Ngón tay lạnh lẽo dừng trên đôi môi Thu Tư, dịu dàng chà sát từng tí một. Màu đỏ rực nơi đó ánh vào trong mắt, tuy đau lòng nhưng hắn vẫn không ngừng hành động trong tay.
Thu Tư chậm rãi mở mắt, ánh mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn Tang Mặc Ngôn, trong lòng cậu cũng dần bình thản hẳn. Môi dù đau rát nhưng cậu không ngăn cản hành động của đối phương, ngược lại trong mắt còn mang theo một cảm giác an tâm.
Nhìn Thu Tư, tâm trạng rối loạn của Tang Mặc Ngôn cũng từ từ biến mất, lửa giận cũng tắt dần. Hắn nhẹ nhàng ôm Thu Tư, dùng môi mình chạm lên môi cậu. Đôi môi hắn đầy cưng chiều đùa giỡn cậu nhưng lại giống như rửa sạch mọi thứ, cứ nhẹ nhàng mút vào, liếm theo đường nét xinh đẹp đó. Một hồi lâu mới rời đi bờ môi ngọt ngào của Thu Tư, giọng nói Tang Mặc Ngôn khàn khàn mờ ám. “Có thể chứ? Thu Tư.”
Tiếng nói dịu dàng từ tính như trí mạng làm Thu Tư khẽ gật đầu, cậu thuận thế bị Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng đè lên. Tuy chỉ là ánh nhìn chăm chú nhưng đã xóa tan mọi sự sợ hãi của cậu, cảm giác ấm áp chảy trôi mỗi góc hóa giải đi lạnh lùng và bất lực lúc trước.
Cúi đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thu Tư giờ đã ửng đỏ, Tang Mặc Ngôn thấy thương yêu vô cùng. Môi hắn lại gần Thu Tư, khẽ cắn lên vành tai mềm mại của cậu, đôi mi hơi lay động ánh vào trong mắt hắn trở thành sự hấp dẫn khó cưỡng làm hạ phúc hắn càng thêm nóng cháy. Nhưng Thu Tư suy yếu như thế cũng đang cử động dưới thân hắn khiến một tia lý trí bạc nhược cuối cùng ở tận sâu tâm trí trỗi dậy khắc chế hắn, khiến bàn tay Tang Mặc Ngôn chạm trên người Thu Tư càng thêm nhẹ nhàng giống như mỗi ngón tay chạm xuống là một thứ quý giá dễ vỡ, là cẩn thận như thế, là dịu dàng như vậy…
Cảm giác tê dại nóng rực dâng lên trong cơ thể Thu Tư, đôi môi mở ra rồi ngậm lại của cậu phát ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng, ngập tràn lúng túng và mê say lại bất giác mang theo một loại mị ý.
Hơi nóng trong phòng dần cao lên, từng nụ hôn tinh tế dừng lại trên làn da trắng nõn lộ ngoài quần áo. Một lúc sau mới lưu luyến ngẩng đầu nhìn Thu Tư nhắm chặt mắt lại, hắn mỉm cười dùng bàn tay nóng rực chạm lên trên quần áo Thu Tư, thong thả cởi từng cúc áo một. Quần áo cứ thế hé lộ ra cảnh xuân quyến rũ đến khi phần bụng lộ ra tiến vào trong mắt mới làm cho Tang Mặc Ngôn đắm chìm trong dục vọng ngay lập tức tỉnh táo lại. Hắn kéo chăn lên đắp lên người Thu Tư và yêu thương hôn cậu. Cảm giác được nụ hôn này khác với lúc trước, Thu Tư chậm rãi mở đôi mắt sóng sánh nước kia ra, nhìn thẳng vào mắt người yêu, dường như cậu đã hiểu được sự đau lòng luyến tiếc trong ánh mắt đó.
Nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên mắt Thu Tư, giọng nói của Tang Mặc Ngôn cũng như hành động của hắn, dịu dàng không nói nên lời. “Em nhất định đã mệt lắm rồi, ngủ một lát đi.” Bàn tay mềm nhẹ hất những lọn tóc rối tung trên trán Thu Tư, đôi môi dịu dàng lần nữa rơi đến mái tóc mềm mại. “Anh đi tắm đã, em ngủ trước đi.”
Ngay lúc Tang Mặc Ngôn đứng dậy, Thu Tư vội giữ chặt lấy cổ tay hắn, “Ở lại đi.” Cậu nhoẻn miệng cười. “Em có thể mà, Mặc Ngôn.”
Nụ cười mang theo mị lực khác thường làm đôi mắt sâu thẳm của Tang Mặc Ngôn dấy lên tình dục nồng đậm. Hắn cúi xuống hôn Thu Tư, triền miền trên đôi môi như hoa kia hồi lâu đến khi để lại dấu vết mới kéo bàn tay Thu Tư ra. “Ngủ đi.” Nụ cười trấn an đọng lại bên môi. “Anh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nhìn Tang Mặc Ngôn xoay người đi vào phòng tắm, Thu Tư khẽ thở dài. Cậu nhắm mắt lại, đặt tay lên chỗ bụng tròn tròn, mang theo tâm trạng phức tạp đi vào giấc ngủ.
Mà lúc này Tang Mặc Ngôn đang tắm nước lạnh nhưng vẫn không xóa tan được cảm giác khô nóng trong người, hắn nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng bình ổn loại tra tấn khó nhịn này. Đợi đến khi nhiệt độ hạ thấp, hắn mới mở mắt ra. Đẩy cửa phòng tắm ra trở lại bên người Thu Tư, nhìn cậu ngủ cũng không mấy an ổn, ánh mắt Tang Mặc Ngôn hiện lên một tia hàn ý. Thu lại sát khí đối với Đỗ Triết Hiên, trong mắt lại khôi phục vẻ dịu dàng chỉ dành riêng cho Thu Tư, hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu…
“Đánh thức em?”
Mở to đôi mắt mệt mỏi, Thu Tư lắc đầu, cậu gối lên chân Tang Mặc Ngôn, không nói câu nào cả.
Vươn tay kéo chăn lên người Thu Tư, bàn tay Tang Mặc Ngôn vẫn không ngừng vỗ về trấn an cậu. Hơi ấm từ tay hắn lan truyền vào trong máu cậu, Thu Tư bất ngờ cầm bàn tay mang lại ấm áp cho cậu đưa đến bên môi in lại một nụ hôn nhẹ. Một giọng nói dịu dàng như gió xuân vang lên trong phòng. “Mặc Ngôn, em yêu anh.”
Những xúc cảm rối loạn trong lòng tiêu tán đi hết, nhất thời nhu tình dào dạt trong lòng. Hắn ôm lấy Thu Tư, vùi mặt vào cổ cậu và thanh âm cất lên đầy từ tính ôn nhu. “Anh biết, vì anh cũng yêu em.”
Gắn bó hồi lâu, Thu Tư đẩy nhẹ Tang Mặc Ngôn đang ôm chặt mình ra, rời khỏi ngực hắn Thu Tư vòng hai tay lên cổ Tang Mặc Ngôn để tạo một chỗ dựa thật an tâm cho mình. Đôi môi cậu chủ động chạm lên nơi đã từng bao lần nói ra lời yêu kia, hai tay cũng chậm rãi trượt xuống kéo đôi tay của Tang Mặc Ngôn vòng lên ôm lấy lưng mình. Độ ấm trong phòng lần nữa trở nên nóng rực, dấy lên không phải là lửa giận mà là tình yêu đắm say…