Quỳ một gối ngồi xuống, nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn không nói câu gì đỡ Thu Tư nằm lại trên giường, lấy một cốc nước lọc để cậu súc miệng sau đó lại cầm một viên ô mai đưa lên miệng Thu Tư. Nhìn đôi mày vừa nhíu chặt lại vì khó chịu dần dần dãn ra, Tang Mặc Ngôn đứng lên ấn chuông trên đầu giường để gọi người đến lau sàn nhà rồi mới cởi giầy nằm lên giường. Hắn dịu dàng ôm Thu Tư vào lòng, mà bàn tay ấm áp sự quan tâm cũng cầm những ngón tay thon dài lạnh lẽo của Thu Tư bao trọn trong bàn tay mình.
Đầu tựa vào ngực Tang Mặc Ngôn nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, Thu Tư thấy an tâm vô cùng, mà cơn buồn nôn đang không ngừng dâng lên kia dường như sẽ không mang đến cho cậu sự khó chịu nào cả. Hiện giờ Thu Tư chỉ cảm thấy hai người gắn bó cùng một chỗ thì có thể xoa dịu tất cả mọi thứ trong lòng cậu.
“Mặc Ngôn.”
“Ừ?”
“Em thấy mình thật sự hạnh phúc.”
Bảy chữ đơn giản kết hợp với nhau lắng đọng lại sự ngọt ngào, Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên trán cậu và nhẹ nhàng nói. “Thu Tư, anh cũng rất hạnh phúc.”
Hai người họ nhìn nhau, yêu thương ấm áp giữa họ chỉ hai người mới hiểu được.
‘Khấu khấu…”
Tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, Tang Mặc Ngôn biết rõ người nào đến khiến ánh mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng. “Mời vào.”
Đẩy cửa ra, thân ảnh Lâm Triết Hãn tiến vào tầm mắt, Thu Tư không rời khỏi vòng ôm của Tang Mặc Ngôn. Không phải do cậu đã quen với việc bộc lộ tư thế mờ ám trước mặt người ngoài mà cậu hiểu Tang Mặc Ngôn có loại căm ghét mãnh liệt với bác sĩ Lâm. Hành động của cậu cũng chỉ là muốn trấn an người yêu đang vùi đầu vào cổ cậu. “Bác sĩ Lâm, buổi sáng tốt lành.”
Nở nụ cười nho nhã, Lâm Triết Hãn gật đầu, ánh mắt ông mang theo sự quan tâm đứng bên giường nhìn Thu Tư. “Tôi nghe y tá nói vừa rồi cháu không thoải mái?”
“Vâng.” Thu Tư gật đầu, đôi môi tái nhợt cong lên thành một nụ cười lễ phép. Tuy biết rằng biểu tình này sẽ làm Tang Mặc Ngôn không mấy vui vẻ nhưng cậu vẫn không thể vô lễ với vị trưởng bối có bề ngoài trẻ trung lại luôn luôn quan tâm đến cậu này. “Hiện giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ngài, bác sĩ Lâm.”
“Đây là trách nhiệm của bác sĩ mà.” Lâm Triết Hãn nhìn Thu Tư, trong mắt hơi dao động. Ông nâng tay, còn chưa chạm đến Thu Tư đã bị Tang Mặc Ngôn ngăn cản. Nhìn người đàn ông lạnh lùng có khí thế bức người, Lâm Triết Hãn thức thời lui ra phía sau mấy bước.
Thu hồi vẻ lạnh lùng, Tang Mặc Ngôn quay đầu nhìn về phía Thu Tư ánh mắt lại dịu dàng như nước. Hắn đưa tay đặt lên trán Thu Tư, cảm nhận được nhiệt độ không có gì bất thường thì mới bỏ tay xuống rồi lại thuần thục lấy dụng cụ đặt một bên cài chắc trên người Thu Tư. Màn hình vang lên những tiếng tít tít rồi hiện lên kết quả trong nháy mắt, mà Lâm Triết Hãn cũng cầm lấy bệnh án nhìn vào màn hình ghi nhớ rõ những chỉ số. Xem kĩ báo cáo kiểm tra một lượt, Lâm Triết Hãn gật đầu. “Tuy thân thể cháu còn yếu nhưng đây là phản ứng bình thường cho nên chúc mừng cháu, hôm nay có thể xuất viện về nhà được rồi.”
