Bất giác khẽ nói ra hai chữ “Mặc Ngôn…”, thanh âm vỡ vụn hầu như không cất lên thành tiếng nhưng lời nói khàn khàn lại là phát ra từ nội tâm thể hiện ra chính là nỗi nhớ nhung. Nhắm lại đôi mắt lờ mờ, khóe môi khô nứt của Thu Tư cũng hơi cong lên.
“Khấu khấu…khấu khấu.”
Tiếng gõ cửa khe khẽ làm đại não đang ngây ngốc của Thu Tư tạm dừng trong nháy mắt, cố gắng gom tụ lại thần trí vừa phân tán trong đầu, Thu Tư cắn chặt răng gắng sức kéo tấm chăn trên người lên qua đỉnh đầu để che đi gương mặt không còn chút máu của cậu. Vừa làm xong việc đơn giản nhưng lại rất khó khăn với cậu lúc này thì cánh cửa từ từ mở ra.
“Tiên sinh, tôi xin phép vào.”
Giọng nói cung kính mà nhã nhặn, Thiệu Vân tự mở cửa ra rồi bước vào. Khi nhìn thấy Thu Tư vẫn đang ngủ say trên giường thì khóe môi anh cũng gợi lên thành một nụ cười dịu dàng. Nhìn chăm chú hồi lâu rồi thu lại tầm mắt quá phận, anh nhẹ nhàng bước đến đặt quần áo được xếp gọn gàng bên giường sau đó lặng lẽ rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa khe khẽ, Thu Tư thở hổn hển ló đầu ra khỏi chăn, cơ thể nóng rực ngay cả cậu cũng cảm nhận được rất rõ ràng. Dùng sức khá lâu cậu mới lấy được điện thoại dưới gối ra rồi gọi đến số Âu Dương Hằng Ngữ, chỉ mới vang lên một tiếng thì đối phương đã vội vàng nhấc máy.
“Thu Tư, cậu thế nào rồi?” Âu Dương Hằng Ngữ cũng không chợp mắt cả đêm, trong lòng anh vô cùng lo lắng.
“…Tôi cũng tàm tạm, khụ khụ.” Cổ họng khô rát đau đớn làm lời nói của Thu Tư có phần ngắt quãng. “Anh có thể…qua đây một lát không?”
“Được, 30’ sau tôi sẽ đến. Có cần mang thêm gì không?”
“Có…khụ khụ, mang giúp tôi thuốc hạ sốt…Cảm ơn anh, Âu Dương.”
“Chúng ta đã là bạn bè nên cậu không cần khách sáo mãi như vậy.”
Bạn bè! Hai chữ đơn giản này lại ở trong lòng Thu Tư có một rung động khác thường. Đè lại lời cảm ơn bên miệng, Thu Tư hai tay cầm điện thoại khẽ đáp. “Ừ.”
“Lát nữa gặp.”
“Khụ khụ…Lát nữa gặp.” Tắt cuộc gọi, Thu Tư khẽ cười. Cảm giác khó chịu vờn quanh người cậu cũng tan biến đi rất nhiều, nhưng mệt mọi lại tràn đầy tâm trí cậu, ý chức cũng dần mơ hồ…
Khi tỉnh lại đã là một tiếng sau, Thu Tư mở mắt ra có phần không quen với ánh sáng nên chớp mắt mấy lần. Tầm mắt bắt đầu nhìn rõ thì thấy được Âu Dương Hằng Ngữ đang ngồi bên người đang chỉnh ống truyền, Thu Tư yếu ớt cười. “Cảm ơn…”
Làm một động tác “xuỵt”, Âu Dương Hằng Ngữ lắc đầu cười. Anh ngồi một bên, nhìn gương mặt tái nhợt gần như thành trong suốt của Thu Tư chỉ mới trong một đêm thì vẫn không kìm chế được mà thở dài. “Thu Tư, hiện giờ cậu cần là chữa trị trong bệnh viện, như thế thì miệng vết mổ sẽ không mang lại cho cậu quá nhiều đau đớn.”
Lắc đầu, đôi môi trắng bệch của Thu Tư khẽ mở. “Tôi biết…nhưng tôi không muốn làm cho Tang Mặc Ngôn sớm biết về việc phẫu thuật này.”
Chuyện Thu Tư lo lắng Âu Dương Hằng Ngữ hiểu được, nhưng mà…”Thu Tư, tình trạng hiện tại của cậu căn bản không chịu đựng được kiểu giày vò thế này.”
Nở nụ cười thiếu sức sống, trong lời nói của Thu Tư có sự kiên định không thể lay chuyển. “Tôi có thể mà.” Vì Mặc Ngôn, vì chính cậu, cũng vì đứa trẻ của hai người họ…
Tiểu Mẫn: Có 1 từ không chắc lắm, chương sau nếu nói thêm gì thì tớ sẽ sửa lại.