"Bắt sống công chúa, thưởng một viên Kim Đan."
"Giết chết công chúa, thưởng một món bảo khí cực phẩm."
"Không được để công chúa chạy."
Tiếng hô giết đinh tai nhức óc vang lên.
Tô Trường Ngự còn chưa kịp hồi thần, một người đã xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự.
Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mặc đồ xanh, nét mặt đầy lo và gấp gáp.
"Các hạ, cứu mạng."
Nữ tử vừa nhìn thấy Tô Trường Ngự, trong mắt liền đầy rung động và kinh ngạc.
Vì tướng mạo của Tô Trường Ngự thật sự là quá mức kinh người.
Thấy nữ tử trước mặt, cộng thêm âm thanh vừa nghe.
Tô Trường Ngự hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Nữ nhân trước mặt, hẳn là công chúa gì đó đang bị người đuổi giết.
Theo kịch bản thông thường, hắn tất sẽ ra tay giúp đỡ, sau đó hai người có tình cảm với nhau, cuối cùng sau khi trải qua đủ loại khó khăn, người hữu duyên cuối cùng thành quyến thuộc.
Kiểu kịch bản ấy, tiểu sư muội đã từng kể cho hắn nghe không chỉ một lần.
Nhưng vấn đề là, loại chuyện này, tuyệt không thể xảy ra trên người mình.
Vì Tô mỗ không thích nữ sắc.
Hơn nữa với tu vi thực lực của mình, Tô Trường Ngự cơ bản là không giúp được.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự bèn đi sang một bên, ánh mắt hết sức bình tĩnh, không nhìn nữ nhân kia.
"Các hạ, tại hạ là Cửu công chúa Đại Càn vương triều, đám người đó là giáo đồ Thiên Ma Giáo, nếu các hạ đồng ý ra tay giúp đỡ, Đại Càn vương triều tất sẽ hậu tạ."
Nữ tử mở miệng nói ra lai lịch.
Tô Trường Ngự chẳng hề ngạc nhiên.
Đường đường Cửu công chúa Đại Càn, làm sao bị một đám tà tu đuổi giết được?
Chẳng phải tồn tại cỡ này, hễ đi ra khỏi nhà, là có cả một đống cường giả vây quanh hay sao?
Còn nữa, làm sao Cửu công chúa Đại Càn xuất hiện được ở Đại Hạ vương triều?
Mà, Đại Càn vương triều là nơi nào cơ?
Tô Trường Ngự thắc mắc lắm. Không phải hắn ít đọc sách, là hắn không hứng thú với kiến thức về địa lý.
Chưa kể, nơi Tô Trường Ngự ở, là Thanh Vân Đạo Tông, Thanh Vân Đạo Tông là nơi nào?
Thanh Châu là một trong ba mươi ba châu của Tấn quốc thuộc Đại Hạ vương triều, Bạch Vân cổ thành là một trong một trăm lẻ tám tòa cổ thành của Thanh Châu, Thanh Vân sơn mạch là một trong bảy dãy núi lớn của Bạch Vân cổ thành, Thanh Vân Đạo Tông lại là một trong mười chín tông môn trong Thanh Vân sơn mạch.
Thử hỏi, ở một nơi như Tô Trường Ngự có cần đi tìm hiểu vương triều như Đại Hạ, Đại Càn loại này không?
Nếu không phải vì Diệp Bình, ngay cả Thanh Châu Tô Trường Ngự cũng sẽ còn không tới, một là sẽ bị lạc đường, hai là không cần thiết.
Nên đương nhiên, bây giờ nghe thấy đối phương bảo mình là Đại Càn Cửu công chúa gì đó, Tô Trường Ngự tò mò lắm, nhưng trong đầu lại không một khái niệm nào.
Loại chuyện như này, tu sĩ với cấp bậc như hắn chưa có tư cách đi tìm hiểu.
