“Ừ, nói xong rồi.” Ở trước mặt Ôn Nhiên, Thu Tư hơi mất tự nhiên muốn trốn khỏi vòng ôm ấm áp của Tang Mặc Ngôn, cậu không ngừng cựa mình khiến Tang Mặc Ngôn nhíu mày một chút.
Cảm giác được hơi lạnh từ người Tang Mặc Ngôn phóng ra khiến cho toàn thân rét run, Ôn Nhiên thức thời mở miệng nói trước: “Thu Tư, tôi còn có việc phải làm, tôi…tôi đi trước nhé.” Tuy rằng anh muốn nói chuyện với Thu Tư thêm một lúc nữa, nhưng ông chồng có thể đem người ta đi ướp thành đồ đông lạnh bên cạnh Thu Tư kia không phải là người mà một viện trưởng của một cô nhi viện nho nhỏ như anh có thể đắc tội được.
Đã rất nhiều năm trôi qua không cùng tâm sự với Ôn Nhiên, hôm nay rốt cuộc thì cũng hòa thuận với nhau nhưng lại phải tách ra nhanh như vậy, điều này khiến giọng nói của Thu Tư cũng tăng thêm vài phần không muốn: “Được, khi nào Ôn Nhiên có thời gian thì liên lạc.”
Nhìn ánh mắt như sắp giận điên lên đến nơi của Tang Mặc Ngôn, Ôn Nhiên vội vàng bỏ lại hai chữ ‘nhất định’ rồi nhanh chóng rời đi.
Không chú ý đến tâm tình người bên cạnh mình biến đổi, Thu Tư nhìn chăm chú dáng người đang rời đi của Ôn Nhiên một lúc, rồi xoay người muốn đi về phía tòa nhà mới của cô nhi viện, nhưng lại ngoài ý muốn đâm phải Tang Mặc Ngôn đứng ở phía sau. Lúc này trên gương mặt hắn phủ kín vẻ không vui.
Nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của đối phương, nghĩ là thân thể Tang Mặc Ngôn không thoải mái nên Thu Tư lo lắng vội hỏi: “Sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào?” Nói xong bàn tay cũng nâng lên chạm vào trán Tang Mặc Ngôn.
“Anh khỏe lắm, không có việc gì đâu.” Được Thu Tư chân thành quan tâm đã phá tan sự tức giận trong lòng, Tang Mặc Ngôn dịu dàng cầm bàn tay đặt trên trán mình xuống, nhẹ nhàng hôn khẽ vào lòng bàn tay của cậu. Hành động này làm gương mặt Thu Tư nóng lên, vội vàng rút tay của mình về.
“Anh, anh làm gì vậy?” Cử chỉ thân mật này của Tang Mặc Ngôn khiến Thu Tư giật bàn tay mình lại vội vàng nhìn xung quanh. May mà mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, không chú ý đến bên này, A Mạch cũng không biết đi nơi nào rồi. Phát hiện ra điều này, Thu Tư thở phào nhẹ nhõm.
Biểu cảm này của cậu đều tiến hết vào trong mắt Tang Mặc Ngôn khiến hắn có một loại cảm giác thất vọng đến bất lực. Tang Mặc Ngôn chỉ có thể cúi đầu, dùng đôi môi mình chạm lên môi Thu Tư, thốt lên những lời chua xót trong lòng hắn: “Thu Tư, đến khi nào em mới có thể mở rộng lòng mình, không chú trọng đến những người ngoài như vậy nữa…”
Đối với hành động lớn mật của Tang Mặc Ngôn ở bên ngoài thế này lại làm cho gương mặt Thu Tư càng thêm ửng đỏ, nhưng lần này cậu không phản kháng, còn có phần thuận theo.
Thu Tư như vậy khiến trong đầu Tang Mặc Ngôn hiện lên một tia vui sướng, rời đôi môi hồng hồng mềm mại của Thu Tư, hắn mang theo ý cười ấm áp, thâm tình nhìn cậu.
Bị Tang Mặc Ngôn nhìn như thế, Thu Tư có phần mất tự nhiên khẽ đẩy hắn ra, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cậu quay đầu nhìn xung quanh: “Thằng bé A Mạch này chạy đi đâu rồi?”
Tang Mặc Ngôn mỉm cười nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Thu Tư, hắn cảm giác sự chua xót lúc nãy đã lặng yên biến mất. Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên trán cậu: “Nó bảo anh nói với em một tiếng, nó đi học rồi.”
