Không quan tâm đến điều này, Thu Tư nhìn về phía Âu Dương Hằng Ngữ. Nhận ra được ý tứ trong ánh mắt Thu Tư, anh quay sang hỏi Vương Lạc: “Vậy chiều hôm nay cậu ấy có thể làm phẫu thuật luôn được không?”
Lại liếc nhìn báo cáo lần nữa, Vương Lạc suy nghĩ một lúc. “Tuy thời gian có hơi vội nhưng cũng không phải là không được.” Anh quay sang ‘Thu Tư’. “Anh quyết định chắc chắn đi. Lựa chọn bây giờ của anh sẽ không cho phép anh hối hận sau này. Cuộc phẫu thuật này có thể tính là lớn cũng có thể chỉ là nhỏ nhưng sẽ quyết định vận mệnh cả đời của anh nên anh chắc chắn phải cân nhắc cẩn thận.”
Không thể nói chuyện nhưng trong ánh mắt Thu Tư biểu lộ vẻ kiên định lạ thường làm Vương Lạc hiểu được ý tứ trong đó. Anh đứng lên. “Vậy bây giờ tôi đi chuẩn bị để phẫu thuật, anh suy nghĩ kĩ đi. Trước khi làm phẫu thuật thì anh đối ý lúc nào cũng được.”
Gật đầu, Thu Tư cũng đứng dậy, cậu vươn tay kéo góc áo Âu Dương Hằng Ngữ lại chỉ chỉ tay ra bên ngoài. Những hành động liên tiếp làm Âu Dương Hằng Ngữ hiểu ra và quay đầu sang Vương Lạc. “Vương Lạc, cậu ấy có thể đi dạo ở hoa viên nhà cậu một lát được không?”
Nở nụ cười ấm áp, Vương Lạc gật đầu. “Đương nhiên có thể.”
Được sự cho phép, Thu Tư lễ độ hơi nghiêng thân hình thon gầy, ròi đứng thẳng dậy đi ngang qua hai người trong phòng chậm rãi đi đến ngồi ở hoa viên. Một mình ngồi ở đây, trái tim Thu Tư cũng không bình thản giống như khí trời trong sáng đẹp đẽ như này. Đối với cuộc phẫu thuật này, cậu rất sợ hãi nhưng vì Tang Mặc Ngôn cậu không cho phép mình lùi bước.
Từ từ ngồi sụp xuống, Thu Tư vùi mặt vào hai bàn tay, buồn phiền trong lòng lúc này làm cậu có phần không thở nổi. Thân là một người đàn ông, lại vì một người đàn ông mà thai nghén một sinh mệnh, đây là chuyện trước kia cậu không dám tưởng tượng đến nhưng bây giờ cậu phải đối mặt với nó. Tuy biết mình lựa chọn đúng nhưng tâm lý cứ mãi vướng mắc như có một tảng đá lớn đè trước ngực, Thu Tư ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng trống rỗng làm cậu càng thêm nhớ Tang Mặc Ngôn. Lấy di động trong túi ra ngơ ngác nhìn vào màn hình, Thu Tư không có can đảm gọi số điện thoại trong tay. Cậu chỉ nhìn tên Tang Mặc Ngôn trên điện thoại thôi là như có được sự thỏa mãn vô cùng lớn, lo lắng trong lòng cũng dần dần mất và tâm trạng cậu ổn định hơn. Một tiếng nhạc du dương vang lên, Thu Tư ngẩn ngơ trong chốc lát. Nhìn tên Tang Mặc Ngôn đang lóe sáng liên tiếp trên màn hình, Thu Tư thấy vô cùng đau xót, cậu hít một hơi thật sâu rồi ấn nghe. “Uy!”
Nghe được giọng nói của Thu Tư, tuy chỉ có một chữ thôi nhưng lại làm cho Tang Mặc Ngôn đang rất lo lắng trong nháy mắt như chiếm được sự trấn an, hắn nhẹ giọng hỏi. “Tới nơi rồi à?”
