Nhìn tòa nhà lớn đã được sửa sang lại, kiến trúc tươi sáng ấm áp, cùng với hình ảnh mấy đứa trẻ đang chơi đùa vòng quanh bể phun nước nhân tạo, cô nhi viện hoàn toàn mới trước mắt này khiến Thu Tư cảm kích từ tận đáy lòng nhìn về phía Tang Mặc Ngôn: “Cảm ơn anh.”
Nghe Thu Tư nói lời cảm ơn, ánh mắt Tang Mặc Ngôn chợt buồn bã, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười với Thu Tư.
Nhìn ra sự ảm đạm trong vẻ mặt của Tang Mặc Ngôn, trái tim Thu Tư cũng siết chặt lại, vừa định giải thích thì đã bị thanh âm vang dội từ xa truyền đến của A Mạch cắt ngang: “Thu Tư, Thu Tư.”
Nhìn thấy A Mạch đã lâu rồi không gặp ở phía xa, Thu Tư lại nở một nụ cười rạng rỡ: “A Mạch.”
“Thu Tư…” Thấy được Thu Tư, A Mạch vui vẻ chạy nhanh lại, vừa muốn bổ nhào vào thân hình ấm áp của Thu Tư thì đã bị Tang Mặc Ngôn phát ra khí thế lạnh băng đứng che ở phía trước.
A Mạch dùng ánh mắt căm thù nhìn Tang Mặc Ngôn, cực kỳ khó chịu hỏi: “Thu Tư, người này là ai vậy?” Sao mà một tay họ Minh vừa đi thì lại thêm một tên nữa tới vậy.
“A Mạch, anh ấy là…anh ấy là…” Không biết phải giới thiệu Tang Mặc Ngôn với A Mạch thế nào, lời nói của Thu Tư có hơi ấp úng.
Hiểu được Thu Tư khó xử, trong lòng Tang Mặc Ngôn có chút buồn bực, nhưng nhiều hơn cả là bất đắc dĩ. Nhớ lại những báo cáo về cuộc sống của Thu Tư lúc trước, thằng nhóc này cực kỳ ỷ lại vào Thu Tư. Nghĩ vậy khiến Tang Mặc Ngôn nhíu mày, lập tức kéo Thu Tư đứng ở phía sau lên trước, thân mật vòng tay qua hông cậu, dùng giọng điệu bá đạo lạnh băng nói: “Ta là chồng cậu ấy.”
A Mạch nhìn thấy hành vi của Tang Mặc Ngôn, nhưng lại không hề tức giận: “Sau này người Thu Tư muốn gả cho là tôi, sao ông lại là chồng của anh ấy được?”
Tang Mặc Ngôn lạnh lùng cười: “Đây không phải là kiểu trẻ con hay nói sao. Ta là chồng hợp pháp của Thu Tư. Nếu nhóc muốn tranh thì cứ trưởng thành đi rồi nói.”
Nghe được đối phương ám chỉ mình chỉ là một thằng nhóc con, A Mạch tức giận hét lớn: “Tôi đã là người lớn rồi.”
Chịu không nổi hai người họ lấy cậu làm trung tâm, bàn luận đề tài cậu nhạy cảm chán ghét nhất, Thu Tư nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, dồn hết khí lực của bản thân lại quát: “Được rồi đấy, hai người một lớn một nhỏ đừng có tranh cãi ầm ĩ thế được không?”. Nhìn thấy hai người đều không nói nữa, Thu Tư thở phào nhẹ nhõm. Tuy là cậu rất vừa lòng với kết quả này nhưng mà mấy đứa trẻ đang chơi đùa ở gần đấy đều dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào cậu làm cho hai má Thu Tư nóng lên: “Giờ chúng ta vào trong, được không?”
“Được.” Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Thu Tư, thâm tình và dịu dàng, hoàn toàn khác một trời một vực với vẻ lạnh lùng lúc trước. Điều này làm A Mạch vốn bình tĩnh đứng ở một bên đã bắt đầu nổi giận.
“Thu Tư, em ghét tên này.”
“A Mạch, không phải anh đã nói là cần phải lễ phép sao!” Thu Tư nhăn nhăn mày. Trước kia mặc dù A Mạch có lạnh nhạt với người khác nhưng tuyệt đối không nói chán ghét người ta trước mặt họ. Đứa trẻ này làm sao vậy?
Biết được Thu Tư không vui, A Mạch bĩu môi, không tình nguyện nói: “Em biết rồi, xin lỗi!”
Thu Tư vừa định nói thêm điều gì đó nhưng bị giọng một người đàn ông quen thuộc cắt ngang.
“Thu Tư.”
Thu Tư và Tang Mặc Ngôn đều đem tầm mắt hướng về phía người đó. Đối phương cung kính hơi gật gật đầu với Tang Mặc Ngôn, tỏ ý chào hỏi. Nhưng mà Tang Mặc Ngôn không có bất cứ biểu tình gì, chỉ quay đầu về phía Thu Tư, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối loạn vì gió thổi.
Đổng Ôn Nhiên thấy hắn không thèm chú ý đến nên nụ cười trên gương mặt cũng hơi gượng gạo, lập tức anh ta nhìn về phía Thu Tư: “Thu Tư, tôi có thể nói chuyện với cậu không?”
“…Được.” Ôn Nhiên rất ít khi tìm cậu nói chuyện, lần này chủ động mời khiến Thu Tư có loại cảm giác được thương yêu mà lại lo sợ.
Tang Mặc Ngôn nhìn Thu Tư, tuy hắn không thích Thu Tư tiếp xúc với người khác nhưng vì muốn Thu Tư vui vẻ nên hắn chỉ có thể cố nén buồn bực trong lòng mình lại: “Đừng quá lâu.”
Thấy Tang Mặc Ngôn gật đầu, Thu Tư sợ đối phương đổi ý nên vội vàng đáp ứng: “Ừ.”
A Mạch nhìn thấy Thu Tư bước đi có phần khập khiễng, nó cau đôi lông mày nho nhỏ của mình, muốn hỏi nguyên nhân nhưng rồi lại không thốt ra lời được. Quả thực là mình nhỏ tuổi, trong mắt họ nó mới chỉ là thằng nhóc thôi, nhưng một ngày nào đó nó sẽ trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó sẽ đổi lại là nó bảo vệ Thu Tư.
Mà Tang Mặc Ngôn nãy giờ vẫn chưa rời ánh mắt khỏi Thu Tư, nhìn thấy cậu khập khiễng đi theo phía sau Ôn Nhiên, từng bước đi tập tễnh khiến hắn đau lòng. Tang Mặc Ngôn tiến lên phía trước, đỡ lấy Thu Tư bước chân bất ổn, đưa cậu đến ngồi ổn định trên chiếc ghế đá cách đó không xa rồi mới xoay người rời đi, ý tứ rõ ràng để cho hai người họ nói chuyện ở chỗ này.
Cảm giác mình được quan tâm thế này khiến trong lòng Thu Tư như có một dòng nước ấm chảy qua. Nhưng Ôn Nhiên vẫn chưa nói chuyện làm Thu Tư có chút không quen với bầu không khí gượng gạo này, đành phải mở miệng hỏi trước: “Ôn Nhiên, cậu có chuyện gì…”
“Thu Tư, cậu biết tôi vẫn luôn ghét cậu.”
Đối với việc Ôn Nhiên đang nói tới, Thu Tư ngây người một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu: “…Tôi biết.”
“Lúc còn nhỏ, tôi rất ghen tị với cậu. Cậu thông mình, nhiều người thương cậu, ông nội lúc nào cũng thiên vị cậu. Còn tôi, có cha có mẹ, có ông nội nhưng tình yêu họ đối với tôi thì quá ít. Lúc tôi còn bé, cha mẹ bỏ tôi lại nơi này của ông nội, lúc nào cũng bận rộn với công việc của họ, mà ông nội cũng chỉ quan tâm đến cô nhi viện này, cưng chiều các cậu lên đến tận trời, mà đối với tôi có cha có mẹ lại rất lạnh lùng.”
Nghe những lời nói của Ôn Nhiên mang theo ý hận, Thu Tư vội vàng muốn giải thích: “Ôn Nhiên, không phải như cậu nghĩ đâu…”
“Thu Tư, cậu nghe tôi nói xong đã. Người ông nội yêu thương nhất là cậu, thiên vị nhất là cậu. Cho nên lúc nhỏ tôi thường bắt nạt cậu, làm cho những bạn khác không để ý đến cậu. Cậu lại không nói cho ông nội nên cậu vẫn luôn cô độc, mà ngược lại, tôi lại vui vẻ, lại làm cho cuộc sống của cậu thêm khó khăn. Đã nhiều năm qua đi như vậy rồi, mỗi khi nhớ lại, tôi lại càng cảm thấy áy náy với cậu…Mà cậu cũng rời đi đã nhiều năm như thế, lại không nhớ những hiềm khích trước đây, mỗi tháng đều quyên tiền, giúp bọn trẻ học thêm lớp bổ túc, tôi…tôi lại càng cảm thấy mình không phải là người.”
“Ôn Nhiên…”
“Hãy nghe tôi nói. Khi tôi làm viện trưởng rồi tôi mới biết được vì sao năm đó ông nội lại thương yêu, cưng chiều các cậu như vậy. Cho nên tôi muốn xin lỗi vì những chuyện đã làm trước đây. Thu Tư, tôi xin lỗi.” Ôn Nhiên chân thành cúi đầu trước Thu Tư, biểu hiện anh ta thật sự rất day dứt.
Nghe được lời giải thích của Ôn Nhiên, Thu Tư mỉm cười khe khẽ lắc đầu, đỡ Ôn Nhiên dậy: “Ôn Nhiên, cho tới bây giờ tôi cũng không trách gì cậu nên cậu không cần giải thích. Hơn nữa ông nội rất thương cậu, ông đã từng nói với tôi, cậu quan trọng giống như sinh mạng của ông vậy. Nhớ một lần cậu sinh bệnh, phát sốt không? Ngày đó cũng là ngày tôi được người nhận nuôi tôi đưa về cô nhi viện, chung quy là nhà bọn họ ngược đãi tôi. Ông nội Đổng biết được đã dùng rất nhiều mối quan hệ mới khiến họ đưa tôi về đây. Khi tôi về cũng bắt đầu sinh bệnh, vì để tiện chăm sóc tôi và cậu nên ông nội Đổng đã đưa chúng ta vào nằm trong cùng một căn phòng. Lúc tôi tỉnh lại vào nửa đêm, nhìn thấy ông nội Đổng yêu thương vuốt trán của cậu, còn nói: “Tiểu Nhiên của ta đã lớn như vậy rồi.” Ánh mắt của ông khi ấy cả đời này tôi đều nhớ rõ. Cậu nói cậu ghen tị với tôi, thực ra lúc còn nhỏ là tôi hâm mộ cậu. Mặc dù cha mẹ của cậu bỏ mặc cậu nhưng mỗi tuần họ còn có thể gọi điện cho cậu. Mà tôi, cái gì cũng không có…”
Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Thu Tư, Ôn Nhiên vỗ vỗ bờ vai cậu: “Thu Tư, cảm ơn cậu có thể tha thứ cho tôi. Không phải là cái gì cậu cũng không có, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, nếu cậu không chê thì tôi chính là người nhà của cậu.”
Cảm kích nhìn ánh mắt chân thành của Ôn Nhiên, trong lòng Thu Tư như có một dòng nước ấm: “Cảm ơn cậu, Ôn Nhiên.”
‘Tảng đá’ đặt trong lòng mình đã nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, toàn thân Ôn Nhiên sinh ra một loại cảm giác thoải mái chưa từng có, nhưng mà còn một hơi lạnh lẽo quấn quanh nữa. Anh ta kỳ quái lắc lắc đầu, mặt trời nắng chói thế này thì sao lại lạnh được, nhất định là mình suy nghĩ nhiều rồi: “Thu Tư, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?” (Anh coi tay anh đặt đâu là biết ế *nhún vai*)
“Đương nhiên có thể, cậu hỏi đi.”