“A, vậy…vậy chúng ta đi vào thôi.” Tuy rằng trong lòng đã dần dần tiếp nhận những hành động thân mật của Tang Mặc Ngôn, nhưng mà ở nơi công cộng thì cậu vẫn không phóng túng được.
“Ừ.” Trên gương mặt của Tang Mặc Ngôn vẫn lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt cùng với tâm trạng vui sướng chưa từng có, hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thu Tư trong lòng bàn tay lớn của mình. Cảm giác tay trong tay làm ý cười của Tang Mặc Ngôn càng ngày càng đậm. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, bóng hai người in chồng lên nhau như hòa vào làm một, sự ngọt ngào cũng dần dâng lên từ đáy lòng họ…
Cùng Thu Tư ngắm những thay đổi của cô nhi viện, nhìn ra niềm vui sướng và sự mệt mỏi trong ánh mắt Thu Tư, Tang Mặc Ngôn có phần đau lòng kéo Thu Tư vào trong ngực: “Chúng ta về nhà đi.” Vết thương ở chân Thu Tư vẫn chưa khỏi hẳn, thể lực cũng dễ hao phí nhiều hơn.
Thu Tư gật đầu đáp ứng, nhưng mà… “Lần sau tôi có thể đến nữa chứ?” Trong ánh mắt cũng xuất hiện một tia chờ mong.
Khóe môi Tang Mặc Ngôn giương lên tạo thành một nụ cười: “Đương nhiên rồi”
“Vâng.” Thu Tư cười, gật gật đầu. Có lẽ Tang Mặc Ngôn cũng không bá đạo như mình tưởng tượng.
Trên đường trở về, Thu Tư ngồi trong xe lặng lẽ xoa xoa cổ chân hơi đau nhức của mình. Hành động nhỏ nhặt này vẫn bị Tang Mặc Ngôn dù là đang lái xe nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không rời Thu Tư phát hiện ra. Nhìn thấy Thu Tư che giấu, hắn hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng, chỉ cố gắng lái xe ổn định, hy vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn ở chân Thu Tư.
Khi về đến biệt thự, Tang Mặc Ngôn nhanh chóng bước xuống xe, giúp Thu Tư mở cửa, sau đó dịu dàng đỡ cậu bước ra, cúi người ôm cậu lên, những hành động thần tốc liên tiếp này khiến Thu Tư ngây ngốc một lát. Lúc cậu có phản ứng lại thì đã được Tang Mặc Ngôn đặt lên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ.
Ngơ ngác nhìn bộ dạng vội vàng chạy vào phòng tắm của Tang Mặc Ngôn, chỉ chốc lát sau hắn đã bê một chậu nước ấm đi đến bên người cậu.
Hành động của Tang Mặc Ngôn làm Thu Tư cảm thấy khó hiểu, không kịp mở miệng hỏi thì hắn đã đặt chậu nước cạnh chân Thu Tư, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng nâng chân cậu lên, cởi tất giùm cậu. Giờ thì không cần nói cậu cũng biết Tang Mặc Ngôn muốn làm gì rồi. Gương mặt Thu Tư bắt đầu đỏ ửng lên: “Tôi…tôi có thể tự làm.”
Tang Mặc Ngôn ngẩng đầu, dịu dàng nhìn thoáng qua Thu Tư: “Cứ để anh làm là được.” Không đợi Thu Tư trả lời, hắn đặt hai bàn chân của cậu ngâm trong chậu nước có độ ấm vừa phải, bàn tay to rộng nhẹ nhàng xoa bóp chỗ cổ chân bị thương của cậu trong nước. Lực tay không quá mạnh khiến Thu Tư thoải mái rên một tiếng. Thanh âm ngắn nhẹ nhàng này làm động tác của Tang Mặc Ngôn ngừng lại một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của Thu Tư, một cảm giác nóng cháy di chuyển dần xuống bụng.
Cảm giác được bàn tay của Tang Mặc Ngôn ngừng lại, Thu Tư cúi đầu, đôi mắt vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt nồng nhiệt của đối phương: “Anh…Anh sao vậy?”
“Không sao.” Tang Mặc Ngôn cười cười, đứng thẳng dậy, ngồi ở bên cạnh Thu Tư, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, cúi người ghé sát bên tai cậu: “Chỉ là muốn hôn em một chút thôi.” Lời nói vừa dứt, cũng không để cho Thu Tư có cơ hội phản ứng, hắn dùng tay nâng hai má Thu Tư lên, đem môi mình ấn lên đôi môi hồng của Thu Tư, liếm mút liên tục.