Vì ở trong thế giới tu tiên, tất cả kiến thức, đều đến từ cổ tịch hoặc ngôn truyền, Tô Trường Ngự không biết là chuyện rất bình thường, giống như Diệp Bình đi học sách ba năm vẫn không biết đây là một thế giới tu tiên.
Nhưng, dù đối phương là thân phận gì, gặp phiền toái gì.
Quan điểm của Tô Trường Ngự đều rất rõ ràng dứt khoát.
Chuyện không liên quan mình thì không dính vào.
Không phải chuyện của mình, tuyệt không nhúng tay vào, hắn không muốn rước họa vào thân.
Nên nghĩ vậy, Tô Trường Ngự im lặng không nói một lời, thậm chí còn né người sang bên, đầy vẻ ‘đừng tìm ta, ta không quen biết’.
Nhưng trong mắt Đại Càn Cửu công chúa, Tô Trường Ngự giống hệt một kiếm tiên tuyệt thế, dù là tướng mạo hay khí chất, đều giống một cao nhân ẩn thế.
Thậm chí, mình bị đuổi giết, nếu đổi thành người thường, hẳn đã sớm co giò chạy trốn, thế nhưng Tô Trường Ngự lại chẳng có một nhúc nhích nào.
Ngay cả khi nàng bảo mình là Đại Càn Cửu công chúa, Tô Trường Ngự cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây nhất định là cao nhân tuyệt thế.
Mặc dù không biết vì sao Tô Trường Ngự lại bước sang bên, nhưng nàng biết, Tô Trường Ngự nhất định sẽ cứu mình.
Ngay lúc này.
Mấy trăm người xuất hiện.
Đám người này đều mặc đồ đen, toàn thân tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt, hẳn nhiên tất cả đều là tà tu.
Chỉ cần đứng không thôi, cũng đủ làm người ta e ngại.
Đám người xuất hiện, điều đầu tiên họ làm, là nhìn Tô Trường Ngự.
Sự cuồng nhiệt và kích động trong mắt ngay tức khắc trở nên bình tĩnh.
Vì vẻ ngoài của Tô Trường Ngự quá không tầm thường.
Cao thủ tuyệt thế bình thường, đứng ở nơi đó, chẳng khác gì một người bình thường, còn Tô Trường Ngự lại mang tới cảm giác, như một cao thủ tuyệt thế không thể nào che giấu được.
Bọn họ thấy hơi sợ.
Theo bản năng cho là, Tô Trường Ngự là cao thủ Đại Càn vương triều phái tới.
Thấy đệ tử Thiên Ma Giáo do dự, Đại Càn Cửu công chúa mở miệng.
"Sư phụ, đồ nhi đã dẫn đám tà tu này tới, phần còn lại giao cho sư phụ ngài."
Đại Càn Cửu công chúa nhanh trí, nhận luôn Tô Trường Ngự là sư phụ, tạo cảm giác mọi chuyện đều là một âm mưu.
Giáo đồ Thiên Ma Giáo biến sắc.
Nói thật, lần này bọn họ bất ngờ tấn công Đại Càn Cửu công chúa, thấy mọi chuyện sao quá đơn giản dễ dàng, bọn họ còn đang vô cùng khó hiểu.
Bây giờ thấy một màn này, mới biết mình trúng kế.
Tô Trường Ngự bối rối.
Sư phụ?
Sao ta lại thành sư phụ ngươi?
Tiểu cô nương, ngươi làm vậy là không nói võ đức!
Ngươi làm vậy không phải hại ta à?
Tô Trường Ngự định giải thích, nhưng hắn phát hiện, mình không mở miệng được.
Không biết lại bị phát bệnh hay vì căng thẳng quá.
Thấy Tô Trường Ngự im lặng không nói, Đại Càn Cửu công chúa thoáng thở phào, nàng còn lo Tô Trường Ngự sẽ bác lời mình.
Nhưng không ngờ, Tô Trường Ngự không nói lời nào, không hổ là cao nhân tuyệt thế.
