“Đông đông…”
Tiếng gõ cửa vang bên tai làm Tang Mặc Ngôn không vui nheo mắt lại, hắn ôm ngang lấy Thu Tư nhẹ nhàng đặt cậu trên chiếc giường mềm mại, thu xếp chăn gối cẩn thận và khẽ hôn lên gương mặt cậu rồi mới đứng thẳng dậy ra mở cửa. Cửa mở, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào một ông lão mặc trang phục quản gia, đối phương không chút sợ hãi nhìn Tang Mặc Ngôn, cũng không bận tâm đến khí lạnh chuyển động xung quanh mà ngược lại ông ta không quên lễ nghi cúi người, khép chân, hai tay buông xuôi theo đường chỉ quần. Những hành động thuần thục lưu loát khiến cho ông lão đã đến tuổi chống gậy rồi mà vẫn giống như một vị quý ông người Anh, không kiêu ngạo không hèn mọn làm cho người ta thấy được ông ấy không phải người đơn giản. “Ông chủ, công ty vừa mới gửi đến một số văn kiện cần ngài ký tên.”
“Ta đã biết, đưa văn kiện đến phòng sách đi.” Thanh âm của Tang Mặc Ngôn không cảm xúc lại còn thêm sự lạnh lùng buốt thấu xương.
Hoàn toàn lờ đi khí thế của chủ nhân, lão quản gia kia lại thấp người cung kính trả lời “Vâng” rồi mới xoay người đi đến phòng sách trên lầu.
Đóng cửa lại, Tang Mặc Ngôn nhẹ bước quay lại giường, nhìn chăm chú gương mặt đang chìm trong giấc ngủ của Thu Tư, hắn cúi người đặt lên đôi môi phấn hồng một nụ hôn. “Ngủ ngon nhé, anh sẽ nhanh trở lại.” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng như làn gió mát khiến người ta say mê, tuy Thu Tư không có cử động gì nhưng đã quét sạch cảm giác lạnh như băng mà Tang Mặc Ngôn lưu lại lúc nãy. Bàn tay to lớn nhưng lại có sự dịu dàng vô hạn, hắn mỉm cười nhìn thoáng qua Thu Tư, lại không kìm chế được mà khẽ hôn lên đôi môi khiến hắn say đắm. Sau đó Tang Mặc Ngôn mới đứng dậy, gấp lại mép chăn cho cậu rồi mới rời đi.
Thanh âm tiếng cửa được khép lại vâng lên rồi biến mất, Thu Tư vốn nhắm mắt ngủ say lại mở đôi mắt chứa đầy vẻ lo âu. Cậu không còn một chút buồn ngủ nào trong ánh mắt, ngồi dậy, lồng ngực nặng trĩu, tiếng thở dài như có một phiến đá lớn đè nặng làm cậu như không hô hấp nổi. Thu Tư buồn bực hất chiếc chăn trên người ra, ngồi tựa vào thành giường. Ánh mắt vẫn chưa quyết định tầm nhìn trong tích tắc dừng lại ở chiếc điện thoại hình dáng cổ xưa ở đầu giường, cậu thử nhấc máy lên nghe đươc tiếng “đô đô…” quen thuộc. Thu Tư nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu chớp lên một dãy số, khi mở mắt ra con người ánh lên một tia sáng lạ thường. Cậu ấn số, chỉ vang lên ba tiếng thì phía bên kia đối phương đã nhấc máy; thanh âm đầy từ tính truyền ra từ điện thoại khiến người nghe có cảm giác đầu dây bên kia là người rất khôn khéo giỏi giang. “Là vị nào vậy?”
“Có phải…Âu Dương tiên sinh không?”
Nghe giọng nói của Thu Tư, thanh âm của đối phương vang lên có phần không chắc chắn lắm. “Triệu Thu Tư?”
“Vâng, là tôi.”
Âu Dương Hằng Ngữ cảm giác được Thu Tư có chuyện muốn nói nên anh cũng không giục giã mà chỉ buông công việc trên tay xuống rồi tựa vào ghế dựa sau lưng và chờ đợi Thu Tư mở lời.
“Thật xin lỗi đã làm mất thời gian của anh, tôi chỉ muốn hỏi…Vương Lạc…bệnh viện của Vương Lạc có phải đang nghiên cứu một dự án đúng không?”
Lời nói quyết tâm như đã đi đến quyết định chắc chắn khiến Âu Dương Hằng Ngữ như đã hiểu ra được điều gì, anh chần chờ một lúc nhưng vẫn trả lời thành thật không giấu giếm. “…Phải.”
Tạm ngừng một lúc lâu, không gian yên tĩnh như hai người chưa từng mở lời nói chuyện, tiếng đồng hồ phục cổ trên tường cứ chậm rãi nhích những bước tích tắc, Thu Tư lại thở dài. “Anh…có thể giúp tôi một việc được không?”