Quấn quýt hồi lâu cho đến khi Thu Tư thiếu dưỡng khí Tang Mặc Ngôn mới luyến tiếc rời đôi môi mềm mại kia. Một sợi chỉ bạc lóe lên tia tình sắc. Khóe miệng Tang Mặc Ngôn nhếch lên, thỏa mãn nhìn gương mặt vương vấn xuân triều của Thu Tư. Cảm giác nóng cháy kia bắt đầu lan tỏa toàn thân. Hắn nhẹ nhàng đè lên Thu Tư ở trên chiếc giường mềm, nhìn đôi mắt nhắm chặt của cậu, lông mi không biết vì sao mà khẽ khàng rung động làm cho Tang Mặc Ngôn sinh lòng thương yêu. Hắn dịu dàng hôn lên trán Thu Tư, vừa muốn cởi quần áo của hai người thì lại nghe thấy tiếng nước do Thu Tư đem chân ra khỏi chậu mà tạo nên. Lúc đó hắn mới nhớ ra cổ chân Thu Tư còn sưng. Hít sâu một hơi, Tang Mặc Ngôn chậm rãi rời khỏi người Thu Tư, dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu mà đi vào phòng tắm, lấy thêm một chậu nước nữa cho cậu. Hắn lại quỳ gối, nâng cổ chân sưng đỏ của Thu Tư đặt vào trong chậu nước mới, tiếp tục mát-xa.
Ngưng mắt nhìn những động tác rất dịu dàng của Tang Mặc Ngôn, trong tim Thu Tư có một loại cảm giác hạnh phúc tột bậc, cảm giác này cứ thế lan ra quấn quanh cậu.
Cố lấy dũng khí, Thu Tư nhẹ gọi một tiếng: “Tang Mặc Ngôn.”
Lần đầu tiên Thu Tư gọi tên của hắn, gương mặt Tang Mặc Ngôn hiện lên một niềm vui sướng. Hắn ngẩng đầu lên rất nhanh, nhìn Thu Tư: “Chuyện…” âm ‘gì’ cuối cùng chưa kịp nói ra thì đã bị nụ hôn vụng về của Thu Tư giữ lại trong miệng. Hành động bất ngờ này làm Tang Mặc Ngôn vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc. Cảm nhận được những kỹ xảo ngốc ngốc của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mới phản ứng lại trong sự ngạc nhiên mừng rỡ, giữa hai đôi môi đang quấn lại với nhau chậm rãi dẫn dắt Thu Tư, cho đến khi hơi thở của cậu bắt đầu không lưu thông thì hắn mới buông tha đôi môi ngọt của cậu.
Tang Mặc Ngôn lau khô tay, trìu mến vuốt ve bờ môi sưng đỏ của Thu Tư, đôi mắt nóng rực gắt gao nhìn chăm chú vào cậu. Ánh nhìn chằm chằm này làm Thu Tư càng thêm ngượng ngùng, hai gò má trắng nõn thêm đỏ ửng giống như nắng chiều phía chân trời khiến Tang Mặc Ngôn động tâm.
Tang Mặc Ngôn thâm tình nhìn Thu Tư một hồi lâu rồi dịu dàng nói: “Thu Tư.”
Cảm nhận được dáng cười điềm đạm như hoa của Tang Mặc Ngôn, tim Thu Tư cũng bắt đầu đập loạn lên: “Có…có chuyện gì?”
Phát hiện được Thu Tư khẩn trương, Tang Mặc Ngôn mang theo ý cười ấm áp ghé sát bên tai cậu: “Thu Tư, lần sau khi hôn thì phải nhớ mà thở.”
“Biết…biết rồi.” Tưởng Tang Mặc Ngôn muốn nói gì, hóa ra…Trong lòng Thu Tư chợt dấy lên một sự mất mát khó hiểu quấn quanh lấy cậu, về căn nguyên của sự mất mát này cậu cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.
Nhìn thấy tình tự mà Thu Tư đã quên che giấu, Tang Mặc Ngôn không kìm được nụ cười: “Thu Tư, gọi anh Ngôn. Em chưa từng gọi tên anh.”
“…Ngôn.” Một chữ đơn giản này lại khiến Tang Mặc Ngôn vô cùng hạnh phúc. Hắn vươn tay kéo Thu Tư vào lòng. Ánh sáng lúc bốn giờ chiều vẫn còn chứa đựng sự ấm áp thoải mái, từng tia nắng len qua cửa sổ chiếu lên thân thể họ. Hai người lặng lẽ ôm nhau, cùng hưởng thụ thời khắc ấm áp này.