"Cửu công chúa, ngươi đừng có ở đây giả thần giả quỷ, sư phụ của ngươi ở đâu ra? Sao bọn ta chưa nghe bao giờ?"
Nhưng, trong Thiên Ma Giáo cũng không phải toàn người ngu. Có ai đó kêu lên, mắt nhìn Đại Càn Cửu công chúa chăm chú.
"Chư vị, đừng có để mình bị mắc lừa, tu vi của người này chỉ là Luyện Khí Kỳ, bọn ta nhảy mũi một cái, là giết được hắn, đừng để Cửu công chúa ở đó dọa chúng ta."
"Không sai, nếu hắn đúng là cao thủ tuyệt thế, thì đã sớm diệt bọn ta rồi, còn đứng đây chờ chúng ta à?"
"Đúng, đứng ở đây giả thần giả quỷ, vị dũng sĩ nào dám lên trước, giết hắn, bắt sống công chúa, thưởng một viên Kim Đan."
Mấy giọng nói tranh nhau vang lên, đám người này không ngu, không phải Cửu công chúa nói gì, bọn họ tin cái đó.
Đúng là Tô Trường Ngự nhìn rất giống cường giả tuyệt thế, nhưng cảnh giới của hắn không lừa người được, nhìn một cái là biết Luyện Khí tu sĩ.
Dĩ nhiên, cũng có một khả năng, đó là Tô Trường Ngự áp chế cảnh giới.
Cũng vì khả năng này, bọn họ mới không dám tiến lên, chỉ dám đứng đó kêu gào, củng cố can đảm cho mình.
Có điều, kêu tới kêu lui, cũng không ai dám xông lên chịu chết.
"Đúng là ngu ngốc!"
Đại Càn Cửu công chúa cười khẩy. Thái độ của nàng đã thay đổi hẳn, không còn sự kinh hoàng sợ hãi, thay vào đó là sự tự tin.
Nàng nhìn đám người chăm chú, giọng khinh miệt.
"Cường giả chân chính, lại để các ngươi nhìn một cái thấu cảnh giới hả?"
"Hèn gì bao nhiêu năm nay Thiên Ma Giáo chẳng làm nên trò trống gì ở Đại Càn, thì ra chỉ là một đám người ngu ngốc."
Đại Càn Cửu công chúa cực kì tự tin và khoe khoang.
Không phải nàng nhập diễn quá sâu, vì nàng rất tin rằng, Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế, chỉ là trời sinh tính lạnh lùng thôi.
Mặc dù Tô Trường Ngự không chủ động giúp mình, nhưng cũng đâu có từ chối, chứng minh đối phương vẫn sẽ giúp nàng.
Quả nhiên, nói xong, đám người kia càng cẩn thận hơn.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám đều không biết làm sao, không biết nên làm gì.
Lên thì không dám lên.
Lùi cũng không dám lùi.
Ngay lúc này, có người bước lên, chỉ vào Tô Trường Ngự.
"Chư vị, đừng để bị gạt, trang phục ăn mặc của người này không phải là đồ của Đại Càn vương triều, đây là kiểu đồ của Đại Hạ vương triều."
"Hắn không phải sư phụ của Cửu công chúa, hẳn chỉ là một người qua đường thôi."
Người kia nói. Khả năng nhận biết của người này không tồi, nhìn một cái đã nhận ra quần áo trên người Tô Trường Ngự không phải là đồ của Đại Càn vương triều.
Đám người nghe vậy, không khỏi nhìn Tô Trường Ngự cho thật kĩ.
Tô Trường Ngự không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, ta không biết nàng ta đâu, đừng có tưởng nhầm, thật không quen đó.
"Buồn cười, sư phụ ta không thể tới từ Đại Hạ vương triều hả?"
Đại Càn Cửu công chúa tiếp tục quật cường, nàng biết, hy vọng chạy thoát duy nhất hiện giờ chính là mượn Tô Trường Ngự tới chấn nhiếp đám giáo đồ này.
