• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong giây phút mở mắt ra, Thu Tư hơi hoảng hốt. Mọi thứ trước mặt đều mờ ảo, khi tầm mắt ổn định lại cậu nhìn thấy những kẻ trước mắt không giống như loại thanh niên bất lương chuyên bắt cóc vơ vét tiền chuộc mà đều mặc vest đi giày da, nhấc tay nhấc chân đều ra vẻ dày dặn, mà Thu Tư lại trấn tĩnh ngoài dự kiến của người khác.

“Ôi, ngài cũng bình tĩnh gớm nhỉ!” Ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào gương mặt tuy tái nhợt nhưng bình tĩnh lạ thường của Thu Tư, Lưu Văn Hạo mỉm cười nhưng ý cười lại không xuất hiện trong mắt. “Không hổ là nam phu nhân của Tang gia.”

Tay chân đã bị trói chặt, miệng cũng bị băng dính che lại nên phản ứng duy nhất của Thu Tư là quay đầu sang một bên. Cậu cũng không phải là không sợ mà hiểu được đây là vụ bắt cóc có âm mưu từ trước. Hiện tại cậu cảm thấy may mắn trong lòng nhiều hơn, may là Tang Mặc Ngôn không có chuyện gì, vụ tai nạn giao thông kia cũng chỉ là một lí do ngụy trang mà thôi.

Túm lấy tóc Thu Tư, nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu, Lưu Văn Hạo cười lạnh lùng. “Tang phu nhân, hiện giờ đã đến lúc gọi điện cho chồng ngài rồi.” Bất ngờ xé miếng băng dính ngoài miệng Thu Tư.

Biểu cảm chợt lóe trên gương mặt Thu Tư làm Lưu Văn Hạo cười lớn. “Là đang lo cho chính mình hay cho Tang tổng tài?”

“Tại sao phải uy hiếp Mặc Ngôn?” Thanh âm lạnh nhạt không chút cảm xúc dao động nhưng truyền đến tai lại rất thoải mái dễ nghe.

Ném miếng băng dính trên tay, Lưu Văn Hạo đứng lên hừ lạnh một tiếng. “Uy hiếp? Trông xã hội này, không có thủ đoạn thì không sống sót nổi đâu.” Hắn cúi người nâng cằm Thu Tư lên. “Hiểu chưa? Tang. Phu. Nhân.”

Tránh xa bàn tay lạnh băng khiến người ta hơi chán ghét kia ra, Thu Tư ngẩng đầu nhìn đối phương. “Cái mà anh gọi là thủ đoạn chỉ biết sẽ gạt bỏ đi sự cố gắng chân chính của anh mà thôi.”

‘Cố gắng’, hành động rút điện thoại ra của Lưu Văn Hạo có phần do dự nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi, cuối cùng lại quay trở về vẻ tham lam và hờ hững như lúc đầu. Không chút lưỡng lự, hắn ấn số, điện thoại chỉ vang lên một tiếng thì bên kia đã bắt máy.

Lưu Văn Hạo mỉm cười. “Chào chủ tịch Tang.”

“Thả Thu Tư.” Tang Mặc Ngôn trầm giọng, giọng điệu lạnh lẽo như băng gần như làm cho người ta không rét mà run nhưng mà Lưu Văn Hạo ở đầu dây bên kia vẫn mỉm cười. “Đừng làm mọi việc nghiêm trọng như thế chứ chủ tịch Tang, tôi chỉ mời phu nhân của ngài đến nơi này làm khách thôi, không cần gấp gáp vậy.”

“Ngươi ra giá đi.” Không muốn lằng nhằng với người kia, Tang Mặc Ngôn trực tiếp giải quyết, cả người tỏa ra hàn khí ngàn năm. “Nếu ngươi dám thương tổn Thu Tư dù chỉ một sợi tóc gáy thôi thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Thật thẳng thắn, quả nhiên là người làm đại sự.” Lưu Văn Hạo lại ngồi xổm xuống, khuôn mặt mang vẻ tươi cười hài lòng nhìn Thu Tư. “Phu nhân chỉ ở nơi này của tôi nghỉ ngơi thư giãn thôi, ngài không cần lo lắng quá. Hơn nữa bộ dạng của phu nhân cũng không tồi, tôi sao lại nhẫn tâm được.” Vừa nói, bàn tay không an phận của Lưu Hạo Văn vừa lướt trên gương mặt không thể né tránh đi đâu được của Thu Tư.

Dùng hết sức lực toàn thân thì mới ức chế được niềm xung động muốn hủy diệt tất cả, trong mắt Tang Mặc Ngôn hiện lên vẻ lãnh khốc thị huyết. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“9h sáng ngày mai đến một gara bỏ hoang ở ngoại thành tây, chỉ có thể một mình ngài thôi. Nếu không tôi không cam đoan là mình có làm ra chuyện gì hay không đâu.” Dứt lời liền cắt điện thoại, vẻ mặt của Lưu Văn Hạo cũng không có biến hóa gì lớn. Hắn chỉ nhìn thẳng đôi mắt trong trẻo của Thu Tư, hình như qua đó khiến hắn gợi nhớ đến cái gì, cho đến khi điện thoại vang lên hắn mới giật mình vội đứng dậy nghe máy. “Uy?…Ừ, làm tốt, rất tốt…Anh yên tâm đi!…Được, ừ…Viên tôi…Xin lỗi! Tôi biết rồi.” Gập điện thoại lại, gương mặt của Lưu Văn Hạo dường như đang che giấu điều gì, có chút đau xót vì kí ức, có chút mãi cũng thành quen đối với hiện tại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK