Một tiếng cười lạnh, một người đàn ông tóc dài quần áo đen đi ra sau cột đá. “Thật sự không nghĩ đến, chủ tịch Tang sẽ có một mặt nhu tình như thế.”
Nhìn người đàn ông có vài phần giống hắn, ánh mắt Tang Mặc Ngôn lộ ra hàn ý so với trước càng thêm lạnh. “Tang Ngữ Nhiên, thả Thu Tư. Chuyện này không liên qua gì đến cậu ấy cả.”
“Hiện giờ có liên quan hay không không phải do anh quyết định.” Lộ ra vẻ mặt hung ác, Tang Ngữ Nghiên khoanh tay trước ngực tựa vào vách tường. “Anh nói có phải hay không,…anh cả.” Nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, tiếng cười mang theo hàn ý của Tang Ngữ Nhiên cũng bật ra.
Ánh mắt đông lại, Tang Mặc Ngôn trầm giọng quát. “Tang Ngữ Nhiên, thả Thu Tư ra.”
“Anh cả, anh đừng nhìn tôi với ánh mắt bạo tàn như thế.” Đứng thẳng người dậy, Tang Ngữ Nhiên cười càng thêm thoải mái. “Sẽ dọa chị dâu đó nha.” Hắn ta chỉ vào màn hình. “Đối phương có thể nghe thấy thanh âm bên này, mà anh cũng có thể nghe thấy được thanh âm bên kia, tôi suy nghĩ chu đáo đấy chứ!”
“Tang Ngữ Nhiên, chuyện của cha mẹ chú đã là chuyện cũ rồi. Nếu chú vẫn cảm thấy mỗi một chuyện cha mẹ chú làm mười mấy năm trước đều là đúng thì tôi sẽ mặc chú trả thù, nhưng phải thực hiện trên thân thể của tôi, không được xúc phạm đến Thu Tư.”
Nâng tay, Tang Ngữ Nhiên lạnh lùng liếc Tang Mặc Ngôn. “Thật sự là một người chồng tốt đến cuồng dại, nhưng quy tắc và lối phát triển của trò chơi chỉ tôi mới có thể quyết định.” Hắn ta quay đầu về phía màn hình, lạnh lùng gọi một tiếng. “Văn Hạo.”
Thanh âm vừa dứt, Lưu Văn Hạo một thân vest quy cách xuất hiện trên màn hình, hắn đứng bên cạnh Thu Tư đang cuộn mình nằm trên mặt đất, chờ mệnh lệnh tiếp theo của Tang Ngữ Nhiên.
“Rốt cuộc chú muốn thế nào?”
“Thế nào à? Ha ha.” Thu hồi tiếng cười, Tang Ngữ Nhiên chuyển giọng ngay lập tức, thanh âm đầy ác độc cất lên. “Tôi muốn anh sống không bằng chết.”
Ánh mắt nheo lại, hai bàn tay của Tang Mặc Ngôn cũng nắm thành quyền. “Chú muốn thế nào mới bằng lòng buông tha Thu Tư?”
“Thương tổn hắn đều khiến anh đau khổ hơn việc giết anh, công cụ trả thụ tốt như thế thì sao tôi có thể buông tha được.” Trên gương mắt tà khí chất chồng vẻ cười điên cuồng. “Văn Hạo, màn kịch có thể bắt đầu được rồi đấy.”
Tiếng nói vừa kết thúc, Lưu Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh Thu Tư, trong nháy mắt có hơi do dự nhưng hắn vẫn lật người Thu Tư đã ngất đi một lúc lâu lại…
Trong mắt Tang Mặc Ngôn toát ra sát khí lạnh lẽo. “Dừng tay lại.”
Đôi mắt lạnh lẽo, hung ác và nham hiểm, Tang Ngữ Nhiên lắc đầu, giả giọng vô tội. “Anh cả à, trò hay mới bắt đầu sao có thể dừng lại được?”
“Chú muốn gia sản bạc triệu này, tôi có thể cho chú. Chú muốn mạng của tôi, tôi cũng có thể hai tay dâng lên. ‘Xin’ chú thả Thu Tư ra.” Trong lòng nóng như lửa đốt, hai mắt Tang Mặc Ngôn đỏ sậm dọa người. Hắn rất sợ, thực sự rất sợ, sợ Thu Tư phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Tuy rằng Vương Lạc vừa gửi tin nhắn cho hắn đã tìm được vị trí sơ lược nơi nhốt Thu Tư nhưng hắn vẫn không thể yên tâm.
“Gia sản ư, ha ha. Chính vì chút tiền hôi này mà tao đã mất gia đình mình.” Nụ cười của Tang Ngữ Nhiên càng thêm lạnh thấu xương. “Cho nên tao không cần, mà mạng của mày đã ở trong tay tao, quyết định như thế nào là chuyện của tao. Hiểu chưa?” Hắn ta nhìn bộ dáng chưa động đậy gì của Lưu Văn Hạo trên màn hình, mất kiên nhẫn hừ lạnh. “Lưu Văn Hạo.” Giọng quát cao hơn một âm nhưng người trong màn hình vẫn chưa nhúc nhích gì.
Trong ánh mắt Tang Ngữ Nhiên càng thể hiện vẻ không vui. “Không phải ngay lời tao nói mày cũng không nghe chứ. Đừng quên, là tao đã cứu đứa em gái duy nhất của mày.”
Một câu nói này làm Lưu Văn Hạo đang chịu lương tâm trách móc giơ tay lên, bất ngờ cởi áo khoác ngoài của Thu Tư, rồi dần dần thoát từng lớp quần áo một. Nhìn Thu Tư bại lộ trong không khí mà rét run người, trong ánh mắt Lưu Văn Hạo càng nhiều là sám hối. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến đôi mắt đen bóng của người đàn ông này giống hệt em gái của mình, tay hắn lại bất giác cầm quần áo đặt một bên phủ lên người Thu Tư.
Đông, một thanh âm vang lên, Lưu Văn Hạo ngất xỉu trên mặt đất. Mà gã đàn ông mặc quần áo đen cầm gậy bóng chày cất lên tiếng cười khiến người khác chán ghét. “Sếp, quả nhiên không ngoài những gì ngài đã đoán.”
Tang Ngữ Nhiên cười lạnh nhìn lướt qua Tang Mặc Ngôn đang tỏa ra hàn ý khắp người. “Anh cả, anh xem tôi nghĩ có chu đáo không?”
Kiềm chế xúc động muốn giết người, hắn biết hiện giờ không thể kích thích đến Tang Ngữ Nhiên để tránh tên đang điên cuồng kia làm ra việc gây thêm thương tổn cho Thu Tư.
Nhìn Tang Mặc Ngôn không nói gì nhưng vẫn phát ra tức giận huyết tinh đầy người, nụ cười của Tang Ngữ Nhiên càng thêm rạng rỡ. “Làm đi.”
“Vâng.” Gã đàn ông trên màn chiếu trả lời với giọng đầy hưng phấn. Gã quỳ một gối xuống mặt đất, thô bạo vứt bỏ lớp quần áo che đậy thân hình trắng mịn của Thu Tư, lưu luyến nhìn da thịt nõn nà, bàn tay bất giác tiến đến chậm rãi…