Trên mặt Thu Tư xuất hiện vẻ vui mừng nhưng thanh âm có chút không chắc chắn. “Thật sự?”
“Ừ, sau khi cháu về nhà chủ yếu là phải tĩnh dưỡng, mà với tình trạng thân thể hiện giờ của cháu thì choáng váng, mệt mỏi, muốn ngủ, không có khẩu vị hay buồn nôn sẽ theo cháu một thời gian nữa. Nếu thật sự khó chịu thì điện thoại cho tôi.”
Thu Tư cười cảm kích, cậu gật đầu. “Cảm ơn ngài.”
“Không cần khách khí.” Sắp xếp lại bệnh án, Lâm Triết Hãn nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng của Tang Mặc Ngôn rồi đem tầm mắt nhìn về phía Thu Tư. “Tôi còn có việc, tôi ra ngoài trước đây.”
“Tạm biệt bác sĩ Lâm.”
“Tạm biệt.”
Đóng cửa lại, trong phòng lại trở về không gian riêng của hai người. Thu Tư thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi dậy tươi cười rạng rỡ. “Mặc Ngôn, chúng ta về nhà luôn được không?”
Cưng chiều ôm Thu Tư vào lòng, trong ánh mắt Tang Mặc Ngôn cũng tràn đầy dịu dàng. “Không thích nơi này đến vậy?”
“Vì em nhớ ngôi nhà có anh, có em, còn có Thiệu quản gia nữa.”
Phần trước có “anh”, có “em” làm nụ cười Tang Mặc Ngôn vô cùng tỏa sáng nhưng từ “Thiệu quản gia” ở phía sau lại làm Tang Mặc Ngôn thấy có chút ghen tuông.
Không bỏ sót bất kì vẻ mặt gì của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư mỉm cười. Cậu ngồi dậy từ trong lòng Tang Mặc Ngôn, đôi môi chạm nhẹ lên môi hắn. Một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chan chứa hạnh phúc, trán tựa trán, mắt đối mắt, môi chạm môi. Nụ cười của Thu Tư rạng rỡ vô cùng, hai gò má tái nhợt cũng dần dần ửng đỏ cả lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió nhưng thổi đến tận đáy lòng Tang Mặc Ngôn. “Bởi vì có anh nên mới có nhà.”
Hai tay ôm thắt lưng Thu Tư, khóe môi Tang Mặc Ngôn hiện lên một nụ cười không gì sánh kịp. Hắn chậm rãi cúi đầu, dùng đôi môi mình in lên đôi môi tái nhợt kia, không dám xâm nhập mà chỉ là dịu dàng cọ sát. Một lúc sau hắn mới rời ra, nhìn lân quang mỏng manh trong ánh mắt Thu Tư uyển chuyển đến động lòng người khiến hắn cứng đờ. Đứng lên thật tự nhiên, hắn đi về phía tủ quần áo, đưa lưng về Thu Tư hít một hơi thật sâu để kìm chế cảm giác rối loạn kia. Hắn lấy quần áo bên trong tủ rồi trở lại giường, giúp Thu Tư mặc vào. Mới có mấy ngày mà nhìn bộ quần áo vốn vừa người đã trở nên rộng thùng thình làm Tang Mặc Ngôn thấy ngực mình như có một khối đá đè nặng.
Phát hiện ra cảm xúc của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư ngiêng đầu cười. “Đừng lo mà, bác sĩ Lâm cũng đã bảo đây là chuyện thường. Chờ thêm một thời gian nữa em có thể ăn nhiều rồi béo lên, lúc đó không cho phép anh ghét bỏ em đâu.”
Hiểu Thu Tư đang lo lắng cho hắn, Tang Mặc Ngôn dãn đôi mày,hắn nhìn chăm chú vào cậu với ánh mắt vô cùng ấm áp. “Cho dù em biến thành kiểu gì đi chăng nữa, em sẽ vẫn là Thu Tư của anh.”
Lời nói bá đạo lại dịu dàng làm mặt mày Thu Tư đều tràn ngập ý cười, cậu gật đầu. “Ừ.”