“Người đàn ông bên cạnh cậu lúc nãy đúng là…là…chồng của cậu sao?” Vừa rồi anh nghe được ba người họ nói chuyện, tuy đây là việc riêng của Thu Tư nhưng anh muốn hỏi rõ ràng. Áy náy nhiều năm trở thành một loại trách nhiệm muốn bù đắp, anh hy vọng Thu Tư có thể hạnh phúc.
“Tôi…tôi…” Thu Tư không biết nên trả lời Ôn Nhiên thế nào, cậu có phần xấu hổ ấp úng nói không nên lời, nhưng hai má hồng hồng đã nói lên tất cả.
Ôn Nhiên hiểu rõ cười cười: “Tôi hiểu rồi.”
Trước đây anh đã mang đến cho Thu Tư rất nhiều đau khổ, thấy cuối cùng Thu Tư cũng có một ‘người nhà’, anh vui vẻ thay cho cậu. Mặc dù người nhà này là một người đồng tính, nhưng miễn là ở bên nhau có hạnh phúc thì dù là đồng tính yêu nhau kết hôn thì có làm sao: “Cậu yêu anh ta không?”
“Tôi không biết.”
Nghe thấy câu trả lời của Thu Tư, đôi mắt Ôn Nhiên mở thật lớn nhìn cậu: “Không biết?”
“Ừ.” Thu Tư khẽ gật đầu, ánh mắt cũng thay đổi có chút mơ hồ.
Ôn Nhiên hít một hơi: “Theo tôi thấy thì anh ta rất coi trọng cậu.”
“Anh ấy đối với tôi rất tốt, là người quan tâm, yêu thương tôi nhất trên thế giới này trừ bỏ ông nội Đổng ra. Nhưng mà tình yêu của anh ấy, thấm đẫm rất nhiều bá đạo.” Ban đầu là ép buộc, rồi đến khống chế cuộc sống của cậu, nhưng thật sự Tang Mặc Ngôn đối xử với cậu tốt lắm, sự quan tâm và chăm sóc cẩn thận là những thứ ngày đêm cậu muốn, nhưng…
Nhìn thấy vẻ mặt hồi tưởng lại của Thu Tư, Ôn Nhiên cười cười, giọng điệu khẳng định nói với Thu Tư: “Thu Tư, cậu động lòng rồi.”
“Có lẽ là vậy. Từ nhỏ tôi không có người thân, không có bạn bè, luôn luôn đều chỉ một mình tôi cô độc cho nên tôi thật sự không biết tình yêu là gì. Những gì anh ấy làm cho tôi khiến tôi cảm động nhưng đồng thời áp lực anh ấy tạo cho tôi cũng rất lớn. Tôi không biết nên xử sự thế nào trong mối quan hệ giữa tôi và anh ấy. Ôn Nhiên, anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”
“Tôi cũng không biết, cứ thuận theo tự nhiên đi. Có một số việc cậu muốn ngăn cũng ngăn không được mà.” Nói xong, Ôn Nhiên đưa tay khoác lên vai Thu Tư, muốn ‘chia sẻ’ với Thu Tư một ít ưu sầu. Nhưng mà ớn lạnh rét buốt toàn thân càng ngày càng dày khiến Ôn Nhiên không thoải mái hơi run người. Khó hiểu nhìn bốn phía xung quanh, lại ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Tang Mặc Ngôn. Ánh mắt đó lạnh như băng khiến Ôn Nhiên bất giác vội vàng rút ngay cánh tay đang khoác lên vai Thu Tư lại, sau đó lui về phía sau hai bước. Điều này làm cho Thu Tư đang đưa lưng về phía Tang Mặc Ngôn tò mò nhìn sắc mặt Ôn Nhiên trong nháy mắt tái nhợt đi.
“Cậu sao vậy? Khó chịu à?”
“Không, ha ha, tôi không sao.” Có một ông chồng cường thế như vậy quả là khiến cho người ta chìm trong màn sương mù mờ mịt, huống chi là Thu Tư chưa hiểu tình đời này.