Thu Tư dựa vào người Tang Mặc Ngôn, không chú ý đến tình tự của hắn, cậu vui vẻ giơ tạp chí lên, tay trái chỉ chỉ vào hình em bé dễ thương trên đó. “Anh xem này, đứa bé đáng yêu quá.” Tuy rằng với hình dáng và tâm tình hiện tại của cậu mà nói ra những lời này thì hơi kì quái nhưng cậu cũng thật lòng thật dạ, nghĩ đến một sinh mệnh chậm rãi hình thành trong bụng mình thì Thu Tư thấy trong lòng như có một dòng nước ấm vờn quanh.
Rút tạp chí trong tay Thu Tư để sang một bên, Tang Mặc Ngôn hôn lên đôi môi hơi ửng hồng của Thu Tư, dịu dàng đỡ khuôn mặt cậu nghiêm túc nói. “Hiện giờ em phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng xem mấy thứ này nhiều quá không sẽ mệt mỏi.”
Biết thế nào cũng không thể thay đổi ý tưởng trong lòng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư thầm thở dài, cậu đành phải nhẹ nhàng lên tiếng. “Được rồi.”
“Anh mua nước ô mai cho em rồi, giờ đưa em uống luôn được không?”
Gật gật đầu, “Ừ”, vừa định hoạt động thân mình một chút thì phần eo lại đau nhức lên khiến Thu Tư khẽ “a” một tiếng.
Tang Mặc Ngôn đầy lo lắng, thanh âm trầm ổn tràn ngập quan tâm. “Thu Tư, sao vậy? Em khó chịu chỗ nào?”
Cắn môi, đỡ thắt lưng đang râm rỉ đau, sắc mặt Thu Tư tái nhợt nhưng cậu vẫn mỉm cười. “Em không sao, chắc là ngồi mãi không đổi tư thế nên thắt lưng mới hơi khó chịu.” Nhìn Tang Mặc Ngôn vẫn rất lo lắng và đang dịu dàng mát xa lưng cho cậu, Thu Tư cười khẽ. “Em nhớ bác sĩ Lâm có nói thắt lưng đau thì cũng là phản ứng bình thường ở giai đoạn này, anh đừng quá lo lắng.”
Ôm Thu Tư vào lòng, Tang Mặc Ngôn không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng xoa xoa phần eo cho cậu.
Cảm giác cơn đau cũng không còn mãnh liệt như trước, Thu Tư mới giữ chặt lấy tay Tang Mặc Ngôn từ nãy giờ vẫn xoa bóp cho cậu. “Mặc Ngôn, không còn đau nữa rồi.”
Tiếng thở dài rõ ràng vang lên bên tai Thu Tư, sau đó thân thể cậu cũng bị Tang Mặc Ngôn dịu dàng chuyển ra. “Thu Tư, chúng ta nói chuyện được không?”
Thu Tư ngồi dậy nhưng lưng vẫn được đỡ trong khuỷu tay của Tang Mặc Ngôn, cậu nhìn hắn.
Đặt tay lên bụng đã nơi nổi lên của Thu Tư, trong mắt Tang Mặc Ngôn thêm sự khẩn cầu. “Thu Tư, bỏ nó đi! Nếu hiện giờ em thay đổi ý kiến thì anh có thể nghĩ cách.”
Trong phòng im ắng vô cùng, vang lên chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của cậu với hắn, lặng yên một lát rồi Thu Tư đột nhiên cười. “Mặc Ngôn, có đứa bé thì có em.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn vô cùng đau lòng. “Anh không muốn nhìn thấy em vất vả như vậy.”
Dường như có thế thể cảm nhận được nỗi đau đớn trong lòng của đối phương, Thu Tư thở dài một tiếng, sao anh ấy không thể thương yêu đứa bé mà mà cậu đã lao tâm đến vậy. “Mặc Ngôn, em biết anh vẫn không thể nhận nó, nếu người khác biết chuyện này có lẽ sẽ chê cười em. Đồng tính yêu nhau vốn đã không được mọi người tán thành, hơn nữa lúc đầu anh với em bên nhau, em cũng không phải là tự nguyện.” Tựa vào ngực Tang Mặc Ngôn, lắng nghe nhịp đập có tiết tấu kia, trái tim Thu Tư thêm vững vàng. “Kết quả hiện giờ lại lấy thân đàn ông mà mang thai đứa trẻ cho anh.” Không sầu não vì hồi ức đã qua, cậu chỉ khẽ cười, trong nụ cười mang theo một loại hạnh phúc. “Nhưng hiện giờ em biết, con người qua một đời không thể để ý người khác mà sống cuộc sống của mình. Có lẽ sẽ có áp lực, sẽ có đau khổ nhưng chỉ cần là đúng, chỉ cần không gây tổn hại đến người khác thì nên kiên trì đi tiếp.” Cậu nhìn thẳng vào Tang Mặc Ngôn. “Sau khi anh với em ở bên nhau, luôn là anh suy nghĩ cho em, kể cả đứa bé em muốn này, anh đều chăm sóc em, che chở cho em, luôn luôn lấy em làm trung tâm.”
“Thu Tư, anh không cần em cảm ơn.” Che miệng Tang Mặc Ngôn lại, Thu Tư lắc đầu. “Cái này không phải là cảm ơn.” Cậu cầm lấy bàn tay của Tang Mặc Ngôn còn đang đặt trên bụng mình. “Nó là hy vọng của em.” Vào một ngày nào đó cậu không còn trên đời, nó có thể thay cậu ở bên chăm sóc anh ấy lúc tuổi già.
Như nhìn thấu ý tưởng của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn càng thêm dịu dàng ôm cậu vào lòng, mười ngón tay đan xen vào nhau rồi hắn ghé sát tai Thu Tư nói. “Đứa ngốc, em nhớ cho kỹ đây. Em sống anh sống, em chết anh cũng chết. Bất kỳ ai đều không thay thế được em.”
“Anh mới ngốc.” Hạnh phúc nằm trong lòng hắn, Thu Tư thấy ấm áp vô cùng. “Có lẽ em sống lâu hơn anh, như vậy thì đứa bé này sẽ nhận trách nhiệm của anh tiếp tục chăm sóc em.”
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng ấm áp chen qua cửa sổ bước vào trong nhà bao phủ lên hai người đang gắn bó bên nhau, là ấm áp như vậy, là hạnh phúc như thế…