“Cháu là người thông minh, sẽ hiểu ta nói cái gì chứ?”
Khóe miệng Thu Tư cong lên thành nụ cười nhẹ, ánh mắt trong veo nhìn Tang Tĩnh Tuyết. “Chuyện của anh ấy cháu không thể làm chủ được, bác vẫn nên hỏi thẳng anh ấy xem sao.”
‘Tú cầu’ này lại ném trở về người Tang Tĩnh Tuyết, bà ta biến sắc. Gương mặt tự cho là hiền lành khôi phục lại vẻ cay nghiệt lúc trước. “Anh không đồng ý thì nói thẳng ra, làm gì phải vòng vo trêu đùa trưởng bối ta như thế.”
“Cháu nghĩ bác hiểu lầm rồi. Tuy chúng cháu là vợ chồng nhưng anh ấy có suy nghĩ riêng của mình, cháu không có quyền can thiệp điều gì cả. Bác thấy phải không ạ?”
Lời nói bóng nói gió này làm Tang Tĩnh Tuyết giận đến tái mặt nhưng lại không thể nói câu gì, chỉ có thể không tình nguyện gật đầu. “Anh nói đúng, nhưng…” Khi quay sang nhìn Tang Mặc Ngôn thì Tang Tĩnh Tuyết vội vàng chuyển tầm mắt đi vì nhìn thẳng ánh mắt lạnh băng của cháu bà sẽ làm cho bà run rẩy người khó chịu.
“Tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai cho nên bà nghe cho rõ vào. Tôi yêu Triệu Thu Tư người này, yêu chính là linh hồn của cậu ấy, ưu khuyết điểm của cậu ấy, bất cứ kẻ nào cũng không thể thay thế được vị trí của cậu ấy trong lòng tôi đâu.”
“Vậy cháu cam chịu vì thằng đàn ông này mà đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Ánh mắt Tang Mặc Ngôn trở nên lạnh lùng không gì bằng được. “Chuyện của tôi không cần bà quản.”
“Nhưng ta là bác cháu.”
Trong mắt Tang Mặc Ngôn thêm phần trào phúng. “Bà tự cho là vậy đấy chứ.”
“Cháu…”
Nhìn Tang Tĩnh Tuyết không còn lời nào để nói, cô gái đứng bên mang theo khóc âm xen vào. “Em sẽ không chiếm đoạt vị trí phu nhân của anh, em chỉ muốn có thể ở trong lòng anh chiếm giữ một chút khoảng trống mà thôi.”
“Cô dựa vào cái gì?” Tang Mặc Ngôn nhếch mày, ánh mắt thanh linh hiện lên một tia tàn khốc làm cô gái kia lạnh run người, không chịu được mà cúi thấp đầu.
“Dựa vào em cũng anh ta có vẻ ngoài tương tự, dựa vào em có thể vì anh nối dõi tông đường. Chủ tịch Tang, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt?”
“Bởi vì cô không phải cậu ấy.” Thân mật lưu lại một nụ hôn dịu dàng trên mặt Thu Tư, không phải muốn ở trước mắt bọn họ biểu hiện hai người hạnh phúc thế nào mà là nhìn thấy Thu Tư dần dần buồn ngủ, không kìm chế được mà hôn lên dung nhan đáng yêu kia.
Xem trong mắt nghe trong tai đều là những lời đả kích mạnh nhất, cô gái che mặt khóc chạy đi, Tang Tĩnh Tuyết hiện giờ không dám tức giận cũng chẳng dám nói gì còn Thu Tư thì do buồn ngủ nên hoàn toàn mơ màng chẳng rõ điều gì cả. Hoa viên trong nháy mắt trở nên yên tĩnh đến căng thẳng.
Trong hoàn cảnh này, một tiếng nói dịu dàng làm Tang Tĩnh Tuyết không thể tin nổi vang lên. “Thu Tư, chúng ta quay về phòng ngủ đi.”
Cố gắng mở đôi mắt đang muốn đóng chặt lại, Thu Tư gật đầu nhưng ý thức dường như còn chú ý đến bác Tang nên khi Tang Mặc Ngôn muốn ôm cậu lên thì Thu Tư khoát tay. “Mặc Ngôn, chờ một chút.”
Ánh mắt Thu Tư hướng về bên kia làm Tang Mặc Ngôn hiểu ngay ra lí do, hắn mang theo một ánh nhìn uy hiếp liếc về phía Tang Tĩnh Tuyết.
Nhận lấy ánh mắt lạnh băng của đối phương, trên trán Tang Tĩnh Tuyết lấm tấm mồ hồi. “Ta đi an ủi Tiểu Kì, tạm biệt.”
Vừa lòng quay sang nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn dịu dàng ôm cậu đứng dậy. “Chúng ta quay về phòng ngủ thôi.”
Trả lời Tang Mặc Ngôn chỉ có tiếng thở đều đều làm sự cưng chiều trong mắt hắn càng đậm, nụ cười cũng thâm thúy đến ánh mắt.