"Ngươi lo rồi!"
Người vừa lên tiếng bóc trần trang phục của Tô Trường Ngự lại xấn lên thêm một bước, giọng đầy tự tin.
Đại Càn Cửu công chúa rõ ràng bối rối.
"Quả nhiên ta không đoán sai, Cửu công chúa à Cửu công chúa, thế nhân đều nói con cháu hoàng thất đều chỉ biết hưởng lạc, ăn chơi vui thú, không ngờ ngươi lại thông minh như vậy."
"Nhưng tiếc là, sự may mắn của ngươi, tới đây là kết thúc."
Người kia lên tiếng, y chính là thủ lĩnh của đám giáo đồ Thiên Ma Giáo này.
Mặc dù che mặt, nhưng y không giấu được sự vui sướng trong mắt.
Còn tưởng Tô Trường Ngự là thần binh trên trời hạ xuống, phá hỏng kế hoạch của bọn họ, không ngờ, Tô Trường Ngự chỉ là một người qua đường.
Bọn họ đương nhiên mừng rỡ.
"Đại nhân, vậy người này làm thế nào? Cần giết không?"
Có người chợt hỏi, mắt nhìn Tô Trường Ngự.
Đám đệ tử Ma Thần Giáo đều biến sắc, tên thủ lĩnh cau mày.
Tô Trường Ngự nghe đầy sợ hãi.
Các ngươi muốn bắt Cửu công chúa thì cứ bắt, sao lại dính tới ta?
Ta chỉ là tới tìm người thân, thật sự là đi ngang qua thôi, không biết Cửu công chúa này đâu, thật đó.
Trong lòng Tô Trường Ngự vô cùng rầu rĩ.
Nhưng thủ lãnh Ma Thần Giáo đã chợt ra tay, tát cho kẻ mới vừa nêu ý kiến một cái.
"Hỗn láo!"
Y quát, mắt đầy sát ý, xá Tô Trường Ngự một cái.
"Mong tiền bối bớt giận, bọn ta biết, tiền bối chỉ là đi ngang qua thôi, không muốn nhúng tay vào chuyện này, thuộc hạ của ta không biết nói chuyện, mong tiền bối bớt giận."
Thủ lãnh Thiên Ma Giáo nghiêm túc nói với Tô Trường Ngự.
Mặc dù y không biết Tô Trường Ngự có phải đang giả thần giả quỷ hay không.
Nhưng có một điều là, dù Tô Trường Ngự có phải là giả thần giả quỷ hay không, thì mục tiêu của bọn họ, vẫn là Đại Càn Cửu công chúa, chứ không phải Tô Trường Ngự.
Nên bọn họ không muốn gây thêm rắc rối, dù Tô Trường Ngự có phải cao thủ thật hay không, không chọc vào Tô Trường Ngự là được.
Nên khi thủ hạ nói bậy, y phải ra tay liền, để khỏi làm Tô Trường Ngự tức giận.
Tô Trường Ngự nghe vậy, không khỏi thở phào.
May người trong ma đạo còn biết để ý.
Cơ mà đối phương đã hỏi mình, Tô Trường Ngự cảm thấy mình vẫn nên có câu trả lời, nếu không, chả phải lộ ra là mình sợ sao?
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự tận lực khiến mình trở nên bình thường.
Chậm rãi mở miệng nói.
"Một đám hỗn tạp."
Thanh âm không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai từng người.
Cả đám im phăng phắc.
Tình cảnh lại trở nên vô cùng khó xử.
Nhất là tu sĩ Thiên Ma Giáo.
Bọn họ không biết nói gì.
Người vui vẻ nhất lúc này, đương nhiên là Đại Càn Cửu công chúa.
Còn tưởng mình đã xong đời, không ngờ, Thiên Ma Giáo lại tự đi tìm chỗ chết.
Bảo sao nàng không vui vẻ cho được?
