụa, vừa không muốn giãy giụa.
Cầm giữ thì dễ, bỏ đi rất khó.
Mịa nó, nói một hồi mình cũng muốn khóc luôn.
Dương Văn đọc xong một câu cuối cùng, tự nhiên có một chút thương cảm khó hiểu.
Diệp Bình nghiêm túc lắng nghe bản kinh văn này.
Chẳng biết tại sao, hắn bỗng có một cảm xúc khó hiểu.
Người chết như đèn tắt, vạn sự đều không còn, nếu vẫn cứ cố chấp đòi sống trên cõi đời này, phải là loại oán niệm như thế nào?
Khi còn sống đã gặp phải thống khổ bực nào, mới có thể ngưng tụ ra oán niệm cường đại như vậy?
Sinh thời đau khổ, khi chết cũng đau khổ.
Diệp Bình dừng lại.
Sao không đi nữa?
Dương Văn sửng sốt, còn tưởng Diệp Bình đã phát hiện ra chân tướng.
Nhưng mà, Diệp Bình không có bất kỳ cử động nào, hắn chỉ ngồi xếp bằng xuống đất, lĩnh ngộ quyển sách kinh độ hóa này.
"Sư đệ, ngươi đây là?"
Dương Văn có chút bối rối.
"Sư huynh, hình như đệ có chút lĩnh ngộ, muốn suy nghĩ một chút."
Diệp Bình nói.
Hắn mơ hồ cảm ngộ được một ít gì đó.
Nghe hắn nói vậy.
Dương Văn ngẩn người ngay tức khắc.
Ngươi ngồi ở đây ngộ đạo?
Ngươi muốn ngộ ra cái gì?
Thứ ta đọc tuy có nửa đầu là kinh độ hóa hàng thật, nhưng khúc sau đều là ta nói bịa thôi mà.
Vậy mà ngươi cũng có thể ngộ ra được hả?
Nếu ngươi ngộ ra được thật, Dương Văn ta sẽ lập tức đầu thai chuyển thế, không báo thù nữa.
Dương Văn có chút đau răng.
Sắp hết thời gian rồi, mà hắn đòi ngồi ì ở chỗ này, đổi thành ai mà chịu nổi hả?
Dương Văn không biết phải nói gì.
Hắn thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc là Diệp Bình đang ngộ đạo thật, hay là đang giả vờ ngộ đạo.
Trong lúc hắn còn đang do dự, thời gian một nén hương đã trôi qua.
Cuối cùng, Dương Văn không đợi được nữa.
"Sư đệ..."
Dương Văn vừa há miệng, đang định bảo Diệp Bình đi trước rồi hẵng tính.
Thì có một làn gió mát thổi tới.