Vì là mùa đông nên còn một tiếng nữa đến giờ cơm, Thiệu Vân liền nấu một nồi canh thịt với lê tuyết và hạnh Nam, hai nhóc con vui vẻ cầm hai bát canh ấm nóng ngồi trên thảm và xem phim hoạt hình. Mà người lớn thì vẫn chơi mạt chược như trước, nhưng ván mạt chược bốn người đã có hai chân là hai cặp vợ chồng vừa chơi bài vừa múc canh cho nhau. Anh cũng đã sớm quen với chuyện buồn nôn kiểu này rồi nên cũng không kì quái nhưng mà có hơi ghen tị, mình chẳng những cô đơn bóng chiếc lại vẫn là kẻ thua không thắng nổi lần nào, “Tám vạn”, có hơi u oán đưa bài ra, Vương Lạc bĩu môi, “Thấy mấy người đều có đôi có cặp, mỗi tôi và Thiệu Vân là cô đơn thôi.” Anh quay sang Thiệu Vân ngồi bên cạnh đang là nhà dưới của mình, hỏi đùa. “Nếu không hai chúng ta thành một đôi đi.”
Xếp lại bài, nhặt tám vạn Vương Lạc mới ra kia, vẻ mặt ôn hòa của Thiệu Vân đột nhiên ẩn hiện một nụ cười. “Được!” Dấu vết bên khóe môi còn lớn hơn nữa, cong lên đến quỷ dị và sau đó anh gạt bài xuống. “Bác sĩ Vương, tôi hồ rồi.”
Không biết vì nụ cười tà của Thiệu Vân mà ngẩn người hay vẫn vì khiếp sợ mình thảm bại tại một ván này, Vương Lạc há hốc miệng ngây ngốc ngơ ngác cả người, mà mấy người khác cũng coi như không biết anh cứ tiếp tục ‘tình chàng ý thiếp’.