Người khó chịu nhất lúc này.
Chính là Tô Trường Ngự.
Hắn nhận ra, mình lại phát bệnh.
Lần này, Tô Trường Ngự rất tức.
Bình thường phát bệnh, cũng còn chịu được, ngay cả lần phát bệnh trong di tích, hắn cũng nhịn được.
Vì cường giả ở trong di tích, chỉ là một linh thể phân thân, cơ bản là không quan tâm tới hắn.
Nói mấy câu nói thôi, coi như con nít nói bừa là được.
Nhưng lúc này, sao lại còn phát bệnh?
Tô Trường Ngự giận điên.
Giả trâu bò cũng không phân biệt được trường hợp!
Mặc dù mình thích giả trâu bò, nhưng trong trường hợp chết chắc như này, hắn không muốn giả bộ.
Tô Trường Ngự vừa hận vừa tức bản thân, chỉ ước gì tự tát mình một cái.
Cũng may, Tô Trường Ngự nói xong, đệ tử Thiên Ma Giáo lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì vào một lúc như thế này, người dám nói ra những lời như thế, đương nhiên phải là cường giả, nếu không, chả lẽ tới lúc này rồi, còn giả trâu bò?
Làm vậy chả phải đầu óc có vấn đề hay sao.
"Tiền bối, lần này đúng là thuộc hạ của ta nói bậy, nếu tiền bối cảm thấy không thoải mái, vãn bối sẽ lấy đầu hắn, để làm ngài hả giận, có được không?"
Y nói, không muốn gây thêm rắc rối.
Nhưng, Tô Trường Ngự không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Cả đám bị ánh mắt đó của Tô Trường Ngự làm sợ.
Không ai biết nên làm gì.
Đánh, đương nhiên là không đánh được.
Tô Trường Ngự trông tự tin như vậy, rõ ràng là không phải diễn rồi.
"Tiền bối, chọc vào Thiên Ma Giáo ta cũng không phải hay đâu. Đại Càn Cửu công chúa và tiền bối không quen không biết, nhưng nếu tiền bối cố tình gây sự, sẽ mang phiền toái tới cho ngài đó."
Đối phương lên tiếng khuyên bảo.
Để Tô Trường Ngự đừng làm to chuyện thêm nữa.
Nhưng, lúc này Tô Trường Ngự đã không còn khống chế được mình.
Nhất là khi nghe thấy giọng điệu uy hiếp kia.
Hắn chẳng những không khống chế được lời nói, hắn còn không khống chế được cơ thể mình.
Ting!
Ánh sáng trắng lạnh lóe lên.
Sương Bạch tiên kiếm xuất vỏ.
Nhiệt độ xung quanh lập tức điên cuồng hạ xuống.
Mọi người đều cảm nhận được hơi lạnh thấu tim.
Như bị rớt vào hầm băng.
"Tuyệt thế tiên kiếm!"
"Đây là tuyệt thế tiên kiếm."
"Hắn quả thật là cao thủ tuyệt thế."
"Ôi!"
Giáo đồ Thiên Ma Giáo biến sắc.
Nói thật, lúc Tô Trường Ngự chưa rút ra Sương Bạch tiên kiếm, bọn họ vẫn còn nghĩ hắn chỉ đang giả thần giả quỷ.
Nhưng bây giờ, khi Sương Bạch tiên kiếm xuất hiện.
Bọn họ đã hoàn toàn luống cuống.
Nhưng, Tô Trường Ngự còn chưa kịp ra tay.
Một làn kiếm khí vô địch đã chém ra.
Toàn bộ giáo đồ Thiên Ma Giáo tại hiện trường đều mất mạng.
Tô Trường Ngự càng thêm bối rối.
Mình còn chưa ra chiêu mà.
Chuyện gì thế?
Một giọng nói vang vang truyền tới.
"Bảo vệ công chúa!"
"Công chúa, thần tới cứu giá."