Giọng nói bình thản dịu dàng như truyền đến năng lượng khiến Thu Tư vừa rồi còn do dự và bất an cũng đã bắt đầu ổn định dần. “Vâng, em đến rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cảm nhận được rõ ràng Tang Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thu Tư có chút khó hiểu. Cậu rời điện thoại khỏi tai và nhìn thời gian trên màn hình rồi mới hiểu ra và đưa điện thoại dán bên tai lần nữa. “Sao anh vẫn chưa lên máy bay?”
“Có vài việc chưa xử lí xong nên đã chuyển máy bay thành 11h xuất phát.”
Câu trả lời với giọng thân thiết quan tâm làm trái tim Thu Tư thấy ấm áp lạ thường, những e sợ trong lòng cũng được sự dịu dàng của Tang Mặc Ngôn an ủi. “Mặc Ngôn, em yêu anh.” Cho nên dù sau này khi anh biết kết quả có giận dữ đến mức nào thì em cũng không oán trách không hối hận…
“Anh cũng yêu em, Thu Tư.” Giọng nói hiền hòa giống như ánh mặt trời thoải mái khiến khuôn mặt Thu Tư sau chiếc mặt nạ cũng lộ ra nụ cười chân thực nhất hôm nay.
“Thu Tư.”
“Vâng.”
“Mỗi ngày em đều phải nhớ anh.” Lời nói hơi bá đạo nhưng cũng rất thẳng thắn, không cầu kỳ chau chuốt lại làm trong lòng người nghe dâng lên gợn sóng mềm mại.
Ngẩng đầu nhìn tầng mây trắng muốt sáng lóa như nước, Thu Tư nở nụ cười vô cùng ấm áp. “Em sẽ nhớ.” Nỗi nhớ đã chậm rãi phá lớp đất mà nảy mần trong lòng làm Thu Tư càng khâm phục sự diệu kỳ của tình yêu. Những vướng bận năm đó đổi lấy là hạnh phúc ngày hôm nay, nếu cứ mãi để ý đến quan niệm thế tục như trước thì cậu vĩnh viễn là một cô nhi đáng thương không có tình yêu mà không phải là người đàn ông đắm chìm trong hạnh phúc.
‘Chủ tịch, thời gian đã đến rồi. Mời ngài lên máy bay.’
Gióng nói truyền ra từ điện thoại khiến trái tim Thu Tư như bị siết chặt lại, hóa ra từ một lúc nào đó mà cậu không rõ, cậu đã ỷ lại Tang Mặc Ngôn quá rồi. “Anh đi đi.”
“Vậy anh đi nhé, tới Châu Âu anh sẽ gọi điện cho em.”
“Vâng…Mặc Ngôn, anh có thể nói lại 3 chữ kia một lần nữa không?”
Nghe Thu Tư nói vậy, trên môi Tang Mặc Ngôn truyền ra một tiếng cười dịu dàng khe khẽ. “Anh yêu em, Thu Tư.”
Khắc sâu 5 chữ này vào tận đáy lòng dường như có thể giúp cậu thoát khỏi những ý nghĩ vẩn vơ trong lòng, Thu Tư mỉm cười. “Ừ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Thu Tư cũng không muốn chủ động ngắt điện thoại nhưng nghe thấy đối phương cũng không tắt, cậu chỉ có thể mím môi, nhẫn tâm tắt cuộc gọi đi. Cậu sợ, sợ mình sẽ lún sâu vào trong sự dịu dàng kia làm cậu buông theo cảm xúc mà cầu xin Tang Mặc Ngôn đừng đi nữa, ở lại bên cạnh cậu giúp cậu làm xong cuộc phẫu thuật này. Nhưng cậu không thể nói, nếu nói ra thì Tang Mặc Ngôn yêu cậu như thế chắc chắn sẽ không cho cậu liều lĩnh đi đối mặt với loại nguy hiểm này. Cậu lại vùi mặt vào lòng bàn tay, nhớ lại những lời Tang Mặc Ngôn nói giúp cậu trấn an được sự lo lắng trong lòng. Dường như trong đầu có thanh âm dịu dàng của hắn thì sẽ khiến cậu không e ngại, không sợ hãi gì nữa…