Lúc mặt trời dần khuất, Thu Tư mới tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, nhìn vị trí bên cạnh không có sự ấm áp quen thuộc làm cậu có chút không quen mở mắt ra. Ánh mắt quét về phía bàn làm việc cách giường không xa vẫn không có thân ảnh Tang Mặc Ngôn làm Thu Tư cả thấy là lạ cả người. Cậu cố sức cử động thân mình, giảm bớt cảm giác vô lực trên người rồi bước xuống giường, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình rồi bước ra cửa phòng. Vừa mới đóng cửa lại thì thân ảnh của Tang Mặc Ngôn tiến vào trong mắt Thu Tư.
“Thu Tư, sao em lại xuống giường?”
Cảm giác yên tâm đã quay về, Thu Tư nhoẻn miệng cười. “Nằm nhiều quá nên em muốn đi lại một chút.”
“Ừ.” Cánh tay dịu dàng vòng qua eo đỡ lấy lưng cậu. “Chúng ta đến phòng khách ngồi một lúc vậy.”
“Được.” Vừa mới bước vài bước thì Thu Tư dừng chân lại. “Mặc Ngôn, anh nghe xem.”
“Vì sao không cho ta vào, ngươi không phải chỉ là một tên quản gia sao? Ta biết địa vị của ngươi ở Tang gia cũng sắp leo lên như chủ nhân rồi nhưng đừng có quên ta còn là bác của chủ nhân ngươi đấy.”
Giọng nói càng lúc càng chói tai gay gắt vang vọng trong cả biệt thự, ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn cũng ẩn ẩn vẻ tức giận. “Chúng ta về phòng ngủ trước đi, Thiệu Vân sẽ xử lí tốt.”
“Đừng như thế, nói thế nào thì bà ấy với anh cũng chảy chung dòng máu, để bà ấy vào đi!”
“Mục đích của bà ta không tử tế.”
“Nhưng mà bà ấy là trưởng bối.”
Thấy Thu Tư nhíu mày, Tang Mặc Ngôn nhìn cậu một lúc lâu rồi bất ngờ thở dài nói. “Thực sự không có cách nào với em cả.”
“Ha hả, đương nhiên rồi. Em ăn mặc thế nào?”
“Đẹp lắm.”
Thu Tư cười khúc khích. “Ai hỏi anh có đẹp hay không, em hỏi là anh có nhìn thấy rõ bụng em không?”
Nghiêm túc nhìn lại lần được. “Được rồi mà.”
“Chúng ta đi ra ngoài đi!”
Tuy không tình nguyện nhưng Tang Mặc Ngôn vẫn gật đầu. “Đi thôi.”
Mới đến cửa, Thiệu Vân vừa dàn xếp khiến Tang Tĩnh Tuyết trở về, Thu Tư lắc đầu đứng ở cửa gọi Tang Tĩnh Tuyết vẫn chưa đi quá xa. “Bác, cùng nhau ăn bữa cơm chiều đi!”
Xoay người, ánh mắt mang dấu hiệu tuổi già của Tang Tĩnh Tuyết thoáng hiện kinh hỉ. “Vẫn là Thu Tư hiểu chuyện nhất.”
Mọi người ngồi vào chỗ mình ở bàn ăn, chỉ có Thu Tư và Tang Tĩnh Tuyết thường thường tán gẫu một hai câu, thời gian còn lại Tang Mặc Ngôn đều cần thận giúp Thu Tư chọn lựa những món ăn phù hợp với cậu nhất. Vội vàng kết thúc bữa cơm, Tang Tĩnh Tuyết vẫn ngồi lại không chịu đi. “Ta muốn đi xem biệt thự này một chút có được không?”
“Không được.”
“Mặc Ngôn, chỗ này dù sao cũng là sản nghiệp của Tang gia, ta là một thành viên của Tang gia thì sao không thể đi xem được?”
Cầm giấy ăn lau dấu canh trên khóe miệng Thu Tư, khác biệt với sự dịu dàng nơi bàn tay, lời nói đối với Tang Tĩnh Tuyết lại rất lạnh lùng. “Biệt thự này tôi đã chuyển đến danh nghĩa Thu Tư, cho nên bà không có quyền.”
“Mặc Ngôn, đừng nói chuyện với trưởng bối như vậy.”
Nhìn thấy có người làm chỗ dựa cho mình nên Tang Tĩnh Tuyết lại khôi phục thái độ vênh váo kiêu ngạo. “Phải đấy.”
“Đây, mời bác sang bên này.” Thu Tư đứng lên làm một tư thế mời, nhìn Tang Tĩnh Tuyết đi phía trước, Thu Tư quay lại nói với Tang Mặc Ngôn đang có vẻ mặt như khí phu (người chồng bị vứt bỏ). “Đừng keo kiệt như thế, bác cũng đã lớn tuổi rồi, anh đừng có lúc nào cũng phóng băng khí của anh lên người trưởng bối như thế chứ.”
Đứng dậy hôn lên môi Thu Tư, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn có vẻ ghen tuông. “Bà ta vừa đến thì thái độ của em đối với anh sẽ biến khác luôn.”
“Đối tốt với bà ấy vì đó là bác của anh.” Thu Tư xoay người cười, đuổi kịp Tang Tĩnh Tuyết đang hỏi đông hỏi tây mà trên mặt Tang Mặc Ngôn lại xuất hiện nụ cười ấm áp và